Sau khi tham quan 1 lượt nơi này, nàng đã tuyển vô số xử nữ tới làm việc tại thanh lâu và tất nhiên bán nghệ ko bán thân. Lâu của nàng mang tên Cẩm sắc lâu. Cho Bạch Bạch làm tú bà. Thanh lâu giúp nàng kiếm thêm ngân lượng rất nhiều và cả thông tin a nha!!!
Trọng Nam khá giúp ích, hắn thường vận khinh công giúp nàng ra ngoài, ko cần trèo tường mệt nhọc như lần đầu. Chủ yếu nàng tới xem Cẩm sắc lâu làm việc như thế nào, nơi này từ ngày có nàng chủ trì hiện tại rất tốt, đã thành thanh lâu lớn nhất Hoàng thành
Hiện tại đang bị Ngọc Di đứng chặt bên người, ko rời nửa bước, nàng chỉ còn cách ngồi ngắm mấy loại hoa tím xinh đẹp mà nàng thích thôi. Ngồi dưới cây bằng lăng, gió khẽ mân mê váy trắng của nàng. Nàng mặc váy trắng, điểm vài bông dạ yến thảo, khoác 1 dải lụa tím qua tay, tóc tết 2 bên với cột tóc trắng. Nàng giản dị mà xinh đẹp. Thuần khiết cùng thanh tao, ko có gì sánh nổi.
- Loan nhi!!!
Đang ngắm vài bông dạ hương thì 2 tiếng hét đâm vào tai nàng. Nàng ngồi phắt dậy, mỗi khi có người gọi tên nàng to vậy là có chuyện vui a nha. Trước mắt, là Uyển tướng quân _ Uyển Gia Khinh và Uyển Minh Phong đang đi tới.
- ca, phụ thân? Ko phải cả 2 người đang ở ngoài biên giới?
- là có chuyện liên quan tới muội nên ta mới về - Uyển Minh Phong thở gấp nói
- chuyện gì?
- tam vương gia, là tam vương gia tới! - Uyển Gia Khinh nói
- hắn là ai? Tới làm gì?
- hắn tới cầu hôn a! - Uyển Minh Phong nhíu mày
- cầu hôn ai? Huynh sao? - Loan Loan giọng giễu cợt nói.
- Loan nhi, muội là đừng đùa nữa, mau ra đi! Là cầu hôn muội! - Uyển Minh Phong hét to, nắm tay nàng đi ra.
Nàng thầm nghĩ: chẳng phải tên vương gia 21 tuổi ko thê thiếp, mà Ngọc Di kể sao a? Ta đâu quen biết hắn???
Phủ chính
Loan Loan đang ngơ ngác, thầm oán: tại sao? Tại sao? Tại sao lão thiên gia a??? Sao người đùa cợt ta như thế!!! Hắn ta là tới tận nhà đòi nợ sao? Là muốn méc phụ thân sao a????
- Loan nhi, đây là tam vương gia, con mau hành lễ - thấy nữ nhi cứ ngơ ngác nhìn hắn, Uyển Gia Khinh liền nhắc nhở. Biết là nữ nhân ai thấy người này đều vậy, nhưng......
- a, ko cần a! Loan nhi sau này là vương phi của ta a! - Hoàng Lam Phương cười: nha đầu, ngươi ko dễ thoát khỏi tay ta!!
Nàng cười như mếu nhìn hắn: tên khốn, ta liền chặt ngươi thành 8 khúc ném cho cẩu gặm!!!
Trọng Nam khá giúp ích, hắn thường vận khinh công giúp nàng ra ngoài, ko cần trèo tường mệt nhọc như lần đầu. Chủ yếu nàng tới xem Cẩm sắc lâu làm việc như thế nào, nơi này từ ngày có nàng chủ trì hiện tại rất tốt, đã thành thanh lâu lớn nhất Hoàng thành
Hiện tại đang bị Ngọc Di đứng chặt bên người, ko rời nửa bước, nàng chỉ còn cách ngồi ngắm mấy loại hoa tím xinh đẹp mà nàng thích thôi. Ngồi dưới cây bằng lăng, gió khẽ mân mê váy trắng của nàng. Nàng mặc váy trắng, điểm vài bông dạ yến thảo, khoác 1 dải lụa tím qua tay, tóc tết 2 bên với cột tóc trắng. Nàng giản dị mà xinh đẹp. Thuần khiết cùng thanh tao, ko có gì sánh nổi.
- Loan nhi!!!
Đang ngắm vài bông dạ hương thì 2 tiếng hét đâm vào tai nàng. Nàng ngồi phắt dậy, mỗi khi có người gọi tên nàng to vậy là có chuyện vui a nha. Trước mắt, là Uyển tướng quân _ Uyển Gia Khinh và Uyển Minh Phong đang đi tới.
- ca, phụ thân? Ko phải cả 2 người đang ở ngoài biên giới?
- là có chuyện liên quan tới muội nên ta mới về - Uyển Minh Phong thở gấp nói
- chuyện gì?
- tam vương gia, là tam vương gia tới! - Uyển Gia Khinh nói
- hắn là ai? Tới làm gì?
- hắn tới cầu hôn a! - Uyển Minh Phong nhíu mày
- cầu hôn ai? Huynh sao? - Loan Loan giọng giễu cợt nói.
- Loan nhi, muội là đừng đùa nữa, mau ra đi! Là cầu hôn muội! - Uyển Minh Phong hét to, nắm tay nàng đi ra.
Nàng thầm nghĩ: chẳng phải tên vương gia 21 tuổi ko thê thiếp, mà Ngọc Di kể sao a? Ta đâu quen biết hắn???
Phủ chính
Loan Loan đang ngơ ngác, thầm oán: tại sao? Tại sao? Tại sao lão thiên gia a??? Sao người đùa cợt ta như thế!!! Hắn ta là tới tận nhà đòi nợ sao? Là muốn méc phụ thân sao a????
- Loan nhi, đây là tam vương gia, con mau hành lễ - thấy nữ nhi cứ ngơ ngác nhìn hắn, Uyển Gia Khinh liền nhắc nhở. Biết là nữ nhân ai thấy người này đều vậy, nhưng......
- a, ko cần a! Loan nhi sau này là vương phi của ta a! - Hoàng Lam Phương cười: nha đầu, ngươi ko dễ thoát khỏi tay ta!!
Nàng cười như mếu nhìn hắn: tên khốn, ta liền chặt ngươi thành 8 khúc ném cho cẩu gặm!!!