Đợi lúc Hùng Âm xử lý xong đồ bên ký túc xá, qua bên khu người thường ở thì mọi người đều đã ở đó đủ cả.
Cha mẹ Hùng đỏ mắt, hạnh phúc nhìn con trai lành lặn trước mặt.
Hùng Kiêu gấp không chờ được cầm lấy thư mà con trai lớn nhờ Hùng Âm mang về, cùng vợ đọc ở một bên.
Tinh bế hai đứa nhóc, dúi vào tay Hùng Âm, bản thân cũng ôm choàng lấy anh, vùi đầu không chịu buông ra.
Hùng Âm nhìn thanh niên người hơi gầy đi mà lòng xót, lại như bị lông vũ cọ qua đầu tim, mềm mại lại nhột, muốn buông hai con ra ôm cậu trước.
Mẹ Hùng vẫn chu đáo trước, kêu Hùng Âm qua ăn cơm.
Một nhà bọn họ quây quần quanh mâm cơm.
Này là bọn họ tự nấu, dù sao nhân số nhiều, còn có thể tự mua.
Bên trên cũng không làm khó, thậm chí đề cao việc tự lo.
Rau luộc cùng thịt kho, lại thêm đĩa trứng rán.
So với cuộc sống lúc trước thì không đủ đầy bằng.
Nhưng vẫn tốt hơn so với cơm phân phát chung.
Cha Hùng cùng anh Hùng ngồi trò chuyện về biên giới, đến tận lúc tám giờ mới thả người về phòng.
Thực ra nếu không phải mẹ Hùng ra đuổi, có khi còn nói chuyện lâu hơn.
“Cháu trai, cháu gái qua ngủ với bà nào.” Mẹ Hùng tâm lý bế hai đứa nhóc, cắp nách mang sang phòng mình, còn chu đáo đóng lại cửa cho hai người bọn họ.
Hùng Âm lau mặt, đánh răng thơm tho mới dám leo lên giường, nhìn thanh niên hí hoáy chơi con game cổ lỗ sĩ từ bao giờ, phì cười.
“Đừng chơi điện thoại nữa, không có gì muốn nói với tôi sao?”
“…Mừng anh về?” Tinh liếc mắt qua, thăm dò nói.
“Không, phải câu khác nữa chứ?”
“…Quà của tôi đâu?”
Bất lực nhìn người đối diện giả ngốc, chỉ có thể đè xuống, hung hăng hôn một trận.
“Không nói nhớ nhau được hửm? Lại còn giả ngây? Qua đây, tôi đòi đủ.”
Lăn lộn nửa tiếng, mới thoả mãn đem người mềm nhũn ôm vào lòng, lại kéo chăn lên đắp.
Tinh mở miệng, cắn vai anh một cái, tức tối nhìn người đàn ông ban nãy bị cắn rách khoé miệng, lúc này còn cười ngờ nghệch, tức quá, cắn thêm cái nữa.
Hùng Âm vừa dỗ dành vừa hôn cho bõ thời gian qua, thủ thỉ hỏi mấy câu.
“Có nhớ tôi không?”
“Nhớ cái con koo.” Tinh bụng xịu đáp.
Hùng Âm kéo chun quần của bản thân, nâng chăn lên, ấn đầu cậu nhìn.
“Thế thì nhìn đi cho đỡ nhớ.”
Tinh đỏ mặt, giằng co trốn thoát.
Nhưng mà muốn trốn đâu có dễ.
Hùng Âm cười trầm thấp, ôm người lại, hôn hôn dỗ dành.
Hai người trò chuyện chưa được bao lâu, tiếng khóc ré ngoài cửa đã đánh động cả hai.
Mở ra liền thấy mẹ Hùng áy náy hôm hai cháu nội đứng nhìn cha và ba của chúng.
Hai đứa nhóc mắt đỏ hoe, vươn tay đòi bế.
“Ba ba… ba ba…” Còn luôn miệng gọi, cứ như đang trách cứ ba nhỏ bỏ rơi hai đứa vậy.
Cuối cùng vẫn là một nhà bốn người bọn họ ngủ chung.
Hùng Âm vươn tay, rất dễ dàng ôm gọn được cả chồng lẫn con vào lòng.
Hửng sáng đã có tiếng kèn báo thức dậy của mấy anh quân đội.
Hùng Âm hấp háy mở mắt, lại ra cửa sổ đóng lại ngăn tiếng ồn.
Chị dâu đã dậy chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà, Hùng Kiêu cùng cha Hùng đã sớm rời đi.
Mẹ Hùng hẵng còn nghỉ ngơi.
Trời còn chưa sáng hẳn, mà các hoạt động đã bắt đầu theo quy củ định sẵn.
Chị dâu thấy Hùng Âm đã dậy thì thoáng ngạc nhiên, còn chu đáo hỏi.
“Hôm qua chú mệt, sao nay không nghỉ thêm chút nữa?”
Hùng Âm không có trong danh sách quân binh tại đây, nên buổi sáng cũng không cần dậy tập trung.
Tuy vậy vẫn đúng giờ mà đi tới phòng bếp.
Nghe thấy hỏi, anh chỉ cười, giúp cô nấu bữa sáng.
“Dậy sớm quen rồi.”
Hai chị em lúi húi trong bếp nấu một nồi nước dùng, Hùng Âm tranh thủ hỏi mấy việc lúc anh không ở đây.
Nghe Tinh phải đi trông trẻ, một lúc mấy chục đứa thì nhăn mày, vẻ mặt lo lắng không thôi.
“Chú Tinh nhìn thế thôi, chứ mấy đứa nhỏ thích chú ấy lắm.
Chú Âm đừng lo.” Chị dâu vừa cười vừa đập trứng vào bát, định chần vài quả ăn sáng.
Hùng Âm cũng không đáp lại, cầm muôi lên múc lấy một quả trứng sống.
Tranh thủ, kể ít chuyện của cháu trai lớn ở biên giới.
Không thể không nói, một nhà bọn họ ở thời loạn này chính là những lưỡi gươm bén nhất của quốc gia.
Cháu trai lớn hiện tại đã là thiếu uý, đợi anh quay lại liền có huy hiệu cùng phong hàm của riêng bản thân.
Hùng Âm không kể việc cháu trai lớn bị đạn bắn, cũng không kể bị địch phục kích, thập tử nhất sinh chạy thoát như nào.
Vì anh biết, như thế chỉ khiến cho trái tim người mẹ thêm đau đớn mà thôi.
Chị dâu nghe thấy con trai tiến chức, cũng cười vui vẻ, dặn dò Hùng Âm chú ý đừng để con trai lớn quá liều mạng, lại muốn đi đóng gói đồ mang cho con trai.
Một ít đồ khô, quần áo gì đó.
Cũng suy tính tới balo của Hùng Âm không chứa được nhiều, chỉ xếp một túi nhỏ, vừa vặn xếp một góc.
Đợi cha Hùng cùng anh Hùng trở về, ba bát miến với thịt hầm củ cải và trứng nóng hổi để trên mặt bàn.
Hùng Âm cũng ngồi ăn chung với cả hai, kể dự định của bản thân hôm nay.
Dưới đáy của balo còn có một chùm những vòng cổ và thư từ của các anh em.
Xử lý gửi tới địa chỉ hoặc người có thể mất một thời gian không hề ngắn.
Hai đứa nhóc sinh đôi bị kêu tỉnh để đi học nghe tin liền xung phong để chúng đi giao thư cho người trong quân khu.
Số thư cần gửi tới các địa chỉ cũng bị chúng mang đi.
Hùng Âm mang chùm những chiếc vòng cổ tới phòng chứng tử, nặng nề đặt chúng lên mặt bàn.
“Phiền đồng chí giúp tôi làm giấy cho các anh em.”
Một chùm vòng cổ đó, có tên, mã số quân nhân, ngày tháng năm sinh cùng vài vết khắc nguệch ngoạc lâm thời khắc lên.
Đó là ngày chủ nhân của vòng cổ không trở về..
Sáng hôm sau, mặt trời lên cao ngang con sào, Hùng Âm mới rời phòng.
Xe đã đợi ở chỗ cổng, chỉ cần anh trở lại chỗ mà quân khu sắp xếp rồi đi cùng mọi người là được.
Mẹ Hùng sụt sịt không nỡ xa con trai, giúi vào tay anh một lọ cồn để đề phòng thiếu quân nhu trên chiến trường.
Cha Hùng cùng anh Hùng Kiêu mặc đồ quân phục, thẳng lưng mà nhìn con trai, em trai.
Dặn dò thêm mấy câu, mới xem như tạm an tâm mà để cho Hùng Âm đi.
Tinh ôm hai con, để Hùng Âm hôn hai đứa nhỏ.
Chị dâu cũng chụp cho nhà bọn họ một tấm hình.
Có dịp sẽ đem đi in màu ra.
“Ở lại bảo trọng nhé.” Hùng Âm hôn trán Tinh, thủ thỉ.
Thanh niên bĩu môi dè bỉu.
“Anh đi chiến trường không lo thì thôi, tôi ở quân khu hoà bình thì lo gì chứ?”
Nói thì nói vậy nhưng mà vẫn mỉm cười hạnh phúc.
Cậu kiễng chân, chủ động chu môi ra.
“Hôn đây này, hôn trán có gì đâu.”
Hùng Âm phì cười cúi đầu hôn môi cậu.
Tinh thu lại môi, lại chu ra, như con cá vàng, mà hôn thêm cái nữa.
Hai đứa nhỏ nhìn cha với ba tình tứ, miệng đều toét đến mang tai, giãy nảy lên như nói, con cũng muốn, con cũng muốn.
Nhưng mà thời gian không còn nhiều, Hùng Âm nói lời chào, cùng cha Hùng và anh Hùng rời khỏi khu ký túc xá, dọc theo con đường xi măng trong quân khu đi đến địa điểm tập kết.
Nắng còn chưa chói chang, không đủ xuyên qua tầng lá dày của hai hàng cây ven đường.
Cha Hùng căn dặn anh thêm lần nữa, anh Hùng vẫn còn lo lắng cho con trai, hy vọng em trai có thể để ý cháu trai lớn một chút.
“Chú như cha, ở đó, chú cứ toàn quyền quyết.
Chỉ mong sau chiến tranh, nhà chúng ta có dịp cùng nhau chụp một tấm ảnh nữa.”
Hùng Kiêu vỗ vai em trai, lúc đó, Hùng Âm như thấy được vết chân chim ở đuôi mắt anh trai.
Phải rồi, anh của anh cũng không còn trẻ nữa.
Cha anh lại càng già hơn kể từ khi chiến tranh nổ ra.
Chẳng ai muốn kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh cả.
“Con em, nhờ anh chăm sóc.” Hùng Âm ôm anh trai.
“Còn chồng em, em khắc về chăm.”
Nói rồi còn cười gợi đòn.
Hùng Kiêu cũng phì cười theo, vung tay đánh một cái.
Cha Hùng hít sâu một hơi nén cơn nghẹn ngào, nghiêm nghị mà nói.
“Thôi, đi đi kẻo muộn giờ.”
Xe lăn bánh, người bên trong ai nấy vẻ mặt rạng ngời mà tiến ra khỏi cổng quân khu.
Thời gian nghỉ ngơi một ngày đủ khiến họ có niềm tin yêu đời trở lại, được thủ trưởng khích lệ, càng muốn cống hiến cho quốc gia, cho chế độ mà bản thân đang phục vụ.
“Hôm qua vợ tôi lên quân khu.” Một người tự hào kể.
“Con tôi biết đọc cả chữ rồi đấy.
Nó gọi tôi, cha ơi.
Cũng ba năm rồi, tôi mới trở lại quê nhà.”
Hỏi mới biết, anh ấy nhập ngũ rồi đóng quân ở biên giới lâu rồi.
Lần này lập được đại công, được chỉ huy cho về để lấy đồ, tranh thủ gặp vợ con.
Vì số người trong quân khu nhiều rồi, nên là không thể làm giấy xin vào ở được nữa.
Tuy vậy hàng tháng, vẫn sẽ có trợ cấp giúp đỡ gia đình anh ấy, con cái cũng sẽ được đi học như thường.
Này đều là của vị đồng chí bên cạnh kể.
Vẻ mặt anh ấy tươi tắn, tràn đầy niềm hạnh phúc và mong chờ ngày hoà bình có thể được đoàn tụ với vợ con.
Hùng Âm cũng góp vui, kể hai đứa nhóc nhà mình đã tập nói được từ yêu.
Vài người chưa có gia đình thì kể về cha mẹ.
Nhất thời, trong xe đều là kể chuyện xưa.
Lái xe hạ thấp âm lượng nhạc trong xe, vô lăng vẫn đều đều di chuyển trên cung đường ra biên giới.
Xe tới điểm đến lúc rạng sáng ngày hôm sau.
Ai nấy bước xuống xe đều ngất ngưởng, có người còn cúi đầu nôn oẹ ở gốc cây.
Đích thân chỉ huy dậy sớm đón bọn họ, lại đặc cách cho đi nghỉ đến giờ ăn sáng, không cần tham gia huấn luyện sáng.
Hùng Âm lúc tiến vào phòng cho đại tá, thiếu tá và đại tá hẵng còn ngủ.
Có lẽ nhạy cảm phát hiện tiếng mở cửa, bọn họ mở mắt, nhìn người vừa tiến vào.
“Nằm ngủ tiếp đi.
Còn một tiếng nữa mới tới giờ tập trung.” Hùng Âm đem ba lô đặt lên đầu giường.
“Hùng Tráng, đồ của mẹ con gửi cho con này.”
Nói rồi lôi ở cạnh cặp ra đồ chị dâu đã sắp xếp.
Còn có thư.
Hùng Tráng, cũng là cháu trai lớn của Hùng Âm, ngạc nhiên đón lấy cái túi bóng được bọc kín trong băng dính.
Nhưng mà lúc chiều chiến đầu quá mệt, chỉ có thể nói lời cám ơn rồi đặt qua một bên.
Hùng Âm thu dọn đồ gọn gàng, dội gáo nước máy lên đầu cho thoải mái rồi mới lên giường nghỉ ngơi.
Tiếng kèn báo tập hợp sau đó đánh thức anh, chỉ là một chốc, sau đó liền tiếp tục ngủ.
Tới giờ dùng bữa sáng, chỉ huy phá lệ cho các đoàn đội nhiều thời gian để sinh hoạt hơn.
Hùng Âm mang hộp đựng huy hiệu, như phát kẹo mà chiếu theo danh sách, đưa huy hiệu đại diện cho cấp bậc mà phân phát cho từng người.
Những hồi pháo tay hết ngơi rồi lại rộ, ầm ĩ mãi không xong.
Ai nấy đều tự hào khoe huy hiệu của bản thân, có điện thoại thì chụp một tấm, dự định hôm nào đó sẽ tranh thủ gửi đi cho người thân ở cách đó mấy nghìn cây số.
“Thủ trưởng ở quân khu cũng có viết thư gửi các anh em, mọi người chú ý mà lắng nghe.” Hùng Âm giở tờ giấy, cầm cái loa hét lên với đám người ồn ào bên dưới.
Tờ giấy kín những chữ viết tay cả hai mặt, cuối trang còn có chữ kí của thủ trưởng.
Anh đọc qua một hồi, e hèm một tiếng lấy hơi rồi lớn giọng nói.
“Chúc các đồng chí khoẻ mạnh, bình an và sớm ngày chiến thắng.
Hết.”
Bên dưới phá lên cười, hô lớn đáp lại.
“Trời đất ơi, sao hay ra dẻ quá à?”
“Sao ngắn tũn vậy? Anh Hùng biết đọc chữ không thế?”
“Người ta viết kín hai mặt giấy, mà anh đọc có hai câu thế.”
Hùng Âm hô lại.
“Chứ đọc hết có chịu nghe không? Lại chẳng sớm bò ra mà ngủ.
Giải tán đi.
Hết việc rồi.”
Nói rồi bước xuống mặt sàn, ngồi nhìn anh em vui vẻ tự do sinh hoạt.
Phòng bên có người qua, hình như là đại tá của đại đội khác.
“Cậu Âm, chỉ huy cho gọi các đại tá.” Anh ta nói..