Hùng Âm vừa đi “công tác” xong đã sắp xếp đồ đi tiếp.
Tinh gào trời gào đất không chịu, thiếu điều nằm xuống sàn ăn vạ.
“Hai đứa nhóc biết lật rồi đấy! Tôi không chăm được cả hai đâu!”
Hùng Âm nhìn thanh niên đang giãy đùng đùng đằng sau mình, anh quay người cho hai đứa nhóc đang địu trên người mình nhìn ba nhỏ của chúng làm trò.
Tinh cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhưng rất mặt dày mà nói.
“Tôi đi với anh.”
“Tôi xuất ngoại làm việc, không phải đi chơi.” Hùng Âm lắc đầu phủ nhận ngay.
“Anh đi làm việc, tôi đi chơi.
Liên quan gì nhau.”
“Tôi sẽ ở bên cạnh người thuê 24/7, không thể giúp cậu chăm con đâu.”
Tinh bĩu môi.
“Anh không muốn chăm con đúng không?”
Người đàn ông phì cười, cũng không biết Tinh làm kiểu gì mà nghĩ ra được đến đó nữa.
“Không có.
Nhưng mà tôi thật sự không thể rời khỏi người thuê được.
Với cả, cậu có hộ chiếu mà đi ra nước ngoài không?”
“…Hình như là không.”
“Đó.
Vậy nên ngoan ngoãn ở nhà, tôi làm xong việc sẽ về ngay.”
“Không.”
“Vậy tôi mua quà về cho cậu.
Mấy thứ giống như cậu trưng bày ở phòng khách ấy.”
Tinh quay đầu nhìn, là đám mô hình cậu luôn yêu quý.
Sức hấp dẫn của loại “ma toé nhựa” này rất có lực hấp dẫn đối với thanh niên “chưa lớn” như Tinh.
“Hai con, như này này.” Nói rồi Tinh còn cầm hai con mô hình cỡ lớn như bắp đùi cho Hùng Âm xem.
“Lúc mua phải gọi cho tôi, tôi tự lựa.”
“Được.” Hùng Âm chỉ cười cười, người ngoài nhìn vào còn tưởng con trai đang vòi vĩnh quà của người bố sắp đi công tác.
Chuyến đi lần này ngắn hơn so với lần trước nhiều.
Hội nghị cũng chỉ kéo dài ba ngày, nên lúc Tinh đang tuyệt vọng trước nhóc Phong vừa thay tã đã đi nặng thì có cuộc gọi tới.
Hùng Âm đưa điện thoại cho nhân viên tư vấn để họ đưa máy đi giới thiệu các mô hình cho Tinh.
Cả một gian hàng lớn đều là mô hình nhựa đủ các size.
Anh nhìn mô hình kích cỡ người thật diện đồ quân đội rằn ri với súng trên tay, không khỏi cảm thán độ tinh xảo của các chi tiết.
Đi một hồi, còn lấy thêm ít đồ chơi cho hai đứa nhóc trong nhà.
Đồ nhựa thì tất nhiên hai đứa chưa thể chơi được rồi.
Chọn hai con gấu bông phải to gấp đôi hai nhóc để chúng ôm lúc đi ngủ.
Nhân viên quay trở lại, Tinh cười phớ lớ híp hai con mắt lại chỉ cho Hùng Âm hai con.
“Hai con này nè.
Đẹp lắm.
A?”
Thanh niên cúi đầu, cứ như thể đang trò chuyện với hai đứa nhóc.
“Gì cơ? Con thích cái này á? Ai da, cha của hai đứa không mua cho đâu.
Hay con năn nỉ cha đi?”
Nói rồi màn hình bị choán lấy bởi gương mặt tròn trĩnh của nhóc Phong.
Có lẽ bị thu hút bởi mô hình đầy màu sắc, nhóc con vươn hai tay đòi hỏi, hé khuôn miệng kêu mấy tiếng ba ba.
Hùng Âm chỉ cười, đuôi mắt đều híp lại ra hiệu cho nhân viên lấy cả ba mô hình cùng với hai con gấu bông, xách năm món đồ chơi về nước.
ngôn tình hài
Vì xin tách ra khỏi đoàn tạm thời nên lúc anh trở lại, mọi người nhìn đám đồ to xếp bên cạnh không khỏi trêu ghẹo.
“Quả nhiên là một người cha tốt nha.”
“Anh Âm mới có hai đứa nhóc nửa năm tuổi thôi mà.
Làm gì đã chơi được mấy cái này?”
Hùng Âm cũng chẳng giấu giếm, cười giơ lên.
“Mua cho người lớn trong nhà đấy.”
Lúc thực sự nhìn thấy biểu cảm hạnh phúc của cả ba ba con ở nhà, Hùng Âm cảm thấy, thì ra đây là lý do tại sao trong chuyện cổ tích, người cha sẵn sàng mạo hiểm tìm một bông hồng cho con gái để mang về.
…****************…
Lời tác giả: Bông hồng mang về cho con gái, đố hỏi đó là truyện cổ tích nào nào?
…****************…
Đội trưởng nói sẽ giới thiệu cho Hùng Âm qua đơn vị khác, thì tất nhiên sẽ làm.
Ở nhà thêm một tháng rưỡi nghỉ ngơi, Hùng Âm nhận được cuộc gọi từ bên trường quân khu cách nơi bọn họ sống một tiếng đi lại.
Hùng Âm sẽ được chuyển công tác sang đó làm giảng viên cho lính đặc vụ, ngoài ra còn có chỉ dạy công tác nghiệp vụ cho một số sinh viên học viện quân sự.
“Lương không bằng lúc đi làm nhiệm vụ cho lắm.” Hùng Âm cười cười, nửa đùa nửa thật nói chuyện với đội trưởng.
Độ nguy hiểm tỷ lệ thuận với mức lương.
Cũng may nhà nước không quá bạc đãi nhân viên công chức, chỉ là so với cuộc sống trước kia, bọn họ cần tiết kiệm một chút.
Chứ miệng ăn núi lở, tiền đâu chịu cho được?
“Anh đi dạy á?” Tinh lúc nghe thấy công việc này còn cười một hồi lâu.
“Tôi chưa tưởng tượng được anh đứng trên bục giảng kiên nhẫn dạy cho học sinh bên dưới là như nào cả.”
“Tôi dạy thực hành.
Không phải kiểu đứng trên bục đâu.”
“Nếu vậy cũng tiện, sau này cho anh dạy hai đứa nhóc, tôi không cần khổ não ngồi đọc chữ có hiểu hay không.”
Nhắc tới đây Hùng Âm mới nhớ, trình độ học vấn của Tinh mới chỉ tới lớp 2, dừng ở mức nhận diện mặt chữ với mấy phép tính cộng trừ đơn giản.
Anh nhìn thanh niên đang vui vẻ chơi đùa với con, trong lòng muốn cho cậu đi học, ít nhất sau này cũng phải học xong trung học phổ thông chứ.
Nhưng, làm thế nào để nói ra mà không làm mất lòng cậu đây?.
Gia sư mới tới là một sinh viên mới tốt nghiệp khoa sư phạm tiểu học.
Hùng Âm vốn định thuê một người có thâm niên một chút, nhưng mà bên trung tâm báo để cô này thử việc một thời gian.
Dự kiến sang tháng sau sẽ có gia sư khác thay thế.
“Sinh viên á?” Tinh có chút ngạc nhiên, rồi lại cảm thấy ngượng ngùng.
“Tự dưng tuổi xêm xêm nhau, cô ấy làm thầy còn tôi làm trò, hơi bất tiện đó.”
Hùng Âm trấn an.
“Đợi qua tháng này là sẽ có gia sư khác thay thế thôi.
Trước chúng ta học thử một tuần, nếu như cậu không hợp, chúng ta tìm trung tâm khác.”
Tình trạng của Tinh thật sự rất đặc thù, Hùng Âm cũng chọn một nơi khá có uy tín, do đó anh muốn thử chất lượng trước rồi suy tính đến các vấn đề khác sau.
Ngày gia sư mới tới, căn nhà đều đã được dọn dẹp sạch sẽ bày tỏ lòng hiếu khách.
Cô sinh viên mới tốt nghiệp nhìn căn nhà to lớn với đám đồ trang trí xa hoa cũng phải loá mắt.
“Mời cô uống nước.” Hùng Âm rót một cốc nước lọc, mời cô gái trẻ.
Gia sư ngạc nhiên, lại luống cuống nhận lấy cốc thuỷ tinh, khép nép mà ngồi gọn trong chiếc ghế đơn.
Hùng Âm cảm thấy, cứ như là mình đang bắt nạt con gái nhà người ta vậy.
Nhưng mà người cũng đã tới, công việc cũng cần phải phổ biến.
Hùng Âm ngồi bày tỏ mong muốn của mình, ít nhất trong tuần đầu có thể khiến cho Tinh đọc được thuần thục cùng với các phép cộng trừ từ hàng nghìn trở lên.
“Nếu như ổn thì sau này một ngày hai tiếng, nghỉ giải lao nửa tiếng.
Bắt đầu từ chín giờ sáng, một tuần ba buổi.
Lương thì tôi đã giải quyết với bên trung tâm rồi.
Cũng sẽ có khoản riêng cho cô giáo.”
Cô gái trẻ không ngờ được người trước mắt dễ nói chuyện như vậy, đây cũng là lần đầu cô trực tiếp nhận làm gia sư chính, cuối cùng, từ đầu đến đuôi đều chỉ đáp lại bằng mấy cái gật đầu như gà mổ thóc.
Hùng Âm thấy gia sư có vẻ không thoải mái, liền lên tiếng nói mình đi lên gọi “học sinh” xuống, cho cô thời gian thở một chút.
Tinh đứng núp ở trên cầu thang, đều đã nghe hết cả rồi.
Chỉ là không chịu xuất hiện, rụt rè đứng ở trên lầu.
“Hai đứa ăn xong rồi sao?” Hùng Âm thoáng ngạc nhiên.
“Là con gái sao?” Lần này Tinh càng thêm cảm thấy bất tiện.
“Ừ, cậu đi xuống chứ?”
“…Đi, nhưng mà… nhìn tôi như này được không?”
Hùng Âm nhướn mày, nhưng đến bản thân anh cũng không cảm nhận ra chi tiết nhỏ này trên mặt mình.
“Được.”
Tinh mặc chiếc áo phông cỡ lớn, thậm chí còn có vết sữa dính ở ngực áo.
Chưa kể đầu tóc rối bù từ lúc ngủ dậy cũng chưa chải.
Lôi thôi không kể được.
Chỉ là trong mắt Hùng Âm, anh cảm thấy như này rất… đáng yêu.
Tinh tự nhìn mình, sau đó gật đầu đồng ý với Hùng Âm, cùng anh đi xuống dưới.
Cô gia sư trẻ đã bình ổn lại tâm tình của bản thân, nhìn “học sinh” tuổi gần bằng mình, có chút cảm thấy ngượng ngập.
Mấy câu trả lời khô khan lại cứng nhắc cũng chỉ giúp họ nhận biết được tên nhau mà thôi.
Tinh cầm một xấp giấy từ cô gái, tờ trên cùng in mấy con số và phép tính, bản thân cũng chạy đi tìm bút, nguệch ngoạc viết đáp án trong thời gian sớm nhất.
Nhưng mà cũng phải gần một tiếng mới xem như xong.
Lúc chấm bài, biểu hiện của gia sư không tốt cho lắm, nhưng cũng không đến nỗi quá tệ.
Có lẽ vì suy xét đến tâm lý của học sinh mà không công bố kết quả ngay.
Buổi đầu gặp mặt cũng chỉ có thể, hẹn lại ngày kia sẽ qua để tiếp tục dạy học và kiểm tra.
Thanh niên thả lỏng mình, cảm tưởng như bản thân còn mệt hơn sau khi đua xe ba vòng trường đua nữa.
“Hùng Âm, cô ấy viết mấy câu thần chú.”
Hùng Âm phì cười, ôn tồn đáp lại.
“Đó là tiếng anh, không phải thần chú.”
“Còn có vẽ trận pháp.”
“Đó là toán hình.”
“Còn bắt tôi viết văn… Tay mỏi…”
Hùng Âm phía trước một đứa, phía sau một đứa, dưới chân một đứa, bất lực mà nói thêm.
“Đừng ủ rủ nữa.
Lát nữa tôi giúp cậu xoa bóp tay.
Đừng ôm chân tôi, nồi thịt kho cháy bây giờ.”
Lúc gia sử báo lại kết quả bài kiểm tra thì cũng là buổi tối.
Hùng Âm đọc tin nhắn, rất hay, từ trình độ lớp hai giờ tụt xuống còn mỗi lớp một.
Đến bọn mầm non bây giờ còn biết good morning là chào buổi sáng.
Tinh thì quá hay rồi, tôi khoẻ, còn bạn.
“Tệ lắm sao?” Tinh lí nhí nằm bên cạnh Hùng Âm, tự bất lực với bản thân, còn không buồn kéo chăn xuống dưới cổ.
Hùng Âm nhìn đôi mắt đang nhìn mình mong chờ một lời tốt đẹp, còn có vẻ mặt tội nghiệp kia.
“Không hẳn đâu.
Cậu làm rất tốt.
Cô ấy… đang khen cậu đấy.”
“Thế icon lắc đầu kia là gật đầu nằm ngang à?” Hiển nhiên Tinh không tin vào lời nói dối này.
Anh nhìn lại màn hình điện thoại, bấm tắt đi, rồi cười ruồi.
Thanh niên đã chán nản mà quay người sang bên còn lại của giường.
Hai đứa nhóc nằm giữa cũng không đủ sức hút cho cậu ôm chúng.
“Thật ra thì không đến nỗi tệ đâu.” Hùng Âm kiên trì dỗ ngọt.
“Ai khởi đầu mà chẳng tệ, nhưng mà rồi cũng ổn thôi.
Đúng không? Nên là đừng buồn nữa.”
Tinh một lúc sau mới cựa quậy, dè dặt đề xuất.
“Vậy anh dạy bổ túc cho tôi thêm nhé?”
“Được.”
“Cũng không nên gò bó tôi quá.
Học mệt lắm.”
“Tất nhiên rồi.”
“Nếu được thì một ngày một lon bia thoải mái đầu óc cũng được.”
“Không.” Giọng anh quả quyết.
“A, sao anh không nói ừ?”
Hùng Âm điềm đạm lặp lại.
“Ừ.”
“Vậy thì nửa lon bia nhé.”
“Không.”
Lời tác giả: Truyện không máu chó, đời không nể.
Hehe, xin lũi.
Quên up truyện mất tiu.
Nay có chương nha.