Đợi vết mổ bắt đầu tốt hơn, một nhà bốn người cũng được xuất viện.
Nhìn căn nhà yêu dấu sau gần một tuần nằm viện, Tinh chợt cảm thấy xúc động không thôi.
“A, nhà kìa.
Hôm nay tôi phải ăn một bữa thật ngon.
Có bung chỉ khâu cũng sẽ ăn no bụng.”
Hùng Âm hai tay hai đứa nhóc ngồi bên cạnh lại chỉ cười mỉm hiền hậu.
Nhiều khi Tinh còn nghi ngờ anh ta ra dáng mẹ hiền hơn cả mình ấy chứ.
Hai đứa nhóc được đặt vào nôi phòng trẻ em, nắm tay nho nhỏ được bao trong bao tay, nhìn qua đáng yêu vô cùng.
Hùng Âm trịnh trọng giao nhiệm vụ canh trẻ cho ba nhỏ của hai đứa.
Bản thân xuống dưới nhà bếp sắn tay áo chuẩn bị bữa ăn.
Vì Tinh vừa mổ nên đồ ăn cũng chọn loại mềm một chút.
Cũng không biết có phải vì tính chất là nam hay không mà cậu không có sữa, nên cũng không cần ăn đồ lợi sữa thường thấy của mấy bà bầu.
Nhưng đồ bồi bổ thì phải có.
Một con cá trích đem nấu canh, còn có cá hồi áp chảo để cung cấp thêm các vitamin và đạm.
Lúc mùi thơm bay lên tận phòng, Tinh đã không nhịn được muốn chạy xuống, nhưng mà còn hai đứa nhóc phải canh.
Cậu cũng không thể làm người ba tồi được.
“Hai đứa ngủ ngoan nhé.
Lát nữa ba với cha ăn cũng phải ngủ ngoan nhé.” Vừa nói, cậu vừa đu đưa thành nôi.
“Có như thế chúng ta ăn cơm mới ngon.
Dám quấy khóc, ba sẽ đánh đòn hai đứa.”
Nói rồi còn vung tay một cái thị uy.
Nhưng đe doạ thì đe doạ, hai đứa nhóc ngủ đã mắt sẽ dậy.
Lúc hai người đang dùng bữa dở, tiếng khóc nỉ non từ trên nhà vọng xuống.
Hiển nhiên là con gái nhỏ đang đòi người.
Tinh ngậm miếng cơm trong miệng nhìn Hùng Âm buông chén bát hộc tốc chạy lên.
Sau đó phải mười lăm phút mới đi xuống, trên tay là cái làn cực lớn với hai đứa nhóc mắt mở thao láo.
Có lẽ là do bỉm đầy nên sau khi thay xong, cả hai đứa đều trở nên thoải mái, không có quấy nhiễu cha và ba, yên lặng nằm bên trong.
Nhắc đến vụ mở mắt, lúc hai ngày sau khi sinh, mãi chưa thấy đứa nhóc mở mắt, Tinh còn lo mà kêu lên chúng bị dính mắt, tệ hơn thì mù.
Cũng không biết có phải để trấn an và thuyết phục ba nhỏ hay không, ngay hôm sau cả hai đứa đều mở mắt.
Vẫn là đôi mắt với sắc tố quen thuộc của người châu Á, đều là màu nâu đen.
Nhưng mắt trẻ con sẽ phá lệ lớn hơn một chút, nhìn long lanh đáng yêu vô cùng.
Tinh nhìn mắt hai đứa nhóc, hiếm có khi mà cảm thấy tự hào mình đẻ được hai đứa mắt đẹp.
“Đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn.
Hy vọng sau này có đứa yêu mấy đứa vì tâm hồn.
Chứ nhìn nhan sắc hai đứa, ba tuyệt vọng quá.”
Da hai đứa nhóc còn chưa có trắng lên, nhìn vàng vọt đến tội.
Tuy vậy, ít ra cũng đỡ hơn lúc mới sinh.
Hùng Âm thấy Tinh vừa ăn vừa ngó hai đứa nhóc thì lên tiếng.
“Lát nữa cậu giúp tôi cho một trong hai đứa ăn được không?”
“Tôi không biết làm.” Tinh lắc lắc đầu.
“Hai đứa nó bé như thế, lỡ tôi mạnh tay…”
“Tôi chỉ cậu.
Đừng lo.”
Hùng Âm học chăm con từ mấy cuốn sách và video trên mạng, anh tin tưởng Tinh cũng có thể làm.
Nhưng mà khởi đầu không suôn sẻ cho lắm.
“Sữa nóng như thế, sẽ không phỏng miệng chứ?” Tinh cầm bình sữa, nhìn con trai lớn đang chờ mình đút.
“Sẽ không.” Hùng Âm chỉnh lại tư thế nằm cho con gái, sau đó nhìn Tinh.
“Nhìn này, làm theo tôi được chứ.
Đỡ đầu, rồi lưng, nhấc lên.
Chú ý để ở khuỷu tay này.”
Tinh nhìn con trai, nhóc Phong cũng nhìn ba nhỏ, cái miệng chóp chép nước miếng, hình như đang tự hỏi sao ba nhỏ chưa bế nhóc dậy cho ăn sữa.
Thanh niên lóng ngóng đỡ lấy đầu con trai.
Trẻ con đứa nào đứa nấy mềm như chiếc bánh bông lan vậy, thân nhiệt ấm của chúng lại chứng minh bản thân là vật sống, cả tiếng kêu thúc giục cũng thế.
Hùng Âm đặt con gái lại xuống giường, giúp Tinh tiến hành bế con trai lên.
Sửa tay rồi khuỷu tay.
Không chỉ có thể còn có chỗ đặt.
“Nhẹ nhàng chút, con không nặng thế đâu, một tay cũng bế được.
Đúng rồi, giờ thì cầm bình sữa lên.”
Nhóc Thi thấy mình bị lơ thì khóc ré lên, hình như cũng đói lắm rồi.
Hùng Âm quay đầu lại, nhấc lên một cái liền đút bình sữa vào miệng con gái.
Miệng vẫn không ngừng chỉ.
“Đừng để miệng bình thấp quá, cũng đừng cao quá.
Núm đút vào miệng, không phải lỗ mũi.
Cẩn thận chút.”
Nhìn chất lỏng màu trắng ngà chảy vào trong miệng con trai, Tinh cảm thấy mọi thứ thật ra cũng không quá khó như thế.
Cảm giác cho con ăn cũng rất hạnh phúc.
Nhìn cái miệng của nó không ngừng m.út lấy m.út để núm cao su mà thích không tả được.
“Nó ăn nhanh như thế, sẽ không sặc chứ?” Nghĩ vậy chứ cậu cũng vẫn thấy lo.
“Chú ý một chút là được.
Thi thoảng lại nhấc bình lên để con uống hết sữa trong miệng với nghỉ chút.”
Hai người bọn họ cho hai nhóc con ăn xong cũng đã gần nửa tiếng trôi.
Hùng Âm bế con gái lên tiến hành vỗ ợ hơi.
Tinh chịu chết đám này.
Kêu con trai chờ chút, em gái ợ xong sẽ tới lượt con.
Nhưng cũng chẳng cần cha lớn vỗ, nhóc Phong lim dim mắt mấy phút sau đã ợ một cái rõ to, sau đó nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Nhóc Thi nỉ non mấy tiếng nũng nịu, rồi cũng chịu ợ và vào làn nằm.
Chẳng biết có phải cảm nhận được có anh em bên người hay không, hai đứa nhóc cựa quậy, cánh tay cũng cố mà vươn tới đứa còn lại trong làn.
Hùng Âm nhẹ nhàng ôm làn lên, bước lên trên lầu.
Tinh cũng theo sau mà nhìn hai đứa nhóc..
Tinh “ở cữ” được gần hai tháng mới chính thức xổ lồng.
Hùng Âm nách cắp hai con nhìn mẹ của hai đứa nhóc quần áo hầm hố đi xuống từ cầu thang.
“Nếu như say thì kêu xe về nhé.
Đừng lái xe về.” Anh căn dặn, không quên đưa cho Tinh một cốc nước gì đó.
“Uống cái này đi, sáng mai bớt đau đầu.”
Tinh toét miệng cười, nhìn hai đứa nhóc đang trưng mắt nhìn mình, cọ mũi mỗi đứa một cái.
“Ba đi chơi về mua đồ chơi cho hai đứa nhé.
Cha hai đứa cũng sẽ có quà.”
Nói rồi uống cạn cốc nước, tung tăng chạy ra khỏi cửa nhà.
Hùng Âm nhìn theo mà phì cười, quay người đi thu dọn nhà bếp.
Thực lòng thì Hùng Âm không muốn để Tinh đi giao du với đám bạn ăn chơi của cậu, cũng không muốn cậu đi uống mấy đồ uống không bổ béo kia.
Nhưng lại càng không thể nhốt cậu trong nhà như một chú chim cảnh.
Tinh có cuộc sống của riêng cậu, anh không có quyền tước đoạt niềm vui của thanh niên mới lớn hai mươi tuổi đầu.
“Chúng ta đi ăn tối, chờ ba nhỏ hai đứa về nhé.”
Tinh tra chìa khoá vào ổ, chiếc xe thể thao mui trần lao vút trên con đường xa lộ trơn tru.
Gió thổi qua mái tóc vuốt keo bóng bẩy, luồn vào bên trong chiếc áo phông.
Phía trước có một nhà ba người đi xe máy đang di chuyển, hình như bọn họ đều đang đi chơi, quần áo chỉn chu vừa đi vừa trò chuyện.
Tinh nhìn đứa nhóc kẹp giữa hai người, nghĩ có lẽ sau này mình cũng có thể kẹp hai đứa nhóc ở ghế sau rồi chở chúng đi.
Hai đứa nhóc nhất định sẽ rất thích.
Dạo gần đây xương sống đã cứng cáp hơn, có thể ngồi thẳng trong mấy phút liền.
Lần tới có thể chở chúng đi chơi thật rồi.
Nghĩ rồi, tốc độ cùng chân ga cũng lỏng hơn chút, chỉ còn bốn mươi cây số một giờ.
Trong nhà còn cần cậu về, không cần phải phóng bạt mạng như thế.
Xe di chuyển chỉ nửa tiếng đã tới khu phố ăn chơi bậc nhất thành phố.
Vẫn là những người con gái hở hang đứng từ ngoài, những người đàn ông hoặc đám con trai bảnh choẹ đứng trêu ghẹo mấy em gái.
Tinh vứt chìa khoá cho bảo vệ quán bar, phóng khoáng bao trọn một gian phòng rồi tiến vào đợi bạn bè.
Cuộc gặp mặt đã có hẹn từ trước, không lâu sau, người cũng lục tục tiến vào mà hò hét chào hỏi.
Rượu xếp trên bàn, hai cô vũ nữ nhảy múa trước hàng chục con mắt suồng sã thị gian phần chân trụi.
Tinh cầm tiền phất lên, kiểu làm quen thuộc của mấy tên công tử nhà giàu khinh người khi muốn nhận được tiếng hò hét.
Đám người xung quanh xúm lại ca tụng cậu, còn có nịnh hót thiếu điều đem Tinh lên mây.
Càng nghe lại càng cảm thấy thoái mái.
Có ai mà không thích được khen đâu.
Nhưng mà rượu vào, không phải ai cũng có thể kiểm soát cái miệng của mình.
“Nghe nói anh Tinh vừa làm tiệc đầy tháng cho hai đứa nhóc trong nhà sao?” Một người tinh thông tin tức nói ra.
Tinh thoáng giật thót mình, nhưng mà vẫn đáp.
“Ừ, tổ chức tại nhà với người thân thôi.”
“Anh không cần phải nói, bọn em hiểu mà.” Một người tiến lại, một tay rượu, một tay vỗ vai cậu.
“Nhất định là thằng họ Hùng kia không cho anh mời chúng em phải không?”
Tinh không đáp, cậu không biết nên nói gì.
Web đọc ????ha????h tại { t????um t????uye????.v???? }
Thấy cậu không trả lời, đám trong phòng càng thêm đinh ninh, bàn tán nói xấu không ngừng.
“Hai đứa nhóc đều con của thằng đó ạ? Sao anh Tinh không tranh thủ làm một đứa cho mình?”
Bọn họ nghĩ hai đứa nhóc trong nhà là mang thai hộ.
“Là con của tao.” Tinh đáp lại, giọng cũng không còn vui vẻ.
Hai đứa nhóc là từ bụng cậu sinh ra đó.
“Mấy cái vụ mang thai hộ, anh Tinh nhớ cẩn thận đó.
Có mấy con đàn bà lúc nào cũng muốn tu hú chiếm tổ chim khách.
Nhỡ đâu câu đi tên đàn ông của anh…”
“À con của ai cũng được.
Quan trọng là tài sản của ai kìa.”
“Phải đó.
Anh Tinh nhớ phải lấy phần của mình đấy.
Cần thì kêu anh em một tiếng, anh em giúp anh.”
“Anh Tinh sao không nói gì vậy? Hai đứa nhóc, đứa nào con của anh thế? Chúng em mang quà qua tặng.”
“Ý hay đấy.
Mai chúng em qua nhé?”
“Con trai hay con gái? Con gái thì vô dụng rồi.
Con trai còn có cơ may dành gia nghiệp.”
Mỗi người một câu, nhưng câu nào cũng đều chất chứa những ý nghĩ độc hại.
Tinh lúc trước có lẽ sẽ không thể nhận ra, nhưng hiện tại, cậu không chịu được có kẻ dám nói xấu con của mình.
“ chúng mày.
Đều là con của bố mày, đứa nào dám chê con tao, tao đánh vỡ đầu.” Tinh đứng phắt dậy, chai rượu đập cái choang vào góc bàn.
“Con của tao, không đến lượt chúng mày bình phẩm.”
Có lẽ quá đột ngột nên cả đám người đều nín thin thít, trong phòng chỉ còn tiếng nhạc xập xình nhảy dở.
Tinh hít sâu một hơi, đầu óc nóng lên với hơi cồn, nhìn quanh phòng.
“ con của tao mà chúng mày dám chê á? Chúng mày xứng à?”
“Ha ha, con của anh, con của anh Tinh thì tốt rồi.
Cháu nhà nhất định giỏi giang.” Một người cười gượng mà phụ hoạ.
Mấy người còn lại cũng cười giả lả mà phụ hoạ theo.
Tinh cũng chẳng thiết ở lại nữa.
Cậu biết bản thân không còn hợp với đám du thử du thực này nữa rồi.
Cậu có một gia đình nhỏ cho mình.
Có một gia đình lớn luôn chăm sóc cho bản thân.
Cậu hiện tại, không còn là kẻ chỉ biết ăn chơi.
“Sau này đừng gọi cho tao nữa.” Tinh rút ra xấp tiền.
“Bữa rượu này xem như bữa cuối.
Ra đường sau này, đàng hoàng chào nhau thì cứ gọi một tiếng anh em là được.”
Nói rồi Tinh rời đi ngay, không hề nhìn lại.
……
Lời tác giả: Tung hoa con nhà ngoại đã lớn khôn.
Hồi xưa các cụ cũng có quan niệm, lấy vợ cho con trai thì nó sẽ biết tu chí làm ăn, rồi là sinh con đẻ cái, sống hạnh phúc.
Nhưng mà được mấy nhà hạnh phúc thật như ước mơ của các cụ.
Còn mấy gia đình hạnh phúc, có thể dễ dàng thấy đa số là việc người vợ nắm giữ vai trò chính trong nhà, khiến cho thằng chồng phải “sợ”.
Đọc đến đây mọi người đều hiểu vai trò của anh Hùng rồi chứ:>>
Nói đùa thôi, quan trọng là bản tính của Tinh không xấu.
Từ lúc còn mang thai đã nhạy cảm phát hiện ra sự bất đồng rồi.
Lần này chỉ là bước tiến cuối khẳng định thôi.
Chương sau cho mấy bác nhìn ẻm làm nũng này..