- tẩu a! ta nhớ tẩu quá a!!!!!!!!!!!!! - vâng, 1 tiếng hét từ đâu đó vọng tới khuê phòng của Meyo nàng. à ko, Loan Loan chứ nhỉ? ko ai khác, chủ nhân của tiếng kêu làm chó phải kêu “ meo meo “ mà mèo phải sủa “gâu gâu “ lại là bậc mẫu nghi thiên hạ quyền cao trọng vọng, người lên ngôi ngay khi 15 tuổi, làm dân chúng Kim Tỏa quốc xưng tụng 4 chữ “ ôn nhu thục đức “, quận chúa duy nhất chính gốc hoàng tộc Hoàng Bảo triều _ Hoàng Di Di
- chết tiệt thật, Di Di, ta ko tin được muội chi mẫu nghi thiên hạ Kim Tỏa quốc mà! thật tội nghiệp khi 1 bậc anh tuấn tiêu sái như Mộ Dung Trần lại phải chịu đựng sự việc này được suốt từng đó năm? - Loan Loan khẽ bĩu mội, con bé này thật chẳng thay đổi gì cả.
- nàng nói ai anh tuấn tiêu sái cơ?- vâng, lại 1 giọng nói gầm gừ khi Di Di chuẩn bị mở miệng phản kích.
- ha ha ha! Phương a, ta ko nói ai cả a? hình như Di muội của ta vừa nói đúng ko? nếu ko chàng cần đi khám tai nha!!! - Loan Loan cười nhăn răng xua xua tay, thật tội cho cái danh hiệu “ tam vương phi “ kia, vừa nói người khác xong đó.
- Uyển Như Loan Loan!!! nàng nhắc lại câu nói lúc nãy??? - trên khuôn mặt tuấn mỹ in sâu cái mặt hung dữ như qủy của hắn.
- ác! Di Di, CHẠY!!! - Loan Loan sau khi giật giật ống tay áo Di Di thì liền cắm đầu cắm cổ bỏ chạy. với cái tốc độ này thì hắn muốn duổi nàng thì cho 5 giây là bị tóm gọn nhưng chỉ là cho nàng chạy thôi!
1 lúc sau
1 sự kiện ko thể nào quên trong lịch sử của Hoàng thành:
Trên con đường “ hoa “, 1 nữ tử thân vận phượng bào của Kim Tỏa quốc ngông ngênh trêu hoa ghẹo bướm, đó là mẫu nghi thiên hạ Kim Tỏa quốc _ Hoàng Di Di. 1 nữ tử khác thân vận lụa là tử y. Tam vương phi truyền kỳ Hoàng Bảo triều _ Uyển Như Loan Loan.
- Bạch Bạch a! Mau gọi người tới hầu hạ bổn vương phi a!!! - nàng đứng trước Cẩm sắc lâu, chẳng nghĩ gì mà hét lên.
“ bộp “ _ 1 bàn tay đập vào vai nàng
- nếu nàng muốn gọi người hầu hạ, chi bằng đích thân bổn vương hầu hạ nàng?
Loan Loan lạnh sống lưng, đầu từ từ quay ra, nụ cười tươi trên môi lúc nãy đã cứng ngắc. Nhìn trông còn khó coi hơi cả khóc.
- Phư...ơ.....n.....Phương....! - Loan Loan cố nhếch mép lên để mở nụ cười xinh đẹp lấy lòng cầu hắn tha nàng, nhưng vẻ mặt nàng hiện tại thật là... hết sức để mà nói!
- về phủ. - hắn nói ko ra hỷ nộ, 2 tay ôm eo, vác nàng như bao gạo lên ngựa.
- ca! Tam ca a! Còn Di nhi thì sao??? - Di Di trợn mắt há mồm nhìn 2 người đang đi xa, giờ mới nghĩ ra nàng làm gì có ngựa?
- đi bộ về! - thanh âm của hắn từ xa truyền lại.
Khóe miệng Di Di co rút kịch liệt. Đây là vị ca ca trước kia sủng tiểu muội nàng lên tận trời ư? Hiện tại bắt nàng đi bộ về? Nàng đang mặc phượng bào a? Di Di nàng thật ko cam tâm!!!
- chết tiệt thật, Di Di, ta ko tin được muội chi mẫu nghi thiên hạ Kim Tỏa quốc mà! thật tội nghiệp khi 1 bậc anh tuấn tiêu sái như Mộ Dung Trần lại phải chịu đựng sự việc này được suốt từng đó năm? - Loan Loan khẽ bĩu mội, con bé này thật chẳng thay đổi gì cả.
- nàng nói ai anh tuấn tiêu sái cơ?- vâng, lại 1 giọng nói gầm gừ khi Di Di chuẩn bị mở miệng phản kích.
- ha ha ha! Phương a, ta ko nói ai cả a? hình như Di muội của ta vừa nói đúng ko? nếu ko chàng cần đi khám tai nha!!! - Loan Loan cười nhăn răng xua xua tay, thật tội cho cái danh hiệu “ tam vương phi “ kia, vừa nói người khác xong đó.
- Uyển Như Loan Loan!!! nàng nhắc lại câu nói lúc nãy??? - trên khuôn mặt tuấn mỹ in sâu cái mặt hung dữ như qủy của hắn.
- ác! Di Di, CHẠY!!! - Loan Loan sau khi giật giật ống tay áo Di Di thì liền cắm đầu cắm cổ bỏ chạy. với cái tốc độ này thì hắn muốn duổi nàng thì cho 5 giây là bị tóm gọn nhưng chỉ là cho nàng chạy thôi!
1 lúc sau
1 sự kiện ko thể nào quên trong lịch sử của Hoàng thành:
Trên con đường “ hoa “, 1 nữ tử thân vận phượng bào của Kim Tỏa quốc ngông ngênh trêu hoa ghẹo bướm, đó là mẫu nghi thiên hạ Kim Tỏa quốc _ Hoàng Di Di. 1 nữ tử khác thân vận lụa là tử y. Tam vương phi truyền kỳ Hoàng Bảo triều _ Uyển Như Loan Loan.
- Bạch Bạch a! Mau gọi người tới hầu hạ bổn vương phi a!!! - nàng đứng trước Cẩm sắc lâu, chẳng nghĩ gì mà hét lên.
“ bộp “ _ 1 bàn tay đập vào vai nàng
- nếu nàng muốn gọi người hầu hạ, chi bằng đích thân bổn vương hầu hạ nàng?
Loan Loan lạnh sống lưng, đầu từ từ quay ra, nụ cười tươi trên môi lúc nãy đã cứng ngắc. Nhìn trông còn khó coi hơi cả khóc.
- Phư...ơ.....n.....Phương....! - Loan Loan cố nhếch mép lên để mở nụ cười xinh đẹp lấy lòng cầu hắn tha nàng, nhưng vẻ mặt nàng hiện tại thật là... hết sức để mà nói!
- về phủ. - hắn nói ko ra hỷ nộ, 2 tay ôm eo, vác nàng như bao gạo lên ngựa.
- ca! Tam ca a! Còn Di nhi thì sao??? - Di Di trợn mắt há mồm nhìn 2 người đang đi xa, giờ mới nghĩ ra nàng làm gì có ngựa?
- đi bộ về! - thanh âm của hắn từ xa truyền lại.
Khóe miệng Di Di co rút kịch liệt. Đây là vị ca ca trước kia sủng tiểu muội nàng lên tận trời ư? Hiện tại bắt nàng đi bộ về? Nàng đang mặc phượng bào a? Di Di nàng thật ko cam tâm!!!