Đó là vòng ôm đã lâu, mang hơn vị xa xôi, là vòng ôm cuối cùng của hai người trong cuộc đời này.
Mộc Mộc rất muốn vùi vào lòng Trầm Ngang nhiều hơn một lúc, nhưng tiếng chuông điện thoại đúng lúc vang lên như một thanh kiếm sắc bén, chém đứt mọi sợi dây tơ tình.
Chỉ ôm một giây, cô liền dùng sức đẩy Trầm Ngang ra.
Nhưng lồng ngực Trầm Ngang không hề chút nhúc nhích, cứ như đúc từ sắt thép làm Mộc Mộc không thể đẩy nổi.
Tiếng chuông vang lên inh ỏi, bám riết không ngừng.
“Buông ra, Trầm Ngang! Để tôi nhận điện thoại!” Mộc Mộc ra sức giãy dụa.
Giọng Trầm Ngang vang lên trong tiếng chuông réo rắt càng trở nên trầm lắng: “Mộc Mộc, em thích anh, tại sao không chịu thừa nhận?”
“Anh nói bậy! Mau thả tôi ra!” Dưới ánh mặt trời chói chang, đôi mắt Mộc Mộc đỏ hoe.
Tiếng chuông giống như con bạch tuộc, cuốn lấy trái tim cô, siết chặt vô cùng khó chịu.
“Em thích anh.” Trầm Ngang ôm lấy cô, bình tĩnh tiếp tục nói ra sự thật.
Cơ thể Mộc Mộc như quả khinh khí cầu, mà lời nói Trầm Ngang lại là một cây kim, mỗi một câu là một lần đâm, đâm thủng cơ thể trống rỗng, khiến cả người cô lập tức xì hết mọi khí lực.
“Tôi hiện tại là bạn gái của Lục Ngộ, chúng ta đã không còn khả năng nữa.”
“Tại sao em lại ở cạnh Lục Ngộ?” Trầm Ngang vẫn ôm cô.
Tiếng chuông vẫn cứ kêu gào réo rắt, bài hát đáng yêu giờ đây giống như âm thanh thúc giục đáng ghét, khiến Mộc Mộc cảm thấy cực kỳ khó chịu.
“Bởi vì tôi yêu anh ấy.”
“Nói thật cho anh biết, tại sao em lại ở cùng với Lục Ngộ?” Giọng điệu Trầm Ngang vẫn duy trì bình tĩnh.
Anh tựa như nhà thôi miên, thôi thúc cảm nhận sâu nhất nơi đáy lòng Mộc Mộc.
“Tôi nói rồi, bởi vì tôi yêu anh ấy!” Mộc Mộc đột nhiên nâng cao giọng nói.
Giọng nói cao vút khiến người ta có cảm giác chột dạ.
“Một lần cuối cùng, tại sao em lại chọn cậu ta?” Trầm Ngang vuốt ve tóc cô, giống như trong quá khứ anh đã làm thế rất nhiều lần.
Mọi sức lực chống cự của Mộc Mộc giờ đây đã cạn kiệt hoàn toàn, mà quân địch đã đuổi tới thành lũy, cô tựa như một đứa trẻ làm sai điều gì đó, hoảng loạn sợ hãi.
“Bởi vì...... anh ấy đã vì tôi làm nhiều chuyện như vậy.”
Vì Mộc Mộc, Lục Ngộ nguyện để cô hận anh, một mình sang Anh chữa bệnh, cô đơn đợi chờ cô bốn năm.
Trong bốn năm, anh một mình đối mặt với những đợt điều trị đau đớn, đối mặt với thuốc đắng, sự đau đớn khi chích tủy, cho dù nhớ cô vô cùng nhưng cũng chỉ nhờ Lục Lộ lén cung cấp tình hình gần đây của cô nói cho anh biết.
Anh tốt bụng, si tình, tuyệt vời, mỗi một chuyện cũng đủ để Mộc Mộc đồng ý ở bên cạnh anh.
“Đó là cảm động” Giọng Trầm Ngang bỗng nhiên cao lên, như ngàn mũi tên từ xa bắn thẳng vào trái tim cô: “Chứ không phải là yêu.”
Mộc Mộc hoảng sợ lắc đầu: “Buông ra, để tôi nhận điện thoại này đi.”
Giọng điệu của cô đã trở thành một loại cầu xin.
Trầm Ngang nhìn cô, buông tay ra.
Mộc Mộc vội vàng cầm lấy điện thoại, bấm phím trả lời, giống như đang cầm một cọng rơm cứu mạng.
Bên kia truyền đến giọng bình tĩnh mà vội vã của An Lương: “Mộc Mộc, mày nghe này, vừa rồi tao có việc nên bảo Lưu Vi Vi đến trông quán. Ai ngờ Lục Ngộ đến thăm mày, Lưu Vi Vi nó không rõ nội tình cho nên nói thật hết rồi. Lục Ngộ nghe xong rời đi, tao đoán cậu ấy sẽ đến tìm mày, mày nên nghĩ cách giải thích cho cậu ấy đi.”
Thật sự là không thể rối loạn hơn.
Cúp điện thoại, Mộc Mộc lập tức gọi cho Lục Ngộ, nhưng phía sau cách đó không xa bỗng vang lên tiếng chuông điện thoại.
Nhạc chuông kia giống nhạc chuông của cô y đúc -- đó là bài cô cài cho Lục Ngộ.
Một luồng rét lạnh từ lòng bàn chân dâng lên, Mộc Mộc tựa như bị đẩy vào dòng sông băng, cả người đông cứng .
Cô quay lại, thấy Lục Ngộ.
Anh cách cô không xa, nhưng nhìn anh vô cùng xa vời.
Cô từng bước đi đến anh, nhưng bất luận đến gần thế nào thì cô vẫn không nhìn thấy rõ vẻ mặt của anh.
Cuối cùng, cô dừng lại, cách anh một bước chân. Cô nhìn anh, lại không thể nói ra câu nào.
Lục Ngộ chắc chắn đã nghe hết toàn bộ cuộc đối thoại giữa cô và Trầm Ngang.
Vì thế mọi lời nói lúc này đều là ngụy biện.
Bọn họ đối mặt nhìn nhau, điều này khiến Mộc Mộc nhớ lại nhiều năm trước, cũng dưới bóng cây to lớn, bọn họ cách nhau một bước chân, cũng đối mặt giống thế này.
Gió thổi nhè nhẹ, Mộc Mộc nghe thấy Lục Ngộ năm đó hỏi: “Nghe nói Hoàng Minh gửi thư tình cho cậu?”
Hoàng Minh là ủy viên hội thể thao của trường, có một lần chạy bộ bị ngã, cánh tay bị thương, Mộc Mộc có lòng tốt cho cậu ta một tấm urgo để băng bó viết thương. Sau đó Hoàng Minh tuyên bố với mọi người rằng cậu ta thích Mộc Mộc, hơn nữa còn viết một bức thư tình cực sến gửi cho cô.
“Ừm.” Mộc Mộc thành thật gật đầu.
Sắc mặt Lục Ngộ căng thẳng: “Vậy cậu cũng thích cậu ấy sao?”
Mộc Mộc vội vàng lắc đầu: “Không phải, mình thích người khác.”
Giọng Lục Ngộ nhẹ nhõm thở ra: “Là ai?”
Mộc Mộc ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú của ai đó, hai má đỏ ửng, khẽ nói: “Người đó, cậu không biết.”
Lục Ngộ cúi đầu, dùng chân nghịch hòn đá dưới đất, lẩm bẩm: “Mình cũng thích một người con gái, cậu cũng không quen.”
Lục Ngộ nói xong, hai tai dần dần đỏ lên.
Gió lạnh ngừng thổi, kỷ niệm của Mộc Mộc cũng dừng ở đây.
Sau khi qua lại với Lục Ngộ, niềm vui lớn nhất của cô đó là nhớ lại những kỷ niệm của hai người.
Dường như giữa bọn họ chỉ còn lại kỷ niệm mà thôi.
Lục Ngộ vươn tay, giúp cô vén những sợi tóc bị gió thổi rơi xuống má, giọng nói và động tác của anh vẫn luôn dịu dàng như thế: “Mộc Mộc, em gạt anh.”
“Lục Ngộ, anh bằng lòng nghe em giải thích không?” Mộc Mộc vội vàng nói: “Sở dĩ em ở lại là có nguyên nhân, em biết gạt anh là em sai, nhưng chuyện này thật sự phức tạp. Đợt đấu thầu lần này có ảnh hưởng nhiều lắm, nếu em không ở lại Trầm Ngang sẽ thất bại thê thảm. Trước đó vì thấy anh không thoải mái nên em đành nói dối, em thật sự tính hôm nay sẽ từ chức ......”
Cô nói rất nhiều, nhưng Lục Ngộ tựa như không nghe vào một câu: “Mộc Mộc, nếu thời gian có thể đọng lại thì tốt rồi.”
Mọi lời giải thích tiếp theo của cô lặng lẽ chôn vùi trong cổ họng.
“Mộc Mộc, em biết không? Mấy tháng trước, khi anh từ sân bay bước ra, khi đó đó anh rất sợ, anh sợ em đã có bạn trai. Anh biết bốn năm qua là bốn năm đẹp đẽ nhất trong cuộc đời mỗi con người, nhưng anh vẫn âm thầm hi vọng em có thể nhớ kỹ anh, có thể một mình vượt qua mọi thứ, anh thừa nhận bản thân mình rất ích kỷ. Nếu không có lần họp mặt lớp ngày đó, anh vẫn sẽ đến tìm em. Sau đó anh phát hiện, em đã có Trầm Ngang, hơn nữa anh nhìn ra được tình cảm em dành cho anh ta rất sâu đậm. Lục Lộ bảo anh nên nói sự thật năm đó anh phải đi cho em, nói nhất định sẽ khiến em cảm động. Nhưng Mộc Mộc, anh không muốn tình cảm em dành cho anh là cảm động. Anh hy vọng em ở cạnh anh là vì thích, vì yêu, chứ không phải là cảm động. Nhưng lúc ở bệnh viện, nhìn em chăm sóc Lục Lộ lại khiến anh nhớ tới bốn năm ác mộng đó -- chỉ có kim tiêm lạnh băng và thuốc đắng, còn có nỗi nhớ em trong vô vọng. Cho nên khi Lục Lộ nói sự thật cho em, anh biết rõ em cảm động cùng rối loạn nhưng anh vẫn đưa ra yêu cầu hợp lại. Anh nghĩ chỉ cần chúng ta xác định rõ mối quan hệ trước thì tình cảm bốn năm mất đi có thể từ từ bồi đắp. Nhưng anh thật không ngờ thời gian đã làm thay đổi chúng ta, chúng ta không còn là những cô bé cậu bé trong lòng chỉ có lẫn nhau năm đó. Trong lòng của em có Trầm Ngang ngự trị. Anh nhìn em cất giấu anh ta trong lòng, nhìn em càng ngày càng đau khổ, rất nhiều lần anh nghĩ đến việc từ bỏ, nhưng anh lại không nỡ. Cho đến vừa rồi, khi nhìn thấy hai người ôm nhau, nghe thấy hai người nói chuyện, anh mới hiểu được, có rất nhiều chuyện trôi qua vĩnh viễn sẽ không bao giờ quay trở lại.”
Giọng nói Lục Ngộ gần gũi bình dị, không hề có bất kỳ cảm xúc kích động, toàn bộ lời nói tựa như đang kể lại câu chuyện của người khác.
Mộc Mộc cảm thấy hai gò má lành lạnh, đưa tay chạm vào, lúc này mới phát hiện là mình khóc.
Cuối cùng cô không giải thích nữa, cũng giống như Lục Ngộ nói, bọn họ không thể trở lại. Thời gian bốn năm đã thay đổi bọn họ rất nhiều, bọn họ không còn là những thiếu niên ngây thơ lúc trước.
Bọn họ không thể dựa vào kỷ niệm quá khứ để hàn gắn lại tình cảm.
“Lục Ngộ, em không cố ý gạt anh..... Khi em đồng ý qua lại với anh là em thật lòng muốn ở bên anh. Mọi chuyện xảy ra sau đó, em thật sự không phải cố ý.” Nước mắt Mộc Mộc tuôn ra như mưa, ướt đẫm hai gò má.
Lục Ngộ lấy khăn tay ra, giúp cô lau nước mắt: “Anh biết, chỉ là chuyện tình cảm, không thể do lý trí con người quyết định. Mộc Mộc, Trầm Ngang luôn ở trong trái tim em, anh ta chiếm đóng nhiều chỗ lắm, anh không thể chen vào được.”
Mộc Mộc vẫn khóc, nước mắt nhiều như mưa làm khăn tay rất nhanh ướt đẫm: “Lục Ngộ, em thật tồi tệ, em biết bản thân mình rất xấu xa, em nhất định sẽ xuống địa ngục.”
“Em chỉ tạm thời mê man, không thấy rõ tình cảm của mình mà thôi. Mộc Mộc, người có thể thấy rõ tình cảm thật của mình rất ít.” Lục Ngộ an ủi.
Mộc Mộc khóc nức nở, tựa như người bị bỏ rơi là cô.
“Lục Lộ đã qua đời, ở đây anh không còn người thân nữa, cho nên anh định sang Anh định cư, ít nhất ở đó anh còn có bạn bè, có thể giúp đỡ lẫn nhau.” Lục Ngộ nói.
“Anh phải đi?” Mộc Mộc đột nhiên ngẩng đầu, nước mắt che tầm nhìn khiến cô không thể nhìn rõ gương mặt anh.
Lục Ngộ ôm cô vào lòng, đặt chóp mũi lên đầu cô, hít thở mùi hương của cô, đây là mùi hương trong trí nhớ anh, khi lần đầu tiên anh hôn cô ở bể bơi, quanh quẩn bên mũi chính là mùi thơm này.
Có một số thứ không hề thay đổi, nhưng cũng có một số thứ sẽ thay đổi hoàn toàn.
“Em có cuộc sống của riêng em, anh cũng có cuộc sống của chính mình.” Lục Ngộ nói: “Mộc Mộc, hồi cuối năm cấp ba anh cứ nghĩ rằng sau này còn rất nhiều thời gian, cho nên chưa từng thổ lộ với em, đây là chuyện anh ân hận nhất trong đời này. Em cũng vậy, mặc dù dân số trên thế giới có tới 7 tỷ người, nhưng gặp được người mình yêu thật lòng không hề dễ dàng. Đừng lãng phí thời gian nữa, nhanh chóng giảng hòa với anh ta đi.”
Cuối cùng, anh vẫn vì cô suy nghĩ.
Mộc Mộc không dám nhìn anh, khóc thảm thiết.
“Cho dù thế nào, chỉ cần em cần anh, anh sẽ trở lại. Có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho anh. Cho dù không thể làm người yêu nhưng chúng ta vẫn có thể làm bạn bè mà.”
Đây là câu cuối cùng Lục Ngộ nói với Mộc Mộc trước khi sang Anh.
Đó là vòng ôm đã lâu, mang hơn vị xa xôi, là vòng ôm cuối cùng của hai người trong cuộc đời này.
Mộc Mộc rất muốn vùi vào lòng Trầm Ngang nhiều hơn một lúc, nhưng tiếng chuông điện thoại đúng lúc vang lên như một thanh kiếm sắc bén, chém đứt mọi sợi dây tơ tình.
Chỉ ôm một giây, cô liền dùng sức đẩy Trầm Ngang ra.
Nhưng lồng ngực Trầm Ngang không hề chút nhúc nhích, cứ như đúc từ sắt thép làm Mộc Mộc không thể đẩy nổi.
Tiếng chuông vang lên inh ỏi, bám riết không ngừng.
“Buông ra, Trầm Ngang! Để tôi nhận điện thoại!” Mộc Mộc ra sức giãy dụa.
Giọng Trầm Ngang vang lên trong tiếng chuông réo rắt càng trở nên trầm lắng: “Mộc Mộc, em thích anh, tại sao không chịu thừa nhận?”
“Anh nói bậy! Mau thả tôi ra!” Dưới ánh mặt trời chói chang, đôi mắt Mộc Mộc đỏ hoe.
Tiếng chuông giống như con bạch tuộc, cuốn lấy trái tim cô, siết chặt vô cùng khó chịu.
“Em thích anh.” Trầm Ngang ôm lấy cô, bình tĩnh tiếp tục nói ra sự thật.
Cơ thể Mộc Mộc như quả khinh khí cầu, mà lời nói Trầm Ngang lại là một cây kim, mỗi một câu là một lần đâm, đâm thủng cơ thể trống rỗng, khiến cả người cô lập tức xì hết mọi khí lực.
“Tôi hiện tại là bạn gái của Lục Ngộ, chúng ta đã không còn khả năng nữa.”
“Tại sao em lại ở cạnh Lục Ngộ?” Trầm Ngang vẫn ôm cô.
Tiếng chuông vẫn cứ kêu gào réo rắt, bài hát đáng yêu giờ đây giống như âm thanh thúc giục đáng ghét, khiến Mộc Mộc cảm thấy cực kỳ khó chịu.
“Bởi vì tôi yêu anh ấy.”
“Nói thật cho anh biết, tại sao em lại ở cùng với Lục Ngộ?” Giọng điệu Trầm Ngang vẫn duy trì bình tĩnh.
Anh tựa như nhà thôi miên, thôi thúc cảm nhận sâu nhất nơi đáy lòng Mộc Mộc.
“Tôi nói rồi, bởi vì tôi yêu anh ấy!” Mộc Mộc đột nhiên nâng cao giọng nói.
Giọng nói cao vút khiến người ta có cảm giác chột dạ.
“Một lần cuối cùng, tại sao em lại chọn cậu ta?” Trầm Ngang vuốt ve tóc cô, giống như trong quá khứ anh đã làm thế rất nhiều lần.
Mọi sức lực chống cự của Mộc Mộc giờ đây đã cạn kiệt hoàn toàn, mà quân địch đã đuổi tới thành lũy, cô tựa như một đứa trẻ làm sai điều gì đó, hoảng loạn sợ hãi.
“Bởi vì...... anh ấy đã vì tôi làm nhiều chuyện như vậy.”
Vì Mộc Mộc, Lục Ngộ nguyện để cô hận anh, một mình sang Anh chữa bệnh, cô đơn đợi chờ cô bốn năm.
Trong bốn năm, anh một mình đối mặt với những đợt điều trị đau đớn, đối mặt với thuốc đắng, sự đau đớn khi chích tủy, cho dù nhớ cô vô cùng nhưng cũng chỉ nhờ Lục Lộ lén cung cấp tình hình gần đây của cô nói cho anh biết.
Anh tốt bụng, si tình, tuyệt vời, mỗi một chuyện cũng đủ để Mộc Mộc đồng ý ở bên cạnh anh.
“Đó là cảm động” Giọng Trầm Ngang bỗng nhiên cao lên, như ngàn mũi tên từ xa bắn thẳng vào trái tim cô: “Chứ không phải là yêu.”
Mộc Mộc hoảng sợ lắc đầu: “Buông ra, để tôi nhận điện thoại này đi.”
Giọng điệu của cô đã trở thành một loại cầu xin.
Trầm Ngang nhìn cô, buông tay ra.
Mộc Mộc vội vàng cầm lấy điện thoại, bấm phím trả lời, giống như đang cầm một cọng rơm cứu mạng.
Bên kia truyền đến giọng bình tĩnh mà vội vã của An Lương: “Mộc Mộc, mày nghe này, vừa rồi tao có việc nên bảo Lưu Vi Vi đến trông quán. Ai ngờ Lục Ngộ đến thăm mày, Lưu Vi Vi nó không rõ nội tình cho nên nói thật hết rồi. Lục Ngộ nghe xong rời đi, tao đoán cậu ấy sẽ đến tìm mày, mày nên nghĩ cách giải thích cho cậu ấy đi.”
Thật sự là không thể rối loạn hơn.
Cúp điện thoại, Mộc Mộc lập tức gọi cho Lục Ngộ, nhưng phía sau cách đó không xa bỗng vang lên tiếng chuông điện thoại.
Nhạc chuông kia giống nhạc chuông của cô y đúc -- đó là bài cô cài cho Lục Ngộ.
Một luồng rét lạnh từ lòng bàn chân dâng lên, Mộc Mộc tựa như bị đẩy vào dòng sông băng, cả người đông cứng .
Cô quay lại, thấy Lục Ngộ.
Anh cách cô không xa, nhưng nhìn anh vô cùng xa vời.
Cô từng bước đi đến anh, nhưng bất luận đến gần thế nào thì cô vẫn không nhìn thấy rõ vẻ mặt của anh.
Cuối cùng, cô dừng lại, cách anh một bước chân. Cô nhìn anh, lại không thể nói ra câu nào.
Lục Ngộ chắc chắn đã nghe hết toàn bộ cuộc đối thoại giữa cô và Trầm Ngang.
Vì thế mọi lời nói lúc này đều là ngụy biện.
Bọn họ đối mặt nhìn nhau, điều này khiến Mộc Mộc nhớ lại nhiều năm trước, cũng dưới bóng cây to lớn, bọn họ cách nhau một bước chân, cũng đối mặt giống thế này.
Gió thổi nhè nhẹ, Mộc Mộc nghe thấy Lục Ngộ năm đó hỏi: “Nghe nói Hoàng Minh gửi thư tình cho cậu?”
Hoàng Minh là ủy viên hội thể thao của trường, có một lần chạy bộ bị ngã, cánh tay bị thương, Mộc Mộc có lòng tốt cho cậu ta một tấm urgo để băng bó viết thương. Sau đó Hoàng Minh tuyên bố với mọi người rằng cậu ta thích Mộc Mộc, hơn nữa còn viết một bức thư tình cực sến gửi cho cô.
“Ừm.” Mộc Mộc thành thật gật đầu.
Sắc mặt Lục Ngộ căng thẳng: “Vậy cậu cũng thích cậu ấy sao?”
Mộc Mộc vội vàng lắc đầu: “Không phải, mình thích người khác.”
Giọng Lục Ngộ nhẹ nhõm thở ra: “Là ai?”
Mộc Mộc ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú của ai đó, hai má đỏ ửng, khẽ nói: “Người đó, cậu không biết.”
Lục Ngộ cúi đầu, dùng chân nghịch hòn đá dưới đất, lẩm bẩm: “Mình cũng thích một người con gái, cậu cũng không quen.”
Lục Ngộ nói xong, hai tai dần dần đỏ lên.
Gió lạnh ngừng thổi, kỷ niệm của Mộc Mộc cũng dừng ở đây.
Sau khi qua lại với Lục Ngộ, niềm vui lớn nhất của cô đó là nhớ lại những kỷ niệm của hai người.
Dường như giữa bọn họ chỉ còn lại kỷ niệm mà thôi.
Lục Ngộ vươn tay, giúp cô vén những sợi tóc bị gió thổi rơi xuống má, giọng nói và động tác của anh vẫn luôn dịu dàng như thế: “Mộc Mộc, em gạt anh.”
“Lục Ngộ, anh bằng lòng nghe em giải thích không?” Mộc Mộc vội vàng nói: “Sở dĩ em ở lại là có nguyên nhân, em biết gạt anh là em sai, nhưng chuyện này thật sự phức tạp. Đợt đấu thầu lần này có ảnh hưởng nhiều lắm, nếu em không ở lại Trầm Ngang sẽ thất bại thê thảm. Trước đó vì thấy anh không thoải mái nên em đành nói dối, em thật sự tính hôm nay sẽ từ chức ......”
Cô nói rất nhiều, nhưng Lục Ngộ tựa như không nghe vào một câu: “Mộc Mộc, nếu thời gian có thể đọng lại thì tốt rồi.”
Mọi lời giải thích tiếp theo của cô lặng lẽ chôn vùi trong cổ họng.
“Mộc Mộc, em biết không? Mấy tháng trước, khi anh từ sân bay bước ra, khi đó đó anh rất sợ, anh sợ em đã có bạn trai. Anh biết bốn năm qua là bốn năm đẹp đẽ nhất trong cuộc đời mỗi con người, nhưng anh vẫn âm thầm hi vọng em có thể nhớ kỹ anh, có thể một mình vượt qua mọi thứ, anh thừa nhận bản thân mình rất ích kỷ. Nếu không có lần họp mặt lớp ngày đó, anh vẫn sẽ đến tìm em. Sau đó anh phát hiện, em đã có Trầm Ngang, hơn nữa anh nhìn ra được tình cảm em dành cho anh ta rất sâu đậm. Lục Lộ bảo anh nên nói sự thật năm đó anh phải đi cho em, nói nhất định sẽ khiến em cảm động. Nhưng Mộc Mộc, anh không muốn tình cảm em dành cho anh là cảm động. Anh hy vọng em ở cạnh anh là vì thích, vì yêu, chứ không phải là cảm động. Nhưng lúc ở bệnh viện, nhìn em chăm sóc Lục Lộ lại khiến anh nhớ tới bốn năm ác mộng đó -- chỉ có kim tiêm lạnh băng và thuốc đắng, còn có nỗi nhớ em trong vô vọng. Cho nên khi Lục Lộ nói sự thật cho em, anh biết rõ em cảm động cùng rối loạn nhưng anh vẫn đưa ra yêu cầu hợp lại. Anh nghĩ chỉ cần chúng ta xác định rõ mối quan hệ trước thì tình cảm bốn năm mất đi có thể từ từ bồi đắp. Nhưng anh thật không ngờ thời gian đã làm thay đổi chúng ta, chúng ta không còn là những cô bé cậu bé trong lòng chỉ có lẫn nhau năm đó. Trong lòng của em có Trầm Ngang ngự trị. Anh nhìn em cất giấu anh ta trong lòng, nhìn em càng ngày càng đau khổ, rất nhiều lần anh nghĩ đến việc từ bỏ, nhưng anh lại không nỡ. Cho đến vừa rồi, khi nhìn thấy hai người ôm nhau, nghe thấy hai người nói chuyện, anh mới hiểu được, có rất nhiều chuyện trôi qua vĩnh viễn sẽ không bao giờ quay trở lại.”
Giọng nói Lục Ngộ gần gũi bình dị, không hề có bất kỳ cảm xúc kích động, toàn bộ lời nói tựa như đang kể lại câu chuyện của người khác.
Mộc Mộc cảm thấy hai gò má lành lạnh, đưa tay chạm vào, lúc này mới phát hiện là mình khóc.
Cuối cùng cô không giải thích nữa, cũng giống như Lục Ngộ nói, bọn họ không thể trở lại. Thời gian bốn năm đã thay đổi bọn họ rất nhiều, bọn họ không còn là những thiếu niên ngây thơ lúc trước.
Bọn họ không thể dựa vào kỷ niệm quá khứ để hàn gắn lại tình cảm.
“Lục Ngộ, em không cố ý gạt anh..... Khi em đồng ý qua lại với anh là em thật lòng muốn ở bên anh. Mọi chuyện xảy ra sau đó, em thật sự không phải cố ý.” Nước mắt Mộc Mộc tuôn ra như mưa, ướt đẫm hai gò má.
Lục Ngộ lấy khăn tay ra, giúp cô lau nước mắt: “Anh biết, chỉ là chuyện tình cảm, không thể do lý trí con người quyết định. Mộc Mộc, Trầm Ngang luôn ở trong trái tim em, anh ta chiếm đóng nhiều chỗ lắm, anh không thể chen vào được.”
Mộc Mộc vẫn khóc, nước mắt nhiều như mưa làm khăn tay rất nhanh ướt đẫm: “Lục Ngộ, em thật tồi tệ, em biết bản thân mình rất xấu xa, em nhất định sẽ xuống địa ngục.”
“Em chỉ tạm thời mê man, không thấy rõ tình cảm của mình mà thôi. Mộc Mộc, người có thể thấy rõ tình cảm thật của mình rất ít.” Lục Ngộ an ủi.
Mộc Mộc khóc nức nở, tựa như người bị bỏ rơi là cô.
“Lục Lộ đã qua đời, ở đây anh không còn người thân nữa, cho nên anh định sang Anh định cư, ít nhất ở đó anh còn có bạn bè, có thể giúp đỡ lẫn nhau.” Lục Ngộ nói.
“Anh phải đi?” Mộc Mộc đột nhiên ngẩng đầu, nước mắt che tầm nhìn khiến cô không thể nhìn rõ gương mặt anh.
Lục Ngộ ôm cô vào lòng, đặt chóp mũi lên đầu cô, hít thở mùi hương của cô, đây là mùi hương trong trí nhớ anh, khi lần đầu tiên anh hôn cô ở bể bơi, quanh quẩn bên mũi chính là mùi thơm này.
Có một số thứ không hề thay đổi, nhưng cũng có một số thứ sẽ thay đổi hoàn toàn.
“Em có cuộc sống của riêng em, anh cũng có cuộc sống của chính mình.” Lục Ngộ nói: “Mộc Mộc, hồi cuối năm cấp ba anh cứ nghĩ rằng sau này còn rất nhiều thời gian, cho nên chưa từng thổ lộ với em, đây là chuyện anh ân hận nhất trong đời này. Em cũng vậy, mặc dù dân số trên thế giới có tới tỷ người, nhưng gặp được người mình yêu thật lòng không hề dễ dàng. Đừng lãng phí thời gian nữa, nhanh chóng giảng hòa với anh ta đi.”
Cuối cùng, anh vẫn vì cô suy nghĩ.
Mộc Mộc không dám nhìn anh, khóc thảm thiết.
“Cho dù thế nào, chỉ cần em cần anh, anh sẽ trở lại. Có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho anh. Cho dù không thể làm người yêu nhưng chúng ta vẫn có thể làm bạn bè mà.”
Đây là câu cuối cùng Lục Ngộ nói với Mộc Mộc trước khi sang Anh.