Đợi giấy chứng tử làm xong, bên quân khu sẽ tự phát giấy về cho các gia đình.
Hùng Âm không cần phải lo thêm về việc này.
Bước ra khỏi văn phòng, anh nhìn mấy vị phụ huynh dắt con hướng về một toà nhà, cũng theo đó đi qua.
Tinh đã dậy, đằng trước mặc áo địu một đứa bé mấy tháng tuổi, sau lưng cũng cõng một bé con, đang mở cửa chào phụ huynh cùng đứa con nít năm, sáu tuổi gì đó.
Thấy Hùng Âm từ xa, Tinh liền vẫy tay ra hiệu anh lại.
Toà nhà này đều là nơi học tập của những đứa bé dưới mười lăm vào buổi sáng.
Lầu một dành cho mẫu giáo, nên không khó để thấy hàng rào cao cùng sân trải cỏ nhân tạo êm tránh chúng chạy nhảy rồi ngã.
Vài đứa ôm đồ chơi, xây tháp, đua thú nhún ở khắp các góc trong sân.
Chị dâu một tay bé sơ sinh ba tháng tuổi tiến lại.
“Chú Hùng xong việc rồi sao?”
Hùng Âm gật đầu đáp.
“Vâng ạ.
Mọi người cần em giúp không? Số lượng… có hơi nhiều đấy.”
“Vậy anh đi pha sữa đi.
Chúng đều chưa ăn sáng.” Tinh hất đầu ra sau nói.
Lúc này Hùng Âm mới nhìn vào bên trong toà nhà.
Cửa phòng học để mở, chiếc song sắt chỉ cao khoảng một mét ngăn một đám con nít dưới ba tuổi đang xúm đen xúm đỏ lại muốn chạy ra sân chơi.
Trong đó còn có hai đứa nhóc nhà anh.
Hùng Âm đếm số lượng, cầm ấm nước sôi pha theo tỉ lệ mà chị dâu nói, rồi chia sữa ra các bình.
Nhìn số lượng bình sữa vơi dần, bị mấy đứa nhỏ nắm trong tay, anh lại nhớ tới hồi nuôi dê con ở trường lục quân.
Cũng pha sữa, rồi xếp bình, chăm dê.
Nghĩ tới đây, Hùng Âm đột nhiên phì cười vì chính suy nghĩ của bản thân.
Tinh nhìn anh đột nhiên cười ngờ nghệch, liền tiến tới đạp một cái.
“Thiếu ngủ đến ngớ hết cả người à? Tự dưng cười thế?”
Hùng Âm cũng không keo kiệt, kể lại câu chuyện của bản thân.
Tinh nhìn lại, phát hiện đúng là giống thật.
Thế là hai chồng chồng cùng nhau nhìn mấy đứa nhóc cười chế nhạo.
Đều nói trẻ em là mầm non của đất nước, dù đang lớn hay bé đều cần phải học.
Tinh cầm một loạt tấm thẻ, tấm nào tấm nấy to như cái bảng con giơ lên trước mắt đám nhóc năm tuổi đổ xuống.
“Bông hoa.” Tinh lớn giọng hô.
“Ông oa.”
“Hông phải.
Bông oa.”
“Thầy ơi, con biết hoa này nè.
Là hoa cúc đó thầy.”
“Màu trắng mà.
Hoa lily đó.”
“Oa.
Oa! Oa!”
Đứa nào nói sõi thì lặp lại, đứa nào chưa nói được thì lặp lại nguyên âm, còn muốn bò lên sờ thử.
Hùng Âm được giao nhiệm vụ chỉ dạy mấy nhóc trên năm tuổi làm bài tập.
Nhìn cái thước to bằng ba ngón tay của anh mà chị dâu giao cho, Hùng Âm cũng phải rén.
Đánh xuống một cái, nhất định là rất đau.
Mấy đứa nhóc cũng không dám quấy phá, thành thật làm phép tính của bản thân.
Ai làm xong toán thì làm văn, ngoại ngữ, còn có mấy môn ngoài lề như lịch sử địa lý.
Chị dâu ru ngủ mấy nhóc sơ sinh xong liền ló đầu ra nhìn.
Hai lớp đều ngoan ngoãn làm việc của mình, cô liền đứng dậy, đi pha nước chanh cho mọi người.
Đường, chanh, nước lọc, thêm đá là có thức uống ngon, lại mát cho mọi người.
Mấy đứa nhỏ không được uống đá, cốc nước chỉ hơi mát.
Uống xong cốc của mình rồi thì chỉ có thể thèm khát nhìn ca nước của thầy cô.
Hùng Âm thương tình, chia cho hai đứa nhóc nhà mình thêm một ít.
Nhóc Phong liếm liêm môi, há cái miệng ra như chim non đòi ăn.
Tinh đi ngang cầm bình nước đổ nhét vào mồm bé, nhắc nhở.
“Trẻ con uống nhiều đồ ngọt không tốt đâu.”
Mặt nhóc con xị ra như ai cướp kẹo của nó không bằng.
Bẹp bẹp miệng nếm nốt dư vị còn lại của nước chanh trong miệng, sau đó đổ kềnh ra sàn, nằm lăn lộn như bao đứa nhóc khác.
Chị dâu Hùng đã lau sàn, cũng không ngăn cản đám nhóc bò lăn tự do trong lớp.
Mà Hùng Âm nhìn đứa lớn trông đứa nhỏ, đứa nhỏ chơi cùng nhau, bắt chước đứa lớn, tâm tình vì chiến tranh trở lên gai góc chậm rãi mềm đi.
Khổ sở chiến đấu trên chiến trường, còn không phải vì cảnh hoà bình lớn lên của những mầm non này sao?
Tuỳ ý cầm lấy một quyển truyện cổ tích đã cong cả mép, đọc cho mấy đứa nhóc nghe.
Tinh thì thay tã cho nhóc con nào đó, một lát sau lại thay tã tiếp, miệng làu bàu nhưng động tác lại nhẹ nhàng vô cùng.
Chị dâu thì đã chuẩn bị bột cùng đồ ăn cho bữa trưa.
Cảnh tượng nhẹ nhàng, an ổn này, thủ trưởng đứng ngoài cửa cũng không kìm được mà mỉm cười.
Chẳng mấy chốc đã đến chiều.
Thời gian ngủ trưa là thời điểm yên tĩnh nhất cứ thế trôi tuột qua không nuối tiếc.
Ba người lớn ngồi ở cửa, nhìn mấy đứa lớn chạy nhảy ngoài hàng rào sau giờ học, lại cẩn thận nhìn mấy đứa nhỏ có nhặt đồ gì lên bỏ vào miệng hay không.
Quyển sách trong tay Hùng Âm đã thay bằng quyển hướng dẫn chăm sóc con trẻ.
Chị dâu kể Tinh đã đọc thuộc cả cuốn đó trước khi nhận công việc này.
Đây thực sự là một điều đáng ngạc nhiên.
Tinh phổng mũi tự hào.
“Thường thôi.”
Bé Thi chập chững tiến bước tới bên cạnh ba nhỏ, chiếc yếm đã ướt nước miếng.
Đôi mắt to tròn nhìn thẳng, tay cầm tờ giấy vẽ nguệch ngoạc những đường màu sắc.
“Tặng cho cha sao?” Hùng Âm đón lấy con gái, thân thiết hôn hôn.
Cô nhóc giãy nảy lên, tuột người xuống, lại chạy tới chỗ Tinh, giơ lên như hiến vật tốt.
Tinh cầm lấy, cười nhạo anh.
“Vào rừng mơ bắt con tưởng bở.
Ừ, ba xin nhá.
Con gái ngoan.”
Hùng Âm bị cười nhạo, ngượng ngùng gãi đầu đi tìm con trai.
Nhưng Phong cũng chẳng mặn mà cái ôm của cha lớn.
Tay vung một cái, chẳng đau chẳng ngứa nhưng khiến ông con cười như được mùa.
Thế mới thấy, mới có tháng hơn mà hai đứa đều quên người cha là anh rồi.
…***************…
Lời tác giả: Chương sau là hai bé nhà lại xa nhau này.
Hè hè, chia cắt uyên ương mãi đỉnh..
Một phòng họp lớn, cũng chỉ có năm, sáu người giữ chức đại tá là ở bên trong.
Chỉ huy nhìn quanh một lượt, gật gù.
“Đến đủ rồi thì họp.”
Tình hình biên giới càng lúc càng bất ổn với nhiều vũ khí hạng nặng xuất hiện.
Gần nhất, chính là hoả tiễn.
Đó là còn chưa kể cần phòng các cuộc không kích từ bên địch, các đường hầm được đào gần hoàn thiện, hầm trú ẩn tiếp tục xây dựng.
Ngoài việc phân công canh phòng, xây dựng, chỉ huy giao nhiệm vụ tấn công và “giao lưu chỉ số chiến đấu” với bên địch cho đoàn đội của Hùng Âm.
“Cột mốc số theo tình báo bị xê dịch, đẩy lùi một khoảng kể từ khi cậu rời đi.
Hy vọng cuối tuần, tôi có thể thấy nó trở lại nguyên vị trí ban đầu.”
Hùng Âm dạ vâng đáp ứng.
Lại nghe chỉ huy phân công thêm một số việc khác, bao gồm cả di tản dân chúng nếu bắt gặp gần đường ranh biên giới hai nước.
Nhiều người không có visa để xuất cảnh bằng đường hàng không, sẽ mạo hiểm đi vượt biên trái phép.
Nhưng có người không biết nhìn bản đồ, rất dễ đi lạc đến vùng gần chiến trường.
Hùng Âm trở lại phòng sinh hoạt, phổ biến các công việc, lại chia ca trực cho từng tiểu đội, vác súng lên vai di chuyển tới khu vực được giao.
Đất đá đã được dọn bớt phần nào, đắp thành một cái ụ đất nhỏ che chắn đường đạn.
Còn có đường hầm di chuyển bao quanh chiến hào, vài cái bị đánh sụp, cần phải sửa chữa.
Anh ghi lại vị trí, dự định mang về để đội mở đường làm việc.
Một thiếu uý tiến lại, vẻ mặt cười cứ như vớ được vàng.
“Đại tá, nhìn này.”
Nói rồi nhấc tay lên.
Không biết kiếm được ở đâu ra một con rắn, hẵng còn sống.
“Em bẻ răng nanh nó rồi.” Thiếu uý trẻ ép mở miệng con rắn cho Hùng Âm xem.
“Gần đây có một ổ rắn, hôm qua em vô tình thấy.
Em tới xin phép đại tá, cho em được huấn luyện một đàn rắn con, phục vụ chiến đấu.”
Hùng Âm cầm lấy con rắn.
Vảy rắn trơn, lại lạnh áp lên da thịt.
“Nhà cậu làm nghề nuôi rắn à?”
Thiếu uý trẻ hơn hở khoe.
“Vâng, trước mở một trang trại nhỏ.
Em từ nhỏ đã nghịch rắn.”
“Ồ, thế phục vụ như nào?”
“Thả rắn cắn người là xong ạ.”
Hùng Âm phì cười, đem con rắn giơ lên.
“Ngây thơ như này, sống không lâu đâu.”
Quân binh hiện giờ đều có giày bốt cao cổ, giúp chống thứ gì rơi vào trong giày hoặc bị tổn thương từ cổ chân đổ xuống.
Ngoài ra, trong một túi nhỏ di chuyển của quân lính sẽ có lọ thuốc chống độc, tuy không phòng hết, nhưng để chống cự chạy về đại bản doanh thì vẫn có thể.
“Nuôi thì được, nhưng một con thôi.” Hùng Âm trả lại con vật nhỏ cho thiếu uý.
“Lấy phần thức ăn của cậu bù vào.”
“Cám ơn đại uý!”
Nói rồi liền mang con vật nhỏ chạy biến.
Nhìn đám người đứng chụm đầu nhìn con rắn quấn quanh cổ tay, Hùng Âm cười nhạo tuổi trẻ chưa trải sự đời, quay người cầm ống nhòm lên nhìn.
Từ bên này có thể loáng thoáng nghe được tiếng đài phát thanh của bên địch đang cổ vũ sĩ khí.
Còn có cánh rứng xanh hậu thuẫn phía sau lưng địch.
Hàng rào biên giới đã bị gỡ từ lâu, giờ chỉ có một tảng đá lớn đánh mốc, nhưng mà cũng chẳng ở yên khi nào cả.
“Báo cáo, có sự xuất hiện của tiểu đội tuần tra địch.” Một đại uý hô lên.
“Xách cái mông lên đi.”
Hùng Âm vác súng lên vai, hô lên với đồng đội.
Đoàn đội hai mấy người vác súng lên vai, hít sâu một hơi sẵn sàng đón địch.
Bọn họ chỉ cách nhau một đường biên nhỏ nhoi.
Dù là thời gian đình chiến hàng ngày cũng không thấy ai thả lỏng.
Khinh địch là điều tối kị trong đánh nhau.
Người dẫn đội tuần tra bên kia cũng là người quen.
Hùng Âm không biết tên anh ta là gì, có lẽ anh ta cũng vậy.
Lúc nhìn thấy nhau, hai người đều âm thầm chào hỏi theo lễ phép lịch sự rồi ai làm việc nấy.
Tuần tra của hai bên, nói đúng hơn là đi quanh vùng chiến trường, có cái gì lượm được thì nhặt, thấy ai còn sống hay đi lạc thì đuổi đi, người chết thì xác nhận danh tính và mang về.
Hai bên âm thầm làm việc của mình, nhưng mà không phải ai cũng là người lịch sự và không muốn gây hấn như người dẫn đội bên kia.
“Đại tá, phát hiện xác địch.” Một người cầm xẻng đào ra được một bộ thi thể bị chôn vùi trong đất.
Có lẽ là do bom vùi mất.
“Đã phân huỷ rồi, chỉ còn thẻ quân nhân thôi.”
Thẻ quân nhân chính là sợi dây đeo cổ của người lính, khắc tên họ và mã số.
Theo quy định thì bọn họ phải có nhiệm vụ trao trả cho bên đội mà người lính đã mất.
“Đào thêm đi, nếu còn cái nào thì trao trả cả một thể.”
Mỗi ngày đều có ít nhiều người chôn thây nơi này, hai bên đều có.
Đào thêm một chốc đã có thêm bốn, năm sợi dây nữa được mang lên.
Có người còn nguyên vẹn, có người thiếu tay, thiếu chân.
Nặng hơn thì không nhìn thấy được đó có là con người hay không.
Mắt thấy thời gian trực sắp hết, Hùng Âm báo cáo qua bộ đàm, để đoàn đội kế tới tiếp nhận nhiệm vụ.
Tranh thủ trong lúc đợi, cầm mấy sợi dây đi qua biên giới mỏng manh kia mà hô.
Tiếng nước bạn anh không giỏi lắm, nhưng ít nhất vẫn có thể nói, nghe, hiểu.
“Chúng tôi tìm được mấy thứ này.
Mấy người qua lấy đi.”
Đội trưởng của bên kia ngẩng đầu, dắt người đi qua.
Bọn họ ai nấy đều cầm súng, cẩn thận đứng cách một khoảng.
Hùng Âm cũng không cần họ đi qua.
Anh buộc mấy sợi dây lại một chùm, sau đó ném sang.
Đội trưởng bên kia bắt lấy, bập bẹ mà nói tiếng của nước anh.
“Cám ơn.”
Hùng Âm chỉ gật đầu, sau đó muốn quay người rời đi.
Nhưng cảm giác nguy hiểm kéo dài từ gót chân đến tận đỉnh đầu khiến tóc gáy anh dựng đứng cả lên.
Đoàng!
Tiếng súng vang lên khiến người giật mình, những người nghe thấy đều rơi vào thế phòng bị, tiếng súng nhất thời nổ vang.
Hùng Âm lăn người, muốn tìm một tảng đá lớn nào đó mà núp vào, nhưng phát hiện ra, chỗ bọn họ là khu chiến trường bình địa, không có chỗ nào để nấp cả.
Cảm giác nhói đau truyền từ bả vai lan ra toàn thân, bên tai vẫn còn tiếng súng đang nổ.
Đoàn đội tìm được một đường chiến hào đào nông, đồng loạt nhảy xuống.
Một đường đạn bắn sượt qua đỉnh đầu bọn họ.
Sau đó yên bặt, sự yên tĩnh chỉ càng khiến người ta thêm căng thẳng.
Hùng Âm lôi từ trong túi áo ra một chiếc gương, giơ lên nắm bắt tình hình.
Một viên đạn không lưu tình bắn vỡ chiếc gương đó.
Nhưng từ đó là có thể xác định được vị trí của người bắn rồi.
.