Trở lại địa điểm đóng quân, mọi người đều hân hoan nhìn trung đội địch bị bắt giữ.
Với số lượng lớn người như này, bọn họ có thể đòi được lợi thế tạm thời từ phía kẻ địch.
“Uống thuốc chưa?” Cha Hùng vỗ vai khen ngợi con trai, lại lo lắng hỏi.
Hùng Âm lúc này mới nhớ, nhưng mà hoàn toàn không có ý định uống.
“Tối nay là ca con trực, sáng mai con sẽ uống.”
Thuốc an thần như một con dao hai lưỡi đối với Hùng Âm khi mà bản thân đang ở trong tình thế mà tuỳ thời phải chiến đấu.
Bộ gen mạnh mẽ mỗi lần khởi động cứ như dòng dung nham sôi sục mà đốt cháy toàn bộ thân thể, tuỳ thời có thể lao lên bóp chết cả địch bất kì khi nào.
Cha Hùng lo lắng nói, đợi hoà bình sẽ đưa anh đi kiểm tra lại gen.
Tuy rằng tình huống gen người bị gen thú ăn hoàn toàn rất hiếm, nhưng mà không phải không có.
Tối đó, Hùng Âm trực, lại nổ ra một trận chiến nhỏ ở biên giới.
Chỉ là nổ súng hù doạ nhau một chút, thậm chí còn không đáng để báo cáo.
Nhưng mà tâm trí luôn đấu chọi với cơn buồn ngủ hoàn toàn bị bay biến bởi tiếng súng.
Nhìn một người lính trẻ ôm chặt cây súng gật gù bên gốc cây, Hùng Âm đánh đầu cậu một cái.
“Đừng ngủ.
Đợi thêm một tiếng nữa đi.”
Những người còn lại vang lên tiếng cười nhạo, chỉ là cười vui một chốc rồi thôi.
Lại yên ắng.
Có lẽ cũng phải mấy năm rồi, tiếng của động vật về đêm như cóc, nhái, rồi dế mới vang lên được ở khu vực nội thành của một thành phố như này.
Đợi trời hửng sáng lên một chút, một đoàn đội khác qua thay bọn họ trực ca đêm.
Hùng Âm nắm vai người lính trẻ, kéo lên.
“Đi được không?”
Vài người mệt đến độ không nhấc nổi mí mắt, được đồng đội dìu về đóng quân.
Anh cũng xách ngang eo hai bên hai tên lính trở về phòng ngủ.
Cả đường lắc lư, gập ghềnh như thế mà hai tên vẫn có thể ngủ yên được.
Đặt lưng xuống tấm thảm trải tạm trên nền đất, cơn buồn ngủ như được bật công tắc, lúc này mới ồ ạt lao tới tấn công.
Chỉ hy vọng từ giờ đến lúc sáng, sẽ không có thêm cuộc tấn công nào cả.
********************
Hôm nay có lính mới tới để bổ sung những người đã ra đi trên chiến trận.
Mọi người dù mệt hay tuyệt vọng gì cũng không thể thể hiện ra mặt ngay.
Ít nhất cũng phải trấn an lính mới trong những ngày đầu làm quen.
Đại đội của Hùng Âm đã mất quá nửa sĩ số, hôm nay anh đi nhận người mới.
Bên cạnh còn có Hùng Tráng mang theo giấy bút kiểm tra tên họ.
Lính mới được phân ngẫu nhiên, tránh tình trạng đội này yếu, đội kia mạnh.
Tuy nhiên nếu cả hai bên đều đồng ý thì có tiến hành trao đổi.
“Có người họ giống chồng chú hai này.” Hùng Tráng bâng quơ nói một câu.
“Có khi nào là họ hàng không?”
“Nếu phải thì chiếu cố một chút cũng được.” Hùng Âm không cảm thấy có thể giúp người nhà tồn tại qua chiến tranh là điều xấu hổ.
Nhưng mà điều kiện là anh coi họ là người nhà, và họ không coi anh là người ngoài.
Lúc bọn họ đứng trước năm hàng lính mới, đều là mặc đồ màu xanh lục, ít ra cũng còn mới nên nhìn rất có sức sống.
“Ngồi xuống đi, nói chuyện cho dễ.” Hùng Âm phất tay cho bọn họ ngồi xuống, bản thân thì cầm lấy danh sách.
“Tôi điểm danh từng người, có thì có rõ.
Không có, làm gì có chuyện không có.
Điểm danh xong thì chúng ta sẽ phổ biến các công việc.”
“Nguyễn Văn Ân.”
“Có!”
“Nguyễn Thạch”
“Có!”
Hô lên hai mấy cái tên mới hô đến cuối.
“Lương Âm.”
“Có!”
Hùng Âm ngẩng đầu nhìn, giọng nói này quá quen thuộc, khiến anh cảm giác như mình đang bị ảo giác vậy.
“Chú hai, là chú Tinh.” Hùng Tráng hích vai anh một cái, nhỏ giọng nói.
Lại quay ra nghiêm nghị.
“Lương Âm, đứng lên.”
Người thanh niên tên “Lương Âm” không cao lớn, nhưng không đến nỗi gà bệnh.
Chiếc mũ cối đội trên đầu che đi quá nửa con mắt, loáng thoáng thấy được ánh sáng phản chiếu bởi chiếc nhẫn vàng đeo ở ngón áp út.
Tinh lúng túng nhìn hai chú cháu phía trên, lại nhận ra mình cũng đâu có làm gì sai, lại hùng hồn ưỡn ngực.
“Cậu, đi với tôi.
Hùng Tráng, điểm danh và phổ biến số còn lại đi.” Hùng Âm ngoắc tay với Tinh, quay người rời đi.
Được một đoạn, lại sợ Tinh theo không kịp, dừng lại ngoảnh đầu nhìn.
Giày cao cổ thít chân một thời gian dài khiến thanh niên nhăn mày, cố mà chạy theo Hùng Âm cho kịp.
Bọn họ đến chỗ phòng sinh hoạt của đại đội, Hùng Âm kéo cậu vào phòng riêng, khoá trái cửa.
“Sao em lại ở đây?”
Tinh lý lẽ chính trực mà đáp.
“Là nam nhi phải cống hiến cho đất nước.
Tôi đi lính thì có gì sai đâu chứ?”
“Em đẻ ra hai đứa nhóc còn dám nói mình là nam nhi?” Hùng Âm bắt chẹt.
“Quốc gia không thiếu người đến nỗi phải bắt một người mới sinh có hai con chưa được ba tuổi phải đi chiến trường.”
“Anh có ý gì?” Tinh nhíu mày, cảm giác như bản thân vừa bị hạ thấp nhân phẩm.
“Tôi nói, em không cần phải ở đây, vì nơi này, không có chỗ cho em.
Đi về đi.” Hùng Âm đáp ngay, đôi lông mày nhíu chặt đến độ có thể kẹp chết ruồi.
Tất nhiên Tinh không bị mấy lời qua loa lấp liếm của Hùng Âm qua mắt.
“Anh nói tôi không phải nam nhi? Đúng không?”
“…Ý của tôi không phải thế.”
“Ý của anh là thế.
Con mẹ nó, anh nói tôi không phải đàn ông!” Tinh nổi đoá lên, tức đến độ phát khóc.
“Là ai hả? Anh có tư cách nói tôi à? Một tên… ưm…”
Môi lưỡi dán vào nhau, là kiểu quấn quít dính nị của người lớn.
Tiếng quát cũng bị nghẹn lại trong cổ họng, nuốt trở lại vào trong bụng..
Hôm nay có một kí giả từ đài truyền hình qua.
Ông ấy cũng nhận được nhiều lời gọi các đoàn đội, hy vọng có thể chụp cho bọn họ một tấm.
Hùng Âm nhanh tay bắt người tới chỗ đại đội mình đầu tiên, để ông ấy chụp cho một bức hình hai chồng chồng trước, rồi chụp cả đại đội.
Những người khác không kém phần háo hức hy vọng có thể chụp một tấm riêng cho bản thân, nhưng kí giả chỉ ở lại nửa tiếng.
Nhìn bức hình in màu vừa mới chạy ra từ máy ảnh của kí giả, Tinh không khỏi dè bỉu.
Nhìn còn xấu hơn cả khi chụp điện thoại nữa.
“Gửi thêm tấm này về cho mẹ đi.
Còn có đây nữa.”
Bọn họ viết thư vào sau ảnh, như thế sẽ tiết kiệm giấy hơn.
Dù sao vật tư cũng không thể lãng phí.
Lúc mẹ Hùng nhận được thư, thì đang là ngày kí kết hiệp định hoà bình.
Trong thư có ba tấm ảnh, một tấm của hai chồng chồng, một tấm của Hùng Tráng, một tấm chụp toàn bộ đoàn đội bọn họ.
Đằng sau ảnh cũng chỉ là mấy lời hỏi thăm quen thuộc, lại hứa hẹn, đợi hoà bình sẽ trở về.
Còn có cùng gia đình đi nước ngoài chơi một chuyến.
Lúc Hùng Âm viết những thư này, cũng không nghĩ tới, lúc bản thân thực hiện được lời trong thư thì hai đứa nhóc cũng đã vào lớp một.
Tinh cùng mấy quân y ngồi ở phòng cứu thương mới xây lại bàn về cách chữa trị cho nhanh.
Tuy cậu là xen ngang làm quân y, nhưng mẹ Hùng lúc cho cậu tới đây cũng đã nói, có thể dựa vào đề bạt và công lao trong chiến tranh mà trở thành một quân y trong quân.
Như vậy thì cậu không còn vô công rồi nghề nữa.
Từ xa có tiếng súng nổ.
Mỗi ngày đều sẽ có tiếng động lớn từ đủ loại vũ khí, bọn họ dần đã tập thành quen.
Dù sao đồ chuẩn bị sơ cứu đã sẵn sàng, chỉ cần có người chạy vào là có thể lôi ra dùng ngay.
Hiệp định hoà bình được kí kết, nhưng biên giới vẫn chưa thể hoàn toàn buông bỏ phòng bị.
Ít cũng phải dăm ba vụ ẩu đả biên giới cố đấm ăn xôi.
Mấy hồi sau thì có tiếng ồn ào bên ngoài.
Còn có người luôn miệng gọi tên Tinh.
Cậu đặt cốc nước ấm xuống, nói với những quân y khác.
“Để em ra xem sao.”
Những người bên ngoài đều không phải người xa lạ gì, là người trong đại đội của bọn họ.
Nhưng mà mấy lớp người đều vây quanh ai đó, cậu còn chưa nhìn thấy mặt.
Hùng Tráng mặt mày tái mét, bản thân cao to lại nhiều sức nhất, vác người gục mặt trên vai mình chạy tới.
“Chú hai bị bom nổ trúng rồi.
Chú Tinh, cứu chú hai.
Cứu chú hai.”
Người Hùng Âm đều đen thui vì bom nổ, loáng thoáng thấy mấy vết bỏng chiếm cả một cánh tay.
Có lẽ lúc bom nổ, anh vẫn kịp phản ứng mà lấy tay che đầu, nên chỉ bị thương từ phần cổ trở xuống.
Người lần này bị nặng nhất, cũng chỉ có Hùng Âm.
“Cứu đại tá các bác sĩ ơi, cứu đại tá.”
Đám người đứng xúm đông xúm đỏ quanh chỗ phòng quân y, nhao nhao mà cầu xin các quân y khác.
Có lẽ bọn họ cũng sợ đại tá của bọn họ qua không khỏi.
Tinh sớm đã mất hết hồn phách, cậu thậm chí còn không biết phải xử lý như nào.
Cũng may quân y trưởng nhanh nhạy chạy ra.
“Đem người vào phòng khử trùng, nhanh lên.
Bỏng nặng lắm, lấy thuốc đỏ ra đây.
Còn có thuốc mê, phải cắt thịt cháy ra đã.
Mấy cậu đứng đây tru tréo cái gì? Cút!”
Tinh chẳng biết để tay để chân vào đâu, thậm chí bản thân nên khóc hay nên đứng đó nhìn cũng không biết.
Hùng Tráng làm người ngoài cuộc, lại biết rõ nhất.
“Chú Tinh, có các bác sĩ chữa rồi.
Chú ngồi trước bình tĩnh đã.” Đợi Tinh hoàn hồn, mới nghe được lý do.
Hùng Âm vẫn như mọi ngày, theo lịch mà đi tuần.
Cũng không biết có phải vía hay gì không, cứ ca anh trực y như rằng sẽ có ẩu đả, giao chiến.
Chỉ là không biết ít hay nhiều, nặng hay nhẹ.
“Ban đầu chúng ta thắng thế, đuổi bọn chúng ngược lại vào sâu cơ.” Một người xen ngang, nói rồi còn chảy nước mắt nghẹn ngào.
“Em đứng lêu lêu bọn nó, nó, nó ném bom lại chỗ em.
Em không kịp né, là đại tá kéo em ra.
Anh Tinh, em xin lỗi.
Là tại em.
Tại em nên đại tá mới bị thương.”
Nói rồi không chỉ người đó, mà vài người khác đứng chờ ở bên ngoài cũng như con nít mà oà theo.
Bọn họ cũng ở đó, cùng trêu tức quân địch.
Nhưng mà đại tá lại bị thương nặng nhất, còn bọn họ không sao.
Là lỗi của bọn họ.
Tinh đau khổ chưa hết, còn nghe nguyên nhân liền bùng nổ.
“Một lũ não lợn, lại còn đứng lêu lêu.
Lêu lêu cái mả bố mày.
Khóc lóc cái .
Hùng Âm mà làm sao, tao đào cả mồ mả tổ tiên nhà chúng mày lên.
Đi ra kia mà dập đầu tạ tội với anh ấy.
Anh ấy đối xử với chúng mày thế nào, mà bọn mày lại dồn anh ấy vào chỗ chết? Hả? Anh ấy mắc nợ bọn mày chắc? Cút! Cút hết cho tao! Tao không cần chúng mày ở đây khóc! Hùng Âm mà làm sao, tao thề, tao giết từng thằng một! CÚT!”
Cậu không phải người tức lên sẽ suy xét đầu đuôi.
Cậu chỉ là một người bình thường, người mình thương nguy hiểm tính mạng, biết kẻ đầu xỏ cùng liên quan, không đấm sẽ đá, không đá được, thì sẽ chửi.
Chỉ cần có thể tự bản thân khiến cho mình được phát tiết.
Ít nhất cảm giác đau khổ sẽ dịu đi chốc lát.
Chuyện này đánh động lên cả chỉ huy.
Ông bỏ công việc chạy tới chỗ của quân y để hỏi han.
Nhưng tình hình không khả quan cho lắm.
Vết bỏng quá lớn, nội tạng bị tổn thương, xương sườn gãy một nửa.
Có thể sống tới khi đưa vào phòng khử trùng phẫu thuật đã là quá mức với con người rồi.
“Phải chuyển viện về tuyến thành phố.
Ở đó may ra sẽ có đủ trang thiết bị.”
Chỉ huy không đợi nói hai lời, ký giấy cho bọn họ.
Sau đó đưa xe ô tô ưu tiên đoàn, dùng cờ hoả tốc chạy xuyên đêm về thành phố tỉnh lân cận để tiến hành phẫu thuật.
Tinh ngồi ngoài phòng phẫu thuật, vẻ mặt đẫn đờ nhìn đèn phẫu thuật đã sáng từ tối qua đến bảy giờ sáng nay.
Quân y trưởng ngồi bên cạnh chỉ có thể dùng hết sức động viên cậu.
Gì mà gen gấu của Hùng Âm rất mạnh, có thể sống tới tận lúc này, nhất định là có thể trụ thêm.
Còn có bác sĩ ở đây rất giỏi, đợi phẫu thuật xong, sẽ tiếp tục chuyển về tuyến trên nữa, để nâng cao cơ hội sống.
Nhưng Tinh biết, chỉ sợ lúc cậu chợp mắt một chốc dậy, sẽ thấy Hùng Âm trên giường bệnh và đắp khăn trắng.
Lời tác giả: Lâu lắm mới có tình huống cho bé nhà unlock skill mỏ hỗn.
Mấy câu chửi của Tinh, thực ra thì mấy người kia cũng không đáng bị cho lắm.
Nhưng mà theo cảm xúc của con người, thì lại không khó để hiểu.
Giống như chỉ cần khi bạn bị thương ở tay thì bạn sẽ ghét lây cái áo dài tay trùm lên miệng vết thương vậy.
Ai ở gần, mà có liên quan, đều sẽ bị cho là xứng đáng bị chửi, bị đánh.
Nặng hơn thì tao đau khổ, tại sao mày lại có thể vui vẻ?
Mấy cái truyện mà nam chính, nữ chính bạch liên hoa, rồi cao cả cuộc đời.
Dù bị thương cũng sẽ bỏ qua, người mình thương vì người khác, cũng sẽ đi tìm thủ phạm thật sự gây ra vết thương chứ không bùng nổ tại thời điểm đó.
Tôi say no.
Tao đã khổ, đứa khác cũng không được sướng.
Chửi hết đã.
Sau đó rồi xin lỗi, ăn năn hối cải gì đó phía sau mới đúng là con người..