Đợi Mộc Mộc ngủ say Trầm Ngang mới lấy điện thoại ra nhìn, trên màn hình hiển thị một cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn chưa đọc của Mạc Quyên.
Số lượng đều là một.
Cũng giống như cách làm người của cô, đơn giản mà hiệu quả, không dây dưa dài dòng.
Nội dung tin nhắn là “Em đang ở dưới nhà anh, khi nào được thì anh xuống đây nói chuyện.”
Trầm Ngang nhẹ nhàng bố trí ổn thỏa cho Mộc Mộc, sau đó mới lặng lẽ ra ngoài, vào thang máy xuống lầu.
Khi Trầm Ngang đến, Mạc Quyên đang ngồi trên một cái ghế bên cạnh bờ ao, bên cạnh là túi xách hermes số lượng có hạn.
Trầm Ngang nhớ, mong ước của Mạc Quyên đó là có một căn phòng chứa toàn túi xách hermes số lượng có hạn, mỗi loại một màu.
Anh từng nói đùa rằng những túi xách kia toàn là xác chết động vật, lúc ấy cô nói, cho dù có chết cô cũng phải chết giữa đám xác chết hoa lệ này.
Trải qua nhiều năm cố gắng, cuối cùng cô cũng đã thực hiện được mong ước của mình.
“Lại cái mới sao?” Trầm Ngang ngồi xuống bên cạnh cô, dùng ánh mắt chỉ chỉ vào cái túi xách có trị giá bằng cả một căn nhà.
“Đúng vậy. Nếu anh thích em sẽ giúp anh mua một cái cho cô bạn gái nhỏ của anh, dùng tên của em có thể tiết kiện được khá nhiều thời gian chờ đấy.” Mạc Quyên đưa cho Trầm Ngang một điếu thuốc.
Trầm Ngang từ chối điếu thuốc, cùng với lời đề nghị của cô.
“Cô ấy thích tôi dẫn cô ấy đi ăn hơn.”
“Thật dễ thỏa mãn.” Mạc Quyên dựa lưng vào ghế, thở dài: “Khiến anh say mê chắc là vì sự đơn giản của cô bé, đúng không?.”
“Không phải” Trầm Ngang lắc đầu: “Là sự cố chấp của cô ấy.”
“Cố chấp?”
“Điều khiến tôi ấn tượng nhất chính là hôm tôi mang thức ăn khuya cho cô ấy, nhưng vì quá muộn nên ký túc xá đã đóng cửa, không thể đi vào. Tôi đang chuẩn bị rời đi, bỗng phát hiện ngày thường cô ấy dịu dàng ít nói là thế, ấy vậy mà lại trèo tường, chỉ vì muốn gặp tôi. Khi cô ấy nhảy xuống tựa như một con bướm đêm tuyệt đẹp, đôi mắt sáng ngời, ánh sáng ấy chiếu xuống hai má, đẹp không nói lên lời. Từ lúc đón lấy cô ấy nhảy xuống, tôi đã hạ quyết tâm, tuyệt đối sẽ không bao giờ để cô gái này rời khỏi cuộc sống của mình.” Trầm Ngang nhìn xuống những gợn nước trong ao, trong mắt tràn đầy ý cười.
“Xem ra cô ấy chính là gót chân a sin, là yếu điểm của anh.” Mạc Quyên nhả một hơi, khói thuốc lượn lờ bao phủ quanh gương mặt cô, càng tăng thêm vẻ quyến rũ: “Nhưng anh phải biết rằng, chính yếu điểm duy nhất này sẽ khiến anh hoàn toàn bị hủy diệt.”
Trầm Ngang thản nhiên cười: “Nếu cô ấy là yếu điểm, như vậy giữa yếu điểm và hủy diệt, tôi lựa chọn vế trước.”
Mạc Quyên quay lại, cau mày: “Trầm Ngang, bây giờ Phó Lỗi và chúng ta là một sống một chết, thủ đoạn gì cũng phải sử dụng. Nếu Phó Miểu sụp đổ, chắc chắn ông ta sẽ hạ thủ với anh. Nhiều năm qua, anh giống như một tảng đá đứng sừng sững không ngã, chẳng lẽ bây giờ chỉ vì một cô gái như vậy mà sẵn sàng từ bỏ mọi thứ vất vả mới có được sao?”
“Cô ấy không phải là ‘một cái cô gái như vậy’,” Trầm Ngang sửa lại cho đúng: “Cô ấy là Lâm Mộc Mộc.”
“Trầm Ngang, anh thật sự điên rồi, vì một người phụ nữ, vì một tình yêu ảo tưởng mà anh sẵn sàng từ bỏ giàu có và quyền lực sắp vào lòng bàn tay như vậy ư?” Mạc Quyên cảm thấy khó có thể hiểu nổi.
Trong thế giới của Mạc Quyên, chỉ có vật chất mới thật sự tồn tại.
Chẳng hạn như tiền gửi ngân hàng, vàng bạc, đồ trang sức, hàng hiệu.
Những thứ thật sự tồn tại mới khiến cô có cảm giác an toàn.
“Mạc Quyên, đây là nguyên nhân khiến hai chúng ta không thể ở bên nhau.” Sườn mặt Trầm Ngang trong bóng đêm càng trở nên hấp dẫn hơn: “Thứ cô muốn và thứ tôi muốn chưa bao giờ giống nhau.”
“Em thật sự không thể hiểu được những gì anh muốn, em chỉ biết muốn thành đại sự thì nhất định phải học được cách từ bỏ những điều nhỏ nhặt. Chỉ cần từ bỏ cô ấy, anh có thể có được một nửa giang sơn Phó gia, hơn nữa, anh có dám nói là anh không hề bị hấp dẫn bởi những thứ này không?” Mạc Quyên cố gắng thuyết phục.
Trầm Ngang cười khẽ: “Bị hấp dẫn chỉ có cô, đối với gia sản nhà họ Phó, tôi chẳng thấy hứng thú.”
“Vậy em thì sao? Anh cũng không có hứng thú với em sao?” Mạc Quyên đột nhiên quay đầu, mặt đối mặt, sự quyến rũ của cô đã ăn sâu vào xương cốt, chứ không phải chỉ là bề ngoài.
Mà chính sự quyến rũ này mới khiến người ta bị hãm sâu, không thể kiểm soát.
Nhưng trong mắt Trầm Ngang từ lâu đã không còn thấy sự quyến rũ này nữa, anh lặng lẽ di chuyển vị trí, hỏi ngược lại: “Vấn đề này, tôi nghĩ cô đã biết đáp án từ lâu rồi mới đúng-- sở dĩ tôi đồng ý giúp cô, chẳng qua là vì áy náy đối với đứa bé đó và cô mà thôi.”
Lời nói của Trầm Ngang làm cho Mạc Quyên bỗng nhớ về mùa đông năm ấy.
Cô quen Phó Miểu, anh ta có thể cho cô tất cả mọi thứ cô muốn, trừ hôn nhân. Đúng là cô yêu Trầm Ngang, nếu nỗ lực cố gắng, cô cũng sẽ có một tương lai tốt đẹp. Nhưng thời thanh xuân của phụ nữ chẳng được bao lâu, cô phải tận dụng hết thời gian tươi đẹp nhất đó để hưởng thụ quần áo đẹp, đồ ăn ngon.
Cho nên cô lén qua lại với Phó Miểu sau lưng Trầm Ngang, cùng anh ta lên giường.
Hơn nữa, còn bị Trầm Ngang bắt tại trận.
Cô nhớ rõ, khi chia tay cô đã nói với Trầm Ngang rằng “Em yêu anh, nhưng em càng yêu chính mình.”
Phó Miểu quả thật mê muội vì cô, anh ta mua nhà, mua đồ trang sức, mua hàng hiệu cho cô, đáng lẽ cô nên thỏa mãn mới đúng.
Nhưng lòng tham của con người là vô đáy, cô bắt đầu muốn càng nhiều, vì thế vụng trộm mang thai con của Phó Miểu.
Lúc đó cô còn trẻ, còn non nớt, không biết che dấu, rất nhanh bị vợ Phó Miểu biết được, cho nên bà ta muốn giết đứa con trong bụng cô.
Tai nạn xảy ra vào ngày cô đến nhà Trầm Ngang lấy một tài liệu quan trọng, khi ra cửa cô bỗng có dự cảm bất thường, cô cầu xin Trầm Ngang cho cô ở lại thêm một lúc, chờ Phó Miểu phái người tới đón. Nhưng Trầm Ngang không đồng ý, khi đó anh không tin vào những gì cô nói, cũng không muốn nhìn cô thêm một lúc.
Anh đẩy cô ra khỏi cửa.
Ngay lập tức, Trầm Ngang từ cửa sổ tận mắt thấy cô bị người của vợ Phó Miểu phái người đến mai phục ngoài cổng đánh ngã.
Thai nhi trong bụng không giữ được, hơn nữa bởi vì bị thương nghiêm trọng cho nên đời này cô không thể sinh con.
Sau khi tỉnh lại trong bệnh viện, Mạc Quyên bỗng ngộ ra một điều, sống là phải ra tay tàn nhẫn. Cô dùng hết thủ đoạn, trong vài năm cuối cùng cũng khiến cho vợ Phó Miểu rớt ngôi, còn mình thành công ngồi vào vị trí ấy.
Mà Trầm Ngang cũng bởi vì áy náy mới đồng ý giúp cô hỗ trợ Phó Miểu.
Đời này, cô chiếm được rất nhiều, cũng mất đi rất nhiều.
Mạc Quyên hít sâu một hơi, cố gắng để mình thoát khỏi dòng kỷ niệm, bỗng nghe thấy Trầm Ngang tiếp tục nói: “Mấy năm qua, những gì tôi làm cho hai người, cũng đã để bù đắp hết áy náy. Mà cô lại vì lợi ích bản thân, không ngại chia rẽ tình cảm giữa tôi và Mộc. Phải nói rằng, về điểm này tôi rất tức giận.”
Đợi Mộc Mộc ngủ say Trầm Ngang mới lấy điện thoại ra nhìn, trên màn hình hiển thị một cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn chưa đọc của Mạc Quyên.
Số lượng đều là một.
Cũng giống như cách làm người của cô, đơn giản mà hiệu quả, không dây dưa dài dòng.
Nội dung tin nhắn là “Em đang ở dưới nhà anh, khi nào được thì anh xuống đây nói chuyện.”
Trầm Ngang nhẹ nhàng bố trí ổn thỏa cho Mộc Mộc, sau đó mới lặng lẽ ra ngoài, vào thang máy xuống lầu.
Khi Trầm Ngang đến, Mạc Quyên đang ngồi trên một cái ghế bên cạnh bờ ao, bên cạnh là túi xách hermes số lượng có hạn.
Trầm Ngang nhớ, mong ước của Mạc Quyên đó là có một căn phòng chứa toàn túi xách hermes số lượng có hạn, mỗi loại một màu.
Anh từng nói đùa rằng những túi xách kia toàn là xác chết động vật, lúc ấy cô nói, cho dù có chết cô cũng phải chết giữa đám xác chết hoa lệ này.
Trải qua nhiều năm cố gắng, cuối cùng cô cũng đã thực hiện được mong ước của mình.
“Lại cái mới sao?” Trầm Ngang ngồi xuống bên cạnh cô, dùng ánh mắt chỉ chỉ vào cái túi xách có trị giá bằng cả một căn nhà.
“Đúng vậy. Nếu anh thích em sẽ giúp anh mua một cái cho cô bạn gái nhỏ của anh, dùng tên của em có thể tiết kiện được khá nhiều thời gian chờ đấy.” Mạc Quyên đưa cho Trầm Ngang một điếu thuốc.
Trầm Ngang từ chối điếu thuốc, cùng với lời đề nghị của cô.
“Cô ấy thích tôi dẫn cô ấy đi ăn hơn.”
“Thật dễ thỏa mãn.” Mạc Quyên dựa lưng vào ghế, thở dài: “Khiến anh say mê chắc là vì sự đơn giản của cô bé, đúng không?.”
“Không phải” Trầm Ngang lắc đầu: “Là sự cố chấp của cô ấy.”
“Cố chấp?”
“Điều khiến tôi ấn tượng nhất chính là hôm tôi mang thức ăn khuya cho cô ấy, nhưng vì quá muộn nên ký túc xá đã đóng cửa, không thể đi vào. Tôi đang chuẩn bị rời đi, bỗng phát hiện ngày thường cô ấy dịu dàng ít nói là thế, ấy vậy mà lại trèo tường, chỉ vì muốn gặp tôi. Khi cô ấy nhảy xuống tựa như một con bướm đêm tuyệt đẹp, đôi mắt sáng ngời, ánh sáng ấy chiếu xuống hai má, đẹp không nói lên lời. Từ lúc đón lấy cô ấy nhảy xuống, tôi đã hạ quyết tâm, tuyệt đối sẽ không bao giờ để cô gái này rời khỏi cuộc sống của mình.” Trầm Ngang nhìn xuống những gợn nước trong ao, trong mắt tràn đầy ý cười.
“Xem ra cô ấy chính là gót chân a sin, là yếu điểm của anh.” Mạc Quyên nhả một hơi, khói thuốc lượn lờ bao phủ quanh gương mặt cô, càng tăng thêm vẻ quyến rũ: “Nhưng anh phải biết rằng, chính yếu điểm duy nhất này sẽ khiến anh hoàn toàn bị hủy diệt.”
Trầm Ngang thản nhiên cười: “Nếu cô ấy là yếu điểm, như vậy giữa yếu điểm và hủy diệt, tôi lựa chọn vế trước.”
Mạc Quyên quay lại, cau mày: “Trầm Ngang, bây giờ Phó Lỗi và chúng ta là một sống một chết, thủ đoạn gì cũng phải sử dụng. Nếu Phó Miểu sụp đổ, chắc chắn ông ta sẽ hạ thủ với anh. Nhiều năm qua, anh giống như một tảng đá đứng sừng sững không ngã, chẳng lẽ bây giờ chỉ vì một cô gái như vậy mà sẵn sàng từ bỏ mọi thứ vất vả mới có được sao?”
“Cô ấy không phải là ‘một cái cô gái như vậy’,” Trầm Ngang sửa lại cho đúng: “Cô ấy là Lâm Mộc Mộc.”
“Trầm Ngang, anh thật sự điên rồi, vì một người phụ nữ, vì một tình yêu ảo tưởng mà anh sẵn sàng từ bỏ giàu có và quyền lực sắp vào lòng bàn tay như vậy ư?” Mạc Quyên cảm thấy khó có thể hiểu nổi.
Trong thế giới của Mạc Quyên, chỉ có vật chất mới thật sự tồn tại.
Chẳng hạn như tiền gửi ngân hàng, vàng bạc, đồ trang sức, hàng hiệu.
Những thứ thật sự tồn tại mới khiến cô có cảm giác an toàn.
“Mạc Quyên, đây là nguyên nhân khiến hai chúng ta không thể ở bên nhau.” Sườn mặt Trầm Ngang trong bóng đêm càng trở nên hấp dẫn hơn: “Thứ cô muốn và thứ tôi muốn chưa bao giờ giống nhau.”
“Em thật sự không thể hiểu được những gì anh muốn, em chỉ biết muốn thành đại sự thì nhất định phải học được cách từ bỏ những điều nhỏ nhặt. Chỉ cần từ bỏ cô ấy, anh có thể có được một nửa giang sơn Phó gia, hơn nữa, anh có dám nói là anh không hề bị hấp dẫn bởi những thứ này không?” Mạc Quyên cố gắng thuyết phục.
Trầm Ngang cười khẽ: “Bị hấp dẫn chỉ có cô, đối với gia sản nhà họ Phó, tôi chẳng thấy hứng thú.”
“Vậy em thì sao? Anh cũng không có hứng thú với em sao?” Mạc Quyên đột nhiên quay đầu, mặt đối mặt, sự quyến rũ của cô đã ăn sâu vào xương cốt, chứ không phải chỉ là bề ngoài.
Mà chính sự quyến rũ này mới khiến người ta bị hãm sâu, không thể kiểm soát.
Nhưng trong mắt Trầm Ngang từ lâu đã không còn thấy sự quyến rũ này nữa, anh lặng lẽ di chuyển vị trí, hỏi ngược lại: “Vấn đề này, tôi nghĩ cô đã biết đáp án từ lâu rồi mới đúng-- sở dĩ tôi đồng ý giúp cô, chẳng qua là vì áy náy đối với đứa bé đó và cô mà thôi.”
Lời nói của Trầm Ngang làm cho Mạc Quyên bỗng nhớ về mùa đông năm ấy.
Cô quen Phó Miểu, anh ta có thể cho cô tất cả mọi thứ cô muốn, trừ hôn nhân. Đúng là cô yêu Trầm Ngang, nếu nỗ lực cố gắng, cô cũng sẽ có một tương lai tốt đẹp. Nhưng thời thanh xuân của phụ nữ chẳng được bao lâu, cô phải tận dụng hết thời gian tươi đẹp nhất đó để hưởng thụ quần áo đẹp, đồ ăn ngon.
Cho nên cô lén qua lại với Phó Miểu sau lưng Trầm Ngang, cùng anh ta lên giường.
Hơn nữa, còn bị Trầm Ngang bắt tại trận.
Cô nhớ rõ, khi chia tay cô đã nói với Trầm Ngang rằng “Em yêu anh, nhưng em càng yêu chính mình.”
Phó Miểu quả thật mê muội vì cô, anh ta mua nhà, mua đồ trang sức, mua hàng hiệu cho cô, đáng lẽ cô nên thỏa mãn mới đúng.
Nhưng lòng tham của con người là vô đáy, cô bắt đầu muốn càng nhiều, vì thế vụng trộm mang thai con của Phó Miểu.
Lúc đó cô còn trẻ, còn non nớt, không biết che dấu, rất nhanh bị vợ Phó Miểu biết được, cho nên bà ta muốn giết đứa con trong bụng cô.
Tai nạn xảy ra vào ngày cô đến nhà Trầm Ngang lấy một tài liệu quan trọng, khi ra cửa cô bỗng có dự cảm bất thường, cô cầu xin Trầm Ngang cho cô ở lại thêm một lúc, chờ Phó Miểu phái người tới đón. Nhưng Trầm Ngang không đồng ý, khi đó anh không tin vào những gì cô nói, cũng không muốn nhìn cô thêm một lúc.
Anh đẩy cô ra khỏi cửa.
Ngay lập tức, Trầm Ngang từ cửa sổ tận mắt thấy cô bị người của vợ Phó Miểu phái người đến mai phục ngoài cổng đánh ngã.
Thai nhi trong bụng không giữ được, hơn nữa bởi vì bị thương nghiêm trọng cho nên đời này cô không thể sinh con.
Sau khi tỉnh lại trong bệnh viện, Mạc Quyên bỗng ngộ ra một điều, sống là phải ra tay tàn nhẫn. Cô dùng hết thủ đoạn, trong vài năm cuối cùng cũng khiến cho vợ Phó Miểu rớt ngôi, còn mình thành công ngồi vào vị trí ấy.
Mà Trầm Ngang cũng bởi vì áy náy mới đồng ý giúp cô hỗ trợ Phó Miểu.
Đời này, cô chiếm được rất nhiều, cũng mất đi rất nhiều.
Mạc Quyên hít sâu một hơi, cố gắng để mình thoát khỏi dòng kỷ niệm, bỗng nghe thấy Trầm Ngang tiếp tục nói: “Mấy năm qua, những gì tôi làm cho hai người, cũng đã để bù đắp hết áy náy. Mà cô lại vì lợi ích bản thân, không ngại chia rẽ tình cảm giữa tôi và Mộc. Phải nói rằng, về điểm này tôi rất tức giận.”