Di Di xoay người, sau nàng là cái khuôn mặt lạnh tanh lạnh ngắt của Mộ Dung Trần.
- ngươi tới đúng lúc thật đấy, mau mang thiếp thân ngươi về, ở đây làm ta rất đau đầu- nàng lạnh lùng liếc mắt
Vừa mới nói xong, Nhan qúy phi đã chạy tới bên cạnh hắn, trưng ra bộ mặt ủy khuất nhất, tố cáo nàng
- bệ hạ, thiếp sáng tới để xem muội muội có thiếu thốn cái gì, ko ngờ muội muội còn chửi bới thiếp!!! - Nhan qúy phi mím môi, khóe mắt lăn ra 1 hạt lệ
Di Di đứng người. Nhan qúy phi đó ko có xương ư? Người như bún uốn éo bên cạnh hắn như vậy???
Di Di mắt như có 2 đốm lửa nhỏ, như muốn thiêu cháy nàng ta.
Đây là tẩm phòng của Hoàng thượng, thiếu thốn ư??? Nếu có thiếu thì cũng là những thứ nàng ta có mơ cũng ko biết là gì. Cái gì mà nàng tự dưng chửi bới? Ko phải nàng ta ra tay với Lam nhi ư?
- đúng là có thiếu, thiếu 1 điên nữ! Ko ngờ tỷ tỷ lại mang cho ta nhanh như vậy - Di Di cười khẩy, điệu bộ châm chọc
Mộ Dung Trần nghe thấy vậy, trong mắt hiện lên 1 tia cười khẽ, nhanh chóng vụt tắt. Tuy vậy, vẫn đủ để Nhan qúy phi nhìn thấy và biết ko thể so sánh được vị trí của nàng với Di Di.
- đủ rồi, Nhan nhi, nàng hồi Nhan thủy cung đi. - Mộ Dung Trần hắn như hiểu cái suy nghĩ của nàng, liền đem Nhan qúy phi ra.
- nhưng... bệ hạ... thần thiếp....- trước giờ, bệ hạ đâu xen vào việc nữ nhân trong cung tính kế. Có thấy bỏ ngoài mắt, có nghe bỏ ngoài tai. Nhưng...
- ra ngoài - hắn lặp lại.
- dạ, thiếp thân cáo lui - Nhan qúy phi vội vàng hành lễ, Mộ Dung Trần rất ghét mình nói người ko tuân, nếu nàng mà như vậy, có lẽ sẽ bị hắn cho vào lãnh cung.
Sau khi Nhan qúy phi đi, Di Di khuôn mặt vẫn lạnh tanh, ko nói lời nào.
- Lam nhi, ngươi ra ngoài đi! - Di Di phía Lam nhi nói
- dạ, nương nương.
- nào, ngươi muốn nói gì, muốn làm cái gì? - Nàng phía Mộ Dung Trần lườm hắn- ngươi phát hiện ta là đồ giả nên muốn chém muốn giết tùy ngươi.
Di Di làm bộ, nhắm chặt mắt, dang 2 tay ra.
Mộ Dung Trần nhìn thấy vậy, liền cảm thấy buồn cười, tiến lại phía nàng.
Di Di thấy mình ấm ấm, mở mắt ra, là hắn đang ôm nàng.
- ngươi! Nam nữ thụ thụ bất tương thân, bỏ ta ra!!! - Di Di đỏ mặt, giãy giụa.
- có gì sao? Mấy hôm trước ngủ với nhau rồi nàng còn biết ngại? Hôm đó nàng rất hào phóng, nhiệt tình ôm ra nha! - hắn trưng ra bộ mặt trong sáng nói. Nghe tới đây, Di Di mặt cứng đờ, mặt càng đỏ.
- ngươi... ngươi... ai cho ngươi lên giường hả???
- giường của ta mà? - hắn cười gian trong tay áo lấy ra 1 vòng cổ với viên ngọc màu cam, đeo cho nàng
- đây là cái gì, ngươi êm bùa ta hả
- sau khi gặp Đế nữ vương, nàng hãy giao viên ngọc nói cho nàng ấy. Ta xin rút khỏi cuộc chiến giữa ngũ hành đó. Sức mạnh của ta phong ấn trong này - hắn nhẹ nói
- ân, ta sẽ đưa cho tẩu.
Ra hắn đã chấp nhận nàng, ko gạt bỏ nàng, hắn thực tốt. có lẽ nàng ko hề sai lầm khi mang tương tư từng ấy năm.
- ngươi tới đúng lúc thật đấy, mau mang thiếp thân ngươi về, ở đây làm ta rất đau đầu- nàng lạnh lùng liếc mắt
Vừa mới nói xong, Nhan qúy phi đã chạy tới bên cạnh hắn, trưng ra bộ mặt ủy khuất nhất, tố cáo nàng
- bệ hạ, thiếp sáng tới để xem muội muội có thiếu thốn cái gì, ko ngờ muội muội còn chửi bới thiếp!!! - Nhan qúy phi mím môi, khóe mắt lăn ra 1 hạt lệ
Di Di đứng người. Nhan qúy phi đó ko có xương ư? Người như bún uốn éo bên cạnh hắn như vậy???
Di Di mắt như có 2 đốm lửa nhỏ, như muốn thiêu cháy nàng ta.
Đây là tẩm phòng của Hoàng thượng, thiếu thốn ư??? Nếu có thiếu thì cũng là những thứ nàng ta có mơ cũng ko biết là gì. Cái gì mà nàng tự dưng chửi bới? Ko phải nàng ta ra tay với Lam nhi ư?
- đúng là có thiếu, thiếu 1 điên nữ! Ko ngờ tỷ tỷ lại mang cho ta nhanh như vậy - Di Di cười khẩy, điệu bộ châm chọc
Mộ Dung Trần nghe thấy vậy, trong mắt hiện lên 1 tia cười khẽ, nhanh chóng vụt tắt. Tuy vậy, vẫn đủ để Nhan qúy phi nhìn thấy và biết ko thể so sánh được vị trí của nàng với Di Di.
- đủ rồi, Nhan nhi, nàng hồi Nhan thủy cung đi. - Mộ Dung Trần hắn như hiểu cái suy nghĩ của nàng, liền đem Nhan qúy phi ra.
- nhưng... bệ hạ... thần thiếp....- trước giờ, bệ hạ đâu xen vào việc nữ nhân trong cung tính kế. Có thấy bỏ ngoài mắt, có nghe bỏ ngoài tai. Nhưng...
- ra ngoài - hắn lặp lại.
- dạ, thiếp thân cáo lui - Nhan qúy phi vội vàng hành lễ, Mộ Dung Trần rất ghét mình nói người ko tuân, nếu nàng mà như vậy, có lẽ sẽ bị hắn cho vào lãnh cung.
Sau khi Nhan qúy phi đi, Di Di khuôn mặt vẫn lạnh tanh, ko nói lời nào.
- Lam nhi, ngươi ra ngoài đi! - Di Di phía Lam nhi nói
- dạ, nương nương.
- nào, ngươi muốn nói gì, muốn làm cái gì? - Nàng phía Mộ Dung Trần lườm hắn- ngươi phát hiện ta là đồ giả nên muốn chém muốn giết tùy ngươi.
Di Di làm bộ, nhắm chặt mắt, dang 2 tay ra.
Mộ Dung Trần nhìn thấy vậy, liền cảm thấy buồn cười, tiến lại phía nàng.
Di Di thấy mình ấm ấm, mở mắt ra, là hắn đang ôm nàng.
- ngươi! Nam nữ thụ thụ bất tương thân, bỏ ta ra!!! - Di Di đỏ mặt, giãy giụa.
- có gì sao? Mấy hôm trước ngủ với nhau rồi nàng còn biết ngại? Hôm đó nàng rất hào phóng, nhiệt tình ôm ra nha! - hắn trưng ra bộ mặt trong sáng nói. Nghe tới đây, Di Di mặt cứng đờ, mặt càng đỏ.
- ngươi... ngươi... ai cho ngươi lên giường hả???
- giường của ta mà? - hắn cười gian trong tay áo lấy ra 1 vòng cổ với viên ngọc màu cam, đeo cho nàng
- đây là cái gì, ngươi êm bùa ta hả
- sau khi gặp Đế nữ vương, nàng hãy giao viên ngọc nói cho nàng ấy. Ta xin rút khỏi cuộc chiến giữa ngũ hành đó. Sức mạnh của ta phong ấn trong này - hắn nhẹ nói
- ân, ta sẽ đưa cho tẩu.
Ra hắn đã chấp nhận nàng, ko gạt bỏ nàng, hắn thực tốt. có lẽ nàng ko hề sai lầm khi mang tương tư từng ấy năm.