Loan Loan ngồi trên ghế đá dưới cây cẩm phượng, trên bàn bày lung tung những hạt như viên kẹo.
1 thân cẩm y, đuôi váy thêuvài bông cẩm tú cầu xinh đẹp, tóc tím tết 1 đường đằng sau thật dài, thanh nhã mà thuần khiết, tựa ko dính chút bụi của nhân gian.
- LOAN NHI! - 1 nam tử liền chạy tới chỗ nàng.
Loan Loan lười nhác ngẩng đầu, bâng quơ 1 câu:
- ngươi là ai a???
Nam tử cứng người, khoé miệng co rúm, khó hiểu nhìn nàng:
- Loan Nhi, ngươi thực sự mất trí, thực sự ko nhớ ca sao?
- ồ, ra là ca? Cái gì nhỉ.....Minh Vũ hả? À ko.....Minh Tuấn hả? Hay là Minh Long? - Nàng trưng ra vẻ mặt ngây thơ nhìn hắn.
- Loan nhi, tên ca là Minh Phong.......- hắn cười gượng
- tiểu thư, điểm tâm của người! - Ngọc Di đi vào
Nàng nhìn qua Uyển Minh Phong, đỏ mặt, nói nhỏ
- thiếu.......thiếu gia!
Uyển Minh Phong thấy biểu lộ này của nàng, nở 1 nụ cười mang theo thập phần dịu dàng nhìn Ngọc Di.
Loan Loan thấy cảnh này cũng hơn nhếch mép, thầm nghĩ:“ Ngọc Di thực trong sáng nha,2 người này đích thị có gian tình!!!
- khụ....khụ. Ngọc Di, em ra ngoài đi! - ho khan 2 tiếng. Nàng nói với Ngọc Di.
- vâng - Ngọc Di ra ngoài, đóng cửa.
Loan Loan nghiêng đầu phía Uyển Minh Phong, nói: - vậy là ca tìm muội có chuyện???
- à ko, ta nghe phụ thân nói muội bật dậy trong quan tài nên ta muốn gặp muội. Loan nhi a, ta là rất nhớ muội!!!
Khoé mắt nàng co giật.....người này có phải hay ko là tướng sĩ có tài, bao công lao mà Ngọc Di huyên thuyên với nàng? Ca nàng có hay ko bị mắc chứng cuồng em gái a????
Uyển Minh Phong hắn liếc mắt lên bàn, chớp mắt
- Loan nhi, muội là đang làm gì?
- chế thuốc độc đó!- nàng bình thảnh nói, như thể rất bình thường.
Đến lượt Uyển Minh Phong khoé mắt co giật, muội hắn - đệ nhất tài nữ của Hoàng thành, dịu dàng nết na mà đi chế độc ư???
- Loan nhi, muội có hay ko bị bệnh a????
- ca là ko tin ta?
- Loan nhi, ngươi hay trêu người! Ko cần trí óc cũng biết là muội nói dối.
- ko tin a, ca cầm viên thuốc màu lam đi, uống nó ca ko cách nào làm chuyện đó a! -nàng chỉ chỉ viên màu xanh, phía hắn cười tươi, nói
Ai da, nàng mà nói vậy thế nào cũng là thật nha?
- Loan nhi, có hay ko viên nào tác hại nhẹ chút? - hắn nuốt nước bọt, phía nàng gượng cười
- có a! Viên hồng kia là làm ca phải làm chuyện đó suốt 24 tiếng nha! Cái đó nhẹ nhất rồi!
Hắn đứng hình, ngơ ngốc nhìn nàng, thầm oán: Loan nhi a, ta ko chết vì mệt thì sau này bị yếu sinh lý mất a. Muội có phải là đùa ko thế??
- Loan nhi, muội nói vậy.....
-Hahaaaa..... ko muốn uống đúng ko, biết mà... hahaha!!! - Loan Loan ôm bụng cười, xinh đẹp tự nhiên
- Loan nhi, muội gạt ta??? - hắn đỏ mặt nhìn nàng
- ko có a, muốn chứng minh cứ uống a!
- đủ rồi, ta cần phải đi, hôm khác gặp muội - hắn nói xong, liền phất tay áo rời đi
- ân!
1 thân cẩm y, đuôi váy thêuvài bông cẩm tú cầu xinh đẹp, tóc tím tết 1 đường đằng sau thật dài, thanh nhã mà thuần khiết, tựa ko dính chút bụi của nhân gian.
- LOAN NHI! - 1 nam tử liền chạy tới chỗ nàng.
Loan Loan lười nhác ngẩng đầu, bâng quơ 1 câu:
- ngươi là ai a???
Nam tử cứng người, khoé miệng co rúm, khó hiểu nhìn nàng:
- Loan Nhi, ngươi thực sự mất trí, thực sự ko nhớ ca sao?
- ồ, ra là ca? Cái gì nhỉ.....Minh Vũ hả? À ko.....Minh Tuấn hả? Hay là Minh Long? - Nàng trưng ra vẻ mặt ngây thơ nhìn hắn.
- Loan nhi, tên ca là Minh Phong.......- hắn cười gượng
- tiểu thư, điểm tâm của người! - Ngọc Di đi vào
Nàng nhìn qua Uyển Minh Phong, đỏ mặt, nói nhỏ
- thiếu.......thiếu gia!
Uyển Minh Phong thấy biểu lộ này của nàng, nở 1 nụ cười mang theo thập phần dịu dàng nhìn Ngọc Di.
Loan Loan thấy cảnh này cũng hơn nhếch mép, thầm nghĩ:“ Ngọc Di thực trong sáng nha,2 người này đích thị có gian tình!!!
- khụ....khụ. Ngọc Di, em ra ngoài đi! - ho khan 2 tiếng. Nàng nói với Ngọc Di.
- vâng - Ngọc Di ra ngoài, đóng cửa.
Loan Loan nghiêng đầu phía Uyển Minh Phong, nói: - vậy là ca tìm muội có chuyện???
- à ko, ta nghe phụ thân nói muội bật dậy trong quan tài nên ta muốn gặp muội. Loan nhi a, ta là rất nhớ muội!!!
Khoé mắt nàng co giật.....người này có phải hay ko là tướng sĩ có tài, bao công lao mà Ngọc Di huyên thuyên với nàng? Ca nàng có hay ko bị mắc chứng cuồng em gái a????
Uyển Minh Phong hắn liếc mắt lên bàn, chớp mắt
- Loan nhi, muội là đang làm gì?
- chế thuốc độc đó!- nàng bình thảnh nói, như thể rất bình thường.
Đến lượt Uyển Minh Phong khoé mắt co giật, muội hắn - đệ nhất tài nữ của Hoàng thành, dịu dàng nết na mà đi chế độc ư???
- Loan nhi, muội có hay ko bị bệnh a????
- ca là ko tin ta?
- Loan nhi, ngươi hay trêu người! Ko cần trí óc cũng biết là muội nói dối.
- ko tin a, ca cầm viên thuốc màu lam đi, uống nó ca ko cách nào làm chuyện đó a! -nàng chỉ chỉ viên màu xanh, phía hắn cười tươi, nói
Ai da, nàng mà nói vậy thế nào cũng là thật nha?
- Loan nhi, có hay ko viên nào tác hại nhẹ chút? - hắn nuốt nước bọt, phía nàng gượng cười
- có a! Viên hồng kia là làm ca phải làm chuyện đó suốt 24 tiếng nha! Cái đó nhẹ nhất rồi!
Hắn đứng hình, ngơ ngốc nhìn nàng, thầm oán: Loan nhi a, ta ko chết vì mệt thì sau này bị yếu sinh lý mất a. Muội có phải là đùa ko thế??
- Loan nhi, muội nói vậy.....
-Hahaaaa..... ko muốn uống đúng ko, biết mà... hahaha!!! - Loan Loan ôm bụng cười, xinh đẹp tự nhiên
- Loan nhi, muội gạt ta??? - hắn đỏ mặt nhìn nàng
- ko có a, muốn chứng minh cứ uống a!
- đủ rồi, ta cần phải đi, hôm khác gặp muội - hắn nói xong, liền phất tay áo rời đi
- ân!