Tinh nhận được tin này hồi chiều, nghe mẹ Hùng giải thích liền vội vã sắp xếp bế hai đứa nhỏ lên.
Tuần trước cậu vừa lên, hiện tại lại được lên.
Anh canh cổng hẵng còn nhớ, vui vẻ xếp cho cậu một phòng mát mẻ, lại đi chỉ chỗ cho người thân các gia đình khác.
Hùng Âm đúng theo lịch mới có thể đi qua.
Nhìn thầy Tinh cùng hai con trong phòng, anh đóng lại cửa, vui vẻ nói lời chào.
Bọn họ vẫn như tuần trước, trò chuyện mấy thứ thời gian rồi.
Hai đứa nhóc lớn lên mấy lạng, ăn nhiều hay ít, tham ăn lười nói gì đó đều kể cả.
Hùng Âm cũng bằng lòng ngồi nói chuyện phiếm với cậu, vẻ mặt bình thản, thi thoảng lại chơi đùa với con trai, con gái.
Tinh ngồi một bên nhìn, đột nhiên không kể nữa.
Không phải là nhìn hai con, mà là nhìn Hùng Âm.
“Anh không muốn nói gì sao?”
Hùng Âm thoáng khựng lại, sau đó rất nhanh nhìn sang, cười nói.
“Em nói là được rồi.
Tôi có gì hay để kể đâu.”
“Trong phim người ta không phải đều bịn rịn kêu chúng ta không muốn xa nhau, muốn cùng nhau ra chiến tuyến hay gì sao?”
“Vậy em có muốn không?” Người đàn ông đưa mắt sang dò hỏi.
Tinh còn chẳng chần chừ.
“Không.”
Lời này lại chọc cười Hùng Âm.
Anh tiến người tới, để cậu tựa vào vai mình, dỗ dành.
“Đừng dỗi mà.
Biên giới phức tạp lắm.
Ở lại thành phố sẽ tiện lợi hơn, thật đấy.”
“Tôi mới không thèm đi.”
“Phải, không nên đi mới đúng.
Chỗ đó vừa thiếu thốn, vừa nguy hiểm.
Ở lại vẫn hơn.”
“Vậy sao anh không ở lại?” Thanh niên ngẩng đầu nhìn anh, đáy mắt đầy vẻ níu kéo.
“Khổ như thế, đi nhỡ làm sao thì ai nuôi tôi? Anh đừng có quên năm đó anh kêu anh sẽ nuôi tôi với hai đứa nhóc đấy nhá.”
Hùng Âm cười đáp lại.
“Tất nhiên là nhớ.
Tôi đi sẽ chú ý, nhất định trở về.
Hay chúng ta cũng như trên phim, lấy cái gì đó ước hẹn.
Đợi xong rồi, tôi trở về liền kịp.”
Tinh gạt phắt đi.
“Trên phim có mấy cái đó toàn kết buồn không à.
Anh tự mình yếm bùa mình chắc.”
Hai đứa nhóc cái hiểu cái không gật gù như gà mổ thóc, lại bò leo lên người hai bậc phụ huynh.
Hùng Âm một tay đỡ con, một tay ôm Tinh, trong đầu đều là làm thế nào để dỗ chồng nhỏ vui.
Tinh tất nhiên là không thèm quan tâm anh ta làm gì, nhưng mà vẫn cứ không kìm được tâm trạng nôn nao không vui của bản thân.
Lại đột nhiên nhớ tới cái gì mà bệnh tâm lý của Hùng Âm, không kìm được hỏi.
“Thế còn bệnh của anh thì sao? Trên chiến trường có thuốc mà dùng không?”
“Trong phòng y tế luôn có sẵn thuốc an thần mà, sẽ không sao đâu.” Anh cũng sẽ luôn thủ sẵn thuốc bên người, dù sao bệnh tâm lý cũng theo nhiều năm, nó đáng sợ như nào Hùng Âm luôn hiểu rõ nhất.
Thẳng đến khi trời trưa, cuộc gặp gỡ mới bị ngắt ra.
Mấy người nhà kế bên có người khóc đến ngất cả đi.
Đều là mấy người mẹ lớn tuổi, nuôi con lớn chừng đó, tự dưng lại nhìn con đi vào nguy hiểm, có ai mà không đau lòng.
Nhưng mà tâm ý người chuẩn bị đi đã quyết, lệnh cấp trên cũng đã truyền xuống, đâu thể đổi là đổi?
Hùng Âm cầm ô che cho Tinh cùng hai con ra xe, nhẹ nhàng cài đai an toàn cho hai đứa ở ghế sau rồi xếp xe đẩy vào cốp.
Lúc đi ra cửa xe thấy Tinh còn đứng ngoài, mặt thanh niên bụng xịu như thể ai trộm mất tiền vậy.
“Vào trong xe đi thôi.” Hùng Âm cười cười mở cửa xe cho cậu.
“Tôi làm quân nhân cũng gần mười lăm năm rồi.
Có cái cảnh nguy hiểm gì mà chưa từng trải?”
Tinh vươn tay cầm lấy tay Hùng Âm, lần đầu ngượng ngùng chủ động kiễng chân lên, hôn anh một cái.
Chẳng đợi Hùng Âm kịp phản ứng đã dứt ra, đỏ mặt nói.
“Vậy anh nhớ về sớm nhé.”
Nói xong leo tót vào trong xe, kéo cửa kính lên che chắn.
Hùng Âm đứng ở ngoài xe, quay đầu lườm cảnh cáo mấy tên đồng nghiệp đang hò hét, nhưng mà khoé miệng đều kéo đến mang tai rồi.
Anh gõ gõ cửa kính xe, Tinh chỉ hé một chút xuống.
“Đợi tôi về, chúng ta đi tuần trăng mật nhé.”
Nói rồi vẫy tay tạm biệt cậu.
Anh gác cổng kêu Hùng Âm mau chóng trở lại, dù sao theo lệnh, bọn họ không được tự ý ra ngoài phạm vi cổng của quân khu.
Tinh nhìn người đàn ông di chuyển qua cổng, cùng mấy người đồng nghiệp tụ thành một đoàn trò chuyện, rồi mới khởi động xe.
Hai đứa nhóc ngồi ghế sau nhìn cha xa dần cũng không khóc, còn vui vẻ ngồi nói chuyện với nhau.
Bọn họ đều mong chờ ngày gặp lại.
Chiều hôm đó, xe đỗ ở bên trong quân khu, chở mấy đoàn người lên xe, di chuyển ra khu vực biên giới.
Xe có cờ hoả tốc, di chuyển không hề chậm.
Lắc lư hơn một ngày đã có mặt ở vùng đóng quân.
Hùng Âm xuống xe, đồ quân phục trên người trước cái nắng hè của vùng núi này có chút oi bức.
Từ bên đây nhìn qua, không khó để thấy quốc kì bên ta cắm song song với quốc kì nước địch.
Cả hai ở trên cao mà phần phật giương oai.
Một người chỉ huy dẫn bọn họ đi vào nơi sinh hoạt.
Hùng Âm cùng đồng nghiệp đều đã có nhiều năm kinh nghiệm, chức vị trên mặt thì không quá cao, nhưng đãi ngộ lại không hề thấp.
Bên nhà nước cũng không bạc đãi đội quân mũi nhọn này.
So với những người khác một phòng mười người, bọn họ chỉ có bốn người với hai cái giường tầng một phòng.
Người đồng nghiệp lớn tuổi nhất trong phòng buông tiếng chửi thề nhìn cái móc sắt bị han rỉ của giường tầng, hai người kia đi lấy đồ quân dụng dọn phòng cũng trở lại.
Thu dọn một lát, nơi này liền có thể ở.
Phía xa xa có tiếng loa phát thanh phát đoạn nhạc kì lạ.
Xem chừng là bên kia tập hợp binh lính.
Phía bọn họ cũng vang lên tiếng loa tập hợp, mọi người buông vội đồ trên tay, chạy ra khoảng sân trống..
Hùng Âm trở lại sau một chuyến đi tuần.
Phần vai áo bị đạn bắn sượt qua, rách một mảng.
Đồng nghiệp đi bên cạnh trêu chọc anh là tên ăn mày.
Bộ đồ của Hùng Âm một tháng rồi không biết đã phải vá bao nhiêu lần.
Phần rằn ri trên trang phục cũng sắp sờn màu đi rồi.
Người đàn ông chỉ cười, vươn vai.
Tiếng xương cốt răng rắc giòn tan miêu tả rõ sự mệt mỏi của anh.
Một người mặc quân phục thấy anh liền chạy qua chào bằng quân lệnh rồi truyền đạt nội dung.
“Đại tá, chỉ huy cho gọi anh qua.”
Hùng Âm ừ đáp lại, đưa súng cho đồng đội, sau đó sải bước hướng tới khu chỉ huy.
Trước những chiến công cùng sự đóng góp của anh, Hùng Âm đã lên được chức đại uý, hiện tại bên dưới dẫn một đội binh lính mới.
Cấp trên đánh giá cao năng lực của anh, cũng đau đầu khi không ít lần anh vượt khỏi mệnh lệnh của bọn họ.
Chỉ huy đã pha sẵn trà cho Hùng Âm, chỉ ghế để anh tuỳ tiện ngồi.
Ông là bạn của cha Hùng, xem như đã nhìn Hùng Âm từ lúc bé tới giờ, cũng không nỡ nặng lời.
Nhưng khiển trách thì vẫn phải làm.
Chẳng đợi chỉ huy kịp mở lời, Hùng Âm đã ngoan ngoãn nhận lỗi.
“Chỉ huy, thật xin lỗi.
Lần này tình hình cấp bách, bên đó chủ động nổ súng nên tôi buộc phải nổ súng đe doạ lại.
Lần tới tôi sẽ nhanh chóng liên hệ xin ý kiến chỉ huy rồi mới hành động.”
Lời tới bên miệng còn chưa nói đã bị chặn lại, chỉ huy mím môi tức giận.
Ông đập tay xuống bàn.
“Biết mà còn làm.
Cậu có còn coi quân lệnh là cái gì không? Tự ý nổ súng, xung đột biên giới.
Có phải chức to rồi nên lớn gan không? Hả? Không có người bị thương nên không lo đúng không?”
Tiếng ông sang sảng, doạ cho mấy người ngoài phòng cũng bị doạ cho giật mình, vội vã né tránh khỏi phạm vi phòng chỉ huy.
Hùng Âm ngồi yên nghe chửi, thuyết giáo phải đến mười phút, chỉ huy mới dừng lại, cầm ly trà lên uống ực một ngụm.
Phải một lúc lâu sau, chỉ huy mới bình tĩnh lại.
“Sắp tới quân khu thành phố có một tốp lính mới sẽ qua đây.
Cậu về đó đón lính mới lên, lại phổ biến cho bọn họ trước đi.
Còn có cầm huy hiệu phong hàm của các anh em về, chúng ta tổ chức đại hội phong tặng.”
Hùng Âm dạ vâng, toan đứng lên rời đi thì chỉ huy gọi giật lại, hạ giọng hỏi.
“Bên đó mấy thằng đi?”
“Một tiểu đoàn ạ.” Hùng Âm nhỏ giọng đáp lại.
Chỉ huy nâng lên ly trà, hất cằm cho anh đi.
Khoé miệng giấu sau ly cũng nâng lên thành nụ cười hả hê.
Hùng Âm trở ra khỏi toà nhà chỉ huy, trở lại phòng sinh hoạt đại đội.
Đội đi cùng anh hôm nay đều lo lắng ngồi không yên.
Thấy Hùng Âm tiến vào liền vội vã qua hỏi.
“Anh Âm, sao thế? Chỉ huy bảo sao? Có phạt anh không?”
Hùng Âm giả bộ nghiêm túc, lại mất mát mà nói.
“Mấy nữa tôi sẽ về lại quân khu thành phố.”
“Cái gì? Họ đình chỉ công tác của anh á?”
“Đó là lỗi của bọn em, bọn em nổ súng mà.
Để chúng em đi gặp chỉ huy.”
“Không có anh Âm, không biết là bên kia đã tiến đến đâu đâu.”
“Bất công quá mà.
Anh Âm, anh cứ để bọn em.”
Hùng Âm chặn bọn họ lại, vung chân đạp người vào lại trong phòng.
“Nghe cho hết đi đã.
Về quân khu thành phố lấy huy hiệu quân hàm cho anh em.
Đợi tôi về, mấy anh em đều sẽ có quân hàm mới.”
“Ô!!! Thăng chức!!! Ô!!!”
“Răng mà tụi mi vui rứa? Kể tau nghe.
Tau chưa có nghe thấy ri cả.”
“Chu choa mạ ơi, mạ ơi, tau đi gửi thư cho mạ tau.
Mi tránh ra.”
“Anh Âm, anh Âm mua ít đồ khô mang về đây đi.
Buổi tối anh em nhâm nhi với nhau.”
“Ăn đồ ăn ngoài, tụ tập ngoài giờ sinh hoạt là vi phạm quân lệnh.
Mày muốn hại anh Âm hử?”
Hùng Âm ngồi một chỗ nhìn mấy tên trò chuyện đến quên trời quên đất, bản thân cũng tràn ngập mong đợi ngày có thể trở về quân khu thành phố.
Mấy tên trong đại đội tối đó không ngủ sớm, lục ục đi viết nào thư nhờ Hùng Âm mang ra ngoài gửi cho gia đình.
Đợi đến sáng hôm sau, số thư gửi đi đủ nhét đầy một balo.
Nhưng đồ mang ra ngoài cũng cần phải kiểm tra, cưỡng chế lược bỏ, mỗi người chỉ được gửi một bức cùng một món đồ, mới xem như thu nhỏ đám đồ hỗn tạp, để vào trong balo mang đi.
Đi cùng với Hùng Âm còn có vài thiếu tá của bên đại đội khác, ai nấy đều háo hức đi về quân khu thành phố.
Chờ bọn họ về đến đó, sau khi làm xong việc sẽ có một ngày tự do hoạt động.
Có thể di chuyển xe về nhà để gặp cha mẹ hoặc tìm phương án nào đó liên hệ.
Lắc lư mấy hồi, lương khô cắn mỗi bữa đều ói đến ngang cổ mới xem như tới đích đến.
Cổng quân khu có đoàn người chờ đón họ, còn có kiểm tra thân phận.
Hùng Âm giơ giấy tờ chứng minh, còn có giấy chuyển người và tới của chỉ huy, kiểm tra con dấu, xác nhận vân tay dựa trên căn cước, mới xem như tiến vào được bên trong quân khu.
Nơi này so với từ lúc anh rời đi không có gì khác nhiều.
Thứ nhiều thêm có lẽ là hầm trú ẩn.
Đoàn người vác đồ xuống xe, vẫn chưa thể tự do hoạt động, đi trình báo nhập khu, lại nhận đồ, gửi đồ, nghe cấp trên tỉ tê dặn dò, lại phổ cập các khu mới, các dấu hiệu bên trong quân khu.
Ai nấy đi xe đều mệt lử nhưng vẫn cố giữ tỉnh táo để nghe đến cuối.
Trời đổ bóng, ánh nắng cũng phai nhạt dần theo sự xâm chiếm của bóng đêm.
Có mấy đứa nhỏ không rõ con nhà ai chạy nô đùa ở khoảng sân tập trống.
Hùng Âm đi ngang, lãnh đạo dẫn đằng trước vẫn đang chỉ cho bọn họ vài điểm mới trong quân khu.
Chợt có hai đứa nhóc sinh đôi chạy lại, khoảng mười tuổi gì đó, dẫn đầu mấy đứa nhóc khác chặn đầu đoàn người.
Chúng ngoan ngoãn chào lãnh đạo.
“Chào thủ trưởng ạ.”
Lãnh đạo, cũng là thủ trưởng cười đáp.
“Ừ.
Ngoan quá.”
“Thủ trưởng đi đường có mệt không? Hay là khát không?”
“Cũng không hẳn đâu.” Thủ trưởng vỗ ngực thể hiện.
“Đừng nhìn ta tóc hoa râm mà tưởng ta đã già.”
“Nhưng mà con thấy mấy chú đằng sau mệt lắm.
Hay thủ trưởng để bọn con dắt mấy anh, mấy chú đi chơi cho bớt mệt nhé?”
Thủ trưởng lúc này mới quay lại nhìn, nhận ra bản thân mải mê quên mất bọn họ còn chưa nghỉ ngơi.
“Ôi, xem lão già này này.
Thôi, các chú đi nghỉ đi.
Xin lỗi các chú nhiều nhé.
Cậu Tùng, cậu dẫn các chú tới ký túc xá nghỉ ngơi nhé.
Đồ ăn thì cứ tính như suất ăn của tôi ấy.”
Người tên Tùng bên cạnh dạ vâng đáp lại.
Hai đứa nhóc sinh đôi dẫn đầu chờ thủ trưởng rời đi mới chạy lên.
“Chú Tùng ơi chú Tùng, cho con dẫn chú hai của con đi nhé.
Chú hai của con đây này.”
Nói rồi kéo tay Hùng Âm, ngước mắt long lanh nên nài nỉ người tên Tùng.
Hùng Âm nhìn hai đứa cháu, chỉ phì cười.
“Đi về kêu mẹ dọn cơm đi, lát chú qua.”
Dù không ở trong ký túc xá, nhưng ít ra ngoài mặt vẫn phải tuân theo đầy đủ quy trình.
Anh cũng không muốn làm khó người tên Tùng chạy tới lui xử lý thủ tục.
Hai đứa nhóc dạ vâng rồi cong chân lên chạy.
Bọn họ cũng di chuyển như hướng ban đầu..