Bóng tối đổ sập trên bầu trời quân khu.
Ánh đèn pha chiếu rọi lên không, thi thoảng lại đảo hướng đề phòng.
Tiếng người lính chạy bộ trước khi ngủ, rầm rập như trăm nghìn người hành quân.
Đất cát bay lên, tiếng thở dốc hoà cùng với mồ hôi trên thân mình cởi trần.
Hùng Âm nhìn mẹ Hùng xếp đầy balo của anh với quần áo, còn có ít đồ khô như thịt, cá.
Cha Hùng không biết kiếm đâu được hộp quẹt tự động phòng nước, còn có con dao quân dụng, nhét vào cạnh cặp cho anh.
Hùng Kiêu phụ vợ xếp đồ ăn ra bàn, lại quát hai đứa sinh đôi ngồi vào bàn ăn cơm.
Một nhà mười người ngồi quanh bàn tròn, mấy đứa nhóc tay bốc tay xúc cơm nhét vào miệng, đồ rơi rớt tè le.
Ánh đèn led thiếu điện mà chập chờn trực chờ sắp tắt.
Cha Hùng bảo, mới có ném bom ở nhà máy thuỷ điện nên trong quân khu cắt giảm điện khu ký túc.
Hùng Âm hỏi thêm tí chuyện, mới biết sáng nay chỗ biên giới diễn ra xung đột lớn, đánh đến cả máy bay của Hội đồng thế giới.
“Giờ hai bên đang đổ nhau xem đạn bên nào.” Hùng Kiêu vừa kể vừa cười.
“Cái này còn phải kể à? Bên đó mới vận chuyển hoả tiễn tới tối qua, còn có video ghi lại bọn họ hướng nòng lên trời.”
Tinh cũng góp vui.
“Đều là người lớn cả, làm như con nít tiểu học chối tội không bằng.”
Mọi người được đà càng cười lớn hơn.
Hai đứa sinh đôi kể chuyện trên lớp, nói hôm nay cô giáo đến lớp mặt mày đỏ bừng.
Chúng còn trêu, nhất định là cô dọc đường gặp anh trung đội trưởng thực hành cạnh đó dẫn người đi tập.
Hùng Âm tay gắp đồ ăn, tai nghe chuyện chăm chú.
Tiếng nói cười dưới ánh đèn nhạt nhoà trở thành điều anh ấn tượng nhất trong ngày.
Đến tối nghỉ ngơi, Hùng Âm không để hai đứa nhỏ ngủ cùng.
Sợ lúc sáng mình đi sẽ đánh thức hai đứa.
Tinh tắm xong, trên người còn hơi nước.
Trời bắt đầu vào thu nên buổi tối mát hơn so với ban sáng nhiều.
Quạt quay phè phè thổi gió lên giường.
Ánh mắt của thanh niên như có như không đặt lên trên cái áo ba lỗ xanh đậm của Hùng Âm, mơ hồ có thể thấy cả cơ bụng gồ lên.
“Ai phát cho anh cái áo ba lỗ này thế? Mỏng như này thì có tác dụng gì?”
Nói rồi còn vươn tay chọc chọc khiêu khích.
Hùng Âm không ngăn cản, tranh thủ kiểm tra đống đồ mang ra biên giới cho anh em.
“Mặc cho thoáng khí.
Ngoài biên giới nóng lắm.”
Bóng của cả hai theo ánh đèn bàn hắt lên tường, lồng vào nhau thành hình thù kì dị.
Đến tận lúc tắt đèn, bọn họ cũng chỉ có nói với nhau được mấy câu.
Dù thế, hành động đã thay lời muốn nói.
Hùng Âm rút khăn giấy, lần nữa ôm lấy Tinh từ đằng sau.
Áo thun của Tinh kéo lên tận ngực, da thịt chẳng khó khăn gì chạm vào nhau, nóng kinh người.
Cảm nhận thân mình bên cạnh lúc bị chạm vào hơi run lên, Hùng Âm cũng chỉ cười.
“An tâm, làm một lần thôi.
Làm nữa, em thành con tép khô, ai chăm con tôi bây giờ?”
“Anh kêu, anh đút vào… thì làm con chó.” Tinh tức giận lườm qua, đuôi mắt hẵng còn ửng đỏ sau cơn cao trào.
“Gâu, gâu.”
“Anh lừa tôi.”
Quấy rầy nhau đến hơn mười một giờ mới xem như chịu đi ngủ.
Gió thổi qua cửa sổ, chỉ thoang thoảng, còn không đủ mát nhưng cũng làm bớt đi mùi vị ái muội bên trong.
Hùng Âm không ngủ, dù sao lúc lên xe anh ngủ bù cũng được.
Trong phòng không có đèn, cũng chẳng có ánh trăng hắt qua cửa sổ như mọi khi.
Thị giác như bị bao phủ bởi tấm màn đen, mờ mờ ảo ảo.
Như có màu, nhưng mà là màu đen.
Tinh đã chìm vào giấc ngủ.
Gió từ quạt thổi loạn mái tóc của cậu.
Chân tóc đen cũng đã dần mọc dài ra, màu nhuộm cũng phai nhiều so với trước khi anh đi.
Đúng hơn, không chỉ tóc, mà toàn bộ những thứ liên quan đến Tinh đều thay đổi.
Lúc trước cậu sẽ không đọc sách dạy con trẻ, nhưng giờ cậu đã đọc thuộc quyển sách dày.
Tinh sẽ không tự dưng đi chăm một lúc hàng chục đứa trẻ rồi cẩn thận tỉ mỉ thay bỉm cho chúng.
Cũng sẽ không pha từng bình sữa, cẩn thận và kiên nhẫn cho chúng ăn.
Dù sao cậu cũng sẽ chừa lại và đùn đẩy cho anh nếu có cơ hội.
Nhưng giờ Tinh đều có thể, chậm rãi làm quen và hoàn thiện công việc.
Cậu cũng không kêu ca với anh.
Có thể là chưa, những tưởng tối nay sẽ là lúc cậu bày tỏ sự uất ức của bản thân nhưng mà vẫn chẳng thốt lên lời nào.
Còn chiều lòng Hùng Âm dù bản thân mệt đến độ đặt lưng là có thể ngủ luôn.
Nhìn xem, chồng nhỏ của anh ngoan tới cỡ nào này.
“Đợi tôi về, nhất định tôi sẽ dẫn em chơi, mua hết tất cả mô hình mà em thích.”
Nói rồi cúi đầu hôn lên tóc Tinh.
Bị động chạm, Tinh chỉ hơi cựa người.
Miệng bẹp bẹp như con nít lên ba, sau đó nghiêng người ôm lấy eo Hùng Âm.
Cái ôm chẳng nhẹ chẳng nặng lại ấm áp đến lạ.
Hùng Âm khẽ cười, cũng vươn tay ôm lấy chồng nhỏ, hai con mắt nhắm lại.
Thôi thì ngủ một chút cho bớt mệt cũng được..
Tinh cầm ấm nước nóng vừa đun sôi xuống từ bếp điện từ.
Nước sôi rót vào chiếc bình thuỷ tinh đã để sẵn nước lạnh, nóng lạnh hoà nhau, hơi nước bốc lên từ miệng bình, nhất thời không nhìn ra được hình dạng chiếc bình ra sao.
“Tinh ơi, em pha nước xong chưa?” Tiếng chị dâu vang lên ở bên ngoài, xen vào đó còn có tiếng khóc của mấy bé con.
“Xong rồi đây ạ.” Tinh hô lên đáp lại.
Cẩn thận rót nước vào từng bình sữa cho mấy đứa nhỏ, vừa khuấy vừa lắc, rất nhanh đã chuẩn bị xong một hàng.
Số nước còn lại bên trong bình không nhiều, cậu rót ra một cốc thuỷ tinh khác, dự định lát nữa nguội rồi vào lấy uống.
Mấy bình sữa xếp vào một cái rổ, lần lượt cho mấy đứa nhóc ăn, lúc này tiếng quấy khóc mới xem như ngừng lại.
Một người mới tới đang lóng ngóng ở bên ngoài chơi đùa cùng mấy đứa lớn, nên Tinh lúc này mới rảnh tay đi một chút.
Quay trở lại với phòng pha sữa, mặt bàn lênh láng nước, lau dọn một hồi mới biết, cốc thuỷ tinh cậu vừa rót ra bị nứt đáy, nước theo đó chảy ra mặt bàn.
“Đứa nào làm rơi cốc, nứt thế này?” Cậu chống nạnh, lầm bầm mắng.
Cùng lúc đó, ở biên giới, quân y vội vã cầm panh gắp, gắp viên đạn thứ hai ra khỏi vai của Hùng Âm.
Người trên giường chữa trị đã rơi vào hôn mê vì mất máu, hoàn toàn không còn cảm nhận được gì cả.
Hùng Tráng lo sợ đứng ở bên ngoài nhìn vào, cậu cũng muốn làm gì đó nhưng lại không thể làm gì.
Thậm chí còn chạy tới xin chỉ huy cho Hùng Âm di chuyển đến nơi có điều kiện tốt hơn nhưng không thể.
“Sắp có đợt tấn công mới rồi, cháu mau chóng vào vị trí đi.” Chỉ huy đỏ con mắt cúp điện thoại rồi nói với Hùng Tráng.
Đã có tiếng nổ ở phía xa xa.
Bên địch quốc sau khi vô tình bắn hạ máy bay của Hội đồng các nước, dường như đã quyết định lành làm gáo, vỡ làm muôi, quyết định tiến công và phát động chiến tranh.
Trong cơn mê mang, Hùng Âm nghe thấy tiếng nổ sát bên tai.
Thân thể kêu gào phải đừng dậy chiến đấu nhưng chẳng thể động dậy nổi mi mắt nữa là đứng dậy.
Bác sĩ đẩy giường bệnh xuống hầm trú ẩn, mùi thuốc sát trùng dự trữ dưới hầm khiến người ta phải nhíu mày khó chịu.
Thi thoảng, trần hầm lại rung lên, đất cát rơi xuống.
Bóng đèn dây tóc nhấp nháy chực chờ tắt, nhưng nguồn điện dự trữ vẫn kiên trì mà sáng lên bóng đèn.
Cuộc tấn công diễn ra gần ba tiếng đồng hồ.
Không ai biết bên trên đã ngừng hay chưa, trận dội bom liệu có tiếp tục nữa hay không.
Hùng Âm mê man nửa ngày, cuối cùng có thể mở lên mí mắt.
Có lẽ vết thương đã nhiễm trùng khiến cho anh lên cơn sốt.
Bác sĩ tiêm cho anh một liều thuốc giảm sốt, lại trấn an.
“Anh đang trong thời điểm nguy hiểm, nghỉ ngơi một chút đi.”
Dù sao hiện tại có lên cũng chưa thể làm được gì.
Hùng Âm chấp nhận nằm trở lại giường, cơn réo vang từ bụng báo hiệu cơ thể đang thiếu năng lượng.
Bác sĩ vứt qua cho anh một miếng bánh mì, vẻ mặt không cam tâm cho lắm.
Còn có một cốc nước lọc bổ sung nước.
Mùi bơ thơm toả ra từ miếng bánh đã khô cứng lại.
Cắn vào miệng chỉ cảm thấy khô, lại thêm một ngụm nước, cố mà nuốt xuống.
Ở dưới hầm chung với anh còn có ba người khác, đều chung tình trạng bị thương băng bó đầu chân.
Đợi thêm mười lăm phút, bác sĩ tiến tới chỗ cửa hầm, muốn thử đẩy lên.
Nhưng mà dùng sức vẫn chẳng thể nâng lên.
Hùng Âm thấy thế liền giúp một tay.
Có lẽ có gì đó chặn ở cửa hầm, do đó muốn nâng lên khá tốn sức.
Hùng Âm tì vai vào cửa hầm, nghiến răng nâng lên, đẩy ra một mảng bê tông nặng đè trên cửa hầm.
Xung quanh đều vỡ nát cả sau một cuộc dội bom.
Loáng thoáng thấy được máy bay màu xanh lục bay trên bầu trời phía xa.
Ngoài ra còn có mấy cột khói cùng đám lửa cháy âm ỉ.
Bác sĩ đã cầm hộp cứu thương sẵn sàng, chờ xác định xung quanh không còn giao chiến liền lao ra.
Dọc đường có thể sơ cứu được cho ai thì liền sơ cứu.
Hùng Âm ấn tay lên miệng vết thương cầm máu tạm thời, di chuyển tới nơi phòng trực chỉ huy.
Cuộc dội bom đã phá huỷ phân nửa khu phòng thủ, phòng chỉ huy cũng chỉ còn là đống đỏ nát.
Anh di chuyển tới phòng để súng, lấy cho mình một khẩu súng trường phòng thân, lại lượm nhặt hộp đạn trên đường đi.
Thi thoảng gặp vài người đã tử vong, liền cầm vòng cổ của họ mang theo.
Lê lết một hồi, mới di chuyển được tới chỗ trú ẩn hầm lớn.
Cửa hầm có bị bức tường bê tông to lớn đổ lên, anh liền dùng súng đục một đường, lại bất chấp vết thương, hất đổ tảng bê tông lớn ra.
Hùng Âm không vội vã mở cửa hầm, chỉ dùng tay gõ lên trên.
Ba, rồi hai, rồi một.
Chỉ là một ám hiệu sơ sài.
Bên dưới cũng phản hồi lại, một, hai, ba.
Hùng Âm gõ thêm một cái, lúc này cửa hầm mới mở.
Chỉ huy tiến lên trên mặt đất, gương mặt bị kinh hách đến trắng bệch.
Những chiến sĩ khác cũng chưa hết bàng hoàng sau trận dội bom.
Đây là trận dội bom lớn nhất và gần họ đến như vậy.
“Lũ chết.” Một người không kìm được chửi tục.
"Đừng đứng ở đấy nữa, đi cứu những người có thể cứu đi.
Cuộc tấn công diễn ra ngay sau khi chỉ huy nhận được điện báo, do đó đoàn đội chủ chốt nắm được thông tin kịp thời mà tìm nơi chiến đấu cùng phòng thủ.
Vài người trực ở đường biên giới thì không may mắn như thế, di chuyển chậm cũng không may mắn qua khỏi.
Bọn họ, trận này hoàn toàn không thể phản công..