Hiện tại đang ở quán chè của nó và Thư..........Khi Minh nghe thấy từ "thôi" của Thư Minh đã có sự nghi ngờ với trí thông minh của anh thì anh đã nhận ra được cái bí mật này rồi.
-Vy, em trở lại đi đừng có làm thế nữa anh biết được rồi em không cần giả bộ đâu.-Minh nghiêm giọng lại nói một cách rất thẳng thắn.Điều này đã làm nó sợ nhưng tính cách bướng bỉnh của nó giờ đây thì..............
-Tốt thôi anh đã nhận ra thì tôi cũng không phải nói dối anh làm gì cả.Nó nói một cách không muốn hiểu cảm giác cuả ai cả
-Vy à sao em lại có thể nói với anh như vậy em đã quên những kí ức tốt đẹp của anh và em rối sao?Minh thẫn thờ rồi hít sau một cái rồi quay ra nhìn nó.
những cái kí ức đẹp của nó và Minh đâu cả rồi.Họ từng có những kí ức rất đẹp mà.
Ngày 16 tháng 7 năm 2003
-Anh có một nơi muốn dẫn em đến, em có muốn đi không?Minh hỏi một cách chu đáo với nó
-Thật không?Thế thì chúng ta đi?Nhanh nhanh?Nó mừng quýnh lên muốn nhanh chóng đi chơi luôn,vì hôm nay Thư đi chơi với bạn trai của mình lên nó mới ở nhà để đi chơi cùng Minh (chỉ nghĩ đến việc đi chơi là giỏi)
-Anh định đưa tôi đi chơi ở đâu?.Nó hỏi Minh
-Bí mật.Minh nói
Sau một lúc,cuối cùng hai đứa cũng đến nơi.Ở đó là một thảo nguyên vô cùng đẹp,đòng cỏ xanh bát ngát cả một vùng.Trên thì có một cái nhà sàn dã trang trí và cả đầy đủ các tiện nghi ở đó rồi
-Woa, đây là ở đâu mà đẹp quá vậy?Nó hỏi
-Đây là nơi mà anh luôn đến khi buồn,nó có thể làm con người ta hết buồn,em có thích không?Minh hỏi nó
-Tất nhiên là thích rồi tôi thích một mình ở nơi yên tĩnh như thế này.Nó vui sướng trả lời.
-Thật à?Minh hỏi thêm lần nữa
-Tôi đã nói là thích rồi cơ mà sao anh hỏi nhiều thế nhề.Nó bắt đầu tức giận
-Thế thôi anh không nói nữa đâu,vợ cứ yên tâm.Minh nói trong cái sự hài hước
-Ai là vợ anh chứ.Nó chu môi lên nói
-Em chứ ai.Minh nói
Hai đứa cứ đùa nhau suốt từ cánh đồng này đến cánh đồng khác mệt chết đi được.Công nhận là hai đứa hợp nhau thật đấy.Đuổi nhau suốt cả buổi kông biết mệt là gì mà. Đúng là một cặp có khác,hết đuổi nhau lại quay ra chơi vẽ lên mặt nhau haizzzz.
Hiện tại thì......
Nó chạy đi rồi xả hết nước mắt ra.Minh chạy theo nó
-Sao em cứ trốn tránh anh thế vậy?Minh hỏi
-Nó chỉ là trò đùa thôi.Nó thản nhiên trả lời
Mình thật sự không hiểu nó đang nghĩ cái gì nữa.Tại sao nó phải làm như vậy trò đùa sao trò đùa đó có thể làm cho một con người luôn yêu thương lo lắng cho nó,nó đã làm tổn thương người ấy. Sự thờ ơ càng làm cho Mình phải đau lòng thêm.Tại sao nó phải làm thế hay nó còn có một lí do nào khác nhưng dù có lí do nào đi chăng nữa thì nó cũng phải nói rõ ràng chứ.(Su-Ha:cj phải nói rõ chứ không để anh í và mọi người lo lắng thì sao,cj phải mạnh mẽ lên chứ,haizzz)
-Anh cũng phải hiểu cho tôi chứ?Nó chu môi lên nói rồi bĩu xuống một cái trông đáng yêu thật nhưng có chút nghiêm túc trong đó.
-Thế nỗi khổ của em là gì nói cho anh nghe xem nào có gì anh sẽ giúp em?Minh hỏi
-Anh không cần biết vì đây là nỗi khổ của tôi.Nó nói
dù nó cho rằng đây là trò đùa nhưng tại sao nó không nói ra sự thật mà cứ im lặng.Con người thay đổi nhanh thật có ai ngờ trước được đâu.Có người đã từng có quá khứ lẫn hiện tại rất đẹp cơ mà tại sao lại sảy ra cuộc tình ngang trái thế này.Tất cả là tại trò đùa,chính trò đùa đã làm thay đổi chuyện này.
---------------------------------hết c10------------------
chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.
Mong các bạn luôn ủng hộ mình
su-ha:nối tiếp
Tại nhà của Ngọc.....
-Tôi đã cảnh cáo cô rồi sao cô không thay đổi tôi không chịu được cô nữa đâu,cô đừng tưởng là bố cô là đối tác của tôi thì có thể làm gì thì được nhé!-Minh phẫn nộ nói rồi anh thay đổi giọng nói của mình
-Ơ,anh bị làm sao thế em có làm gì đâu?-Ngọc bĩu môi một cái rồi cãi lạị
-Cô tưởng là triệu của cô có thể hơn được triệu của tôi à?-Minh lấy dẫn chứng
-Ơ....ơ-cô ta không nói được lời gì.
CHÁT....CHÁT......
Hai cái tát hần ngón tay của Minh.Đó là tại vì thời gian vừa qua anh đã rất ức chế khi thấy nó bị mất trí nhớ bơ anh suốt thời gian vừa qua.
-Tôi và cô từ bây giờ kể cả anh em bình thường thôi cũng không phải nữa?-Nói rồi anh đi về nhà
---------------
Ở nhà Minh...
Từ lúc nó sảy ra chuyện đến giờ Minh chả còn vui vẻ như trước.Dù cho nó bị mất trí nhớ nhưng nó vẫn đi học bình thường học vẫn như trước nhưng mà nó trở lên khác xưa hơn vì bây giờ tính cách nó trở lên bướng bỉnh tinh nghịch hơn trước.
-Minh cái đứa lần trước cô nhờ cháu hỏi thăm hộ cô cháu đã hỏi chưa?-Tiếng của cô Trịnh hỏi
-Dạ...."......."-Minh kể lại toàn bộ sự việc cho cô Trịnh nghe.
Nghe xong cô Trịnh mừng rỡ nhưng có phần không chắc chắn
-Cô biết một cách để biết xem nó có phải là người cô muốn tìm hay không?-Cô Trịnh tỏ vẻ suy tư lắm rồi quyết định ra một kế hoạch.
Mình cùng cô Trịnh đến bệnh viện để sét nghiệm máu.Lúc này thì nó đang ngủ trong phòng lên cũng dễ làm hơn
Việc xét nghiệm máu phải kéo dài đến ba ngày nữa mới xong lên ba ngày nữa mới đến lấy được.Có Trình và Mình cũng ra về để Mình còn đi học
---------------
Ở trường......
-Vy à, em có thể đừng làm tổn thương anh như thế được không?-Minh buồn bã nói với một cặp mắt vô vọng.
Nó nhìn Minh một cái rồi bĩu môi
-Anh nói thế là thế nào?-nó hỏi một cách trong trẻo trẻ con như một con người khác vậy
Nói xong nó bỏ đi quay ra chỗ đám con trai khác điều này lại càng làm Minh đau đớn hơn nhưng anh không biết một sự thật...............
Trong suy nghĩ của Minh thì nó đã thay đổi.Thay đổi một cách đột ngột.Tại sao lại đày đọa anh như vậy?
Cứ như vậy cả buổi học hôm nay Minh không nói chuyện với nó một lời nào cả(Su-Ha:chậc nhưng các bạn cứ chờ xem ha)
---------------
Sáng hôm sau.....
Trong bệnh viện.........
-Sao cái Vy đúng là co.....con cu...của cô?-Cô Trịnh ngạc nhiên vui sướng
-Thật ạ nhưng mà bây giờ Vy đã thay đổi rồi không còn giống lúc trước nữa đâu ạ tính cách của nó khác hẳn lúc trước cô ạ.-Minh buồn rầu nói trong nửa buồn nửa vui
-Chuyện này thì không cần nói cho ai biết đã để từ từ rồi nói sau cũng được việc của cháu với nó cô sẽ sắp sếp lại sau bây giờ cháu chỉ cần chăm sóc nó thật tốt là được rồi?-Cô Trịnh bàn bạc với vẻ mặt suy tư
-Dạ vâng cháu cũng nghĩ thế? -Minh trả lời thản nhiên như đang vui trở lại
Hai cô cháu đi về hôm nay cũng là ngày nghỉ lên chắc nó và Thư ở nhà bán chè nhưng tại sao có mỗi Thư được nó tỏ vẻ thân mật hơn khó hiểu.Minh quay xe đi vè quán chè của hai đứa để cô Trịnh đi tạm xe taxi về.Đến nơi đã thấy nó vui vẻ nói chuyện với mọi người khác một cách vui vẻ điều này lại càng làm Minh nghi ngờ hơn trong đầu Minh luôn có một câu hỏi tại sao anh là người quan trọng nhất mà nó lại không ấn tượng nhiều đến vậy.Đỗ xe lại xuống chay đến chỗ nó và Thư
-Vy à,em khỏi rồi à?Em có nhận ra anh là ai không?-Minh níu tay nó hỏi như đang cầu xin
-Sao anh cứ bám theo tôi như vậy nhề.-Nó cong môi lên nói
-Thôi.Thư nói vậy càng làm Minh nghi ngờ hơn với trí thông minh của mình chắc anh sẽ nhận ra điều đó đã lộ bí mật là gì các bạn hãy đọc phần sau nha