Gian lận.
Nếu người hiểu biết Lý Mục Dương, khi nhìn qua bài thi mà Lý Mục Dương làm thì sẽ đều có ý nghĩ như vậy.
Trước kia, mỗi khi làm bài Lý Mục Dương đều là chơi trò lô tô hên xui may rủi, còn không thì toàn nộp bài trắng. Nhưng mà lúc này Lý Mục Dương lại đưa lên bài kiểm tra, trong đó đã trả lời gần hết, hơn nữa lại còn chính xác hết.
Phải biết tuy rằng trước đó Triêu Minh Châu có nói qua rằng đây là những câu hỏi không khó, trước kia đều đã làm qua rồi nhưng mà trong lòng nàng rất rõ ràng, những câu hỏi trong bài kiểm tra này rất khó, thậm chí nàng còn đưa vào đó những câu hỏi có bẫy thường hay ra trong kỳ thi tốt nghiệp những năm trước.
Lý Mục Dương còn đáp trúng đáp án hơn nữa cách giải của Lý Mục Dương lại càng chính xác, càng tỉ mỉ hơn so với cách giải mà nàng từng nghĩ ở trong lòng.
Đây không phải là gian lận thì là cái gì? Chẳng lẽ một tên bất học vô thuật như Lý Mục Dương lại có thể có kiến thức uyên bác hơn một giáo viên đã đi dạy hơn 20 năm như nàng sao?
Hiện tại đang là lúc kiểm tra cho nên mọi người đều đanglàm bài, trừ lúc Lý Mục Dương nộp bài thì mọi người xì mũi khinh thường ra thì những lúc khác mọi người đều đang chú tâm làm bài, hiện tại bọn họ không rảnh để cười nhạo Lý Mục Dương.
Bài kiểm tra lần này rất khó, có rất nhiều câu hỏi, trừ Lý Mục Dương đã cam chịu ra thì bọn họ cũng không phải là không làm được.
Ngay cả Thôi Tiểu Tâm cũng mới vừa trả lời xong câu hỏi cuối, nàng đã đặt bút lên bài, bắt đầu kiểm tra lại bài của mình.
Nghe được tiếng gầm của Triêu Minh Châu, tất cả mọi người đều kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía bục giảng .
Triêu Minh Châu đứng dậy rồi cầm lấy bài kiểm tra của Lý Mục Dương, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Lý Mục Dương , quát:
- Lý Mục Dương, trò giải thích cho tôi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nghe được Triệu Minh Châu chất vấn , tầm mắt mọi người lại một dồn chuyển dời đến trên người Lý Mục Dương.
Bọn họ tỏ ra vui sướng khi người gặp họa , nghĩ thầm , thành tích học tập của ngươi thế nào cả lớp cũng biết, không cả trường đều biết mới đúng, lúc này gian lận thì có ý nghĩa gì?
Lại nói, 20 điểm khác 30 điểm ở chỗ nào?
Chỉ có một mình Thôi Tiểu Tâm bình tĩnh nhìn bài kiểm tra của mình, nàng đã sớm dự liệu kết quả này rồi.
Lý Mục Dương đã trở lại vị trí của mình, ngẩng đầu nhìn Triệu Minh Châu nói:
- Cô Triệu, em không rõ cô nói gì.
- Trò không rõ?
Triêu Minh Châu cười lạnh:
- Làm sao trò không rõ? Trò đã đáp đúng tất cả các câu hỏi, trò giải thích cho tôi biết là đã xảy ra chuyện gì?
- Tất cả đều đúng sao?
Khuôn mặt Lý Mục Dương tỏ ra vui vẻ, tảng đá ở trong lòng cũng được hạ xuống.
- Lý Mục Dương.
Triêu Minh Châu tức giận.
- Trò cho tôi một lời giải thích, trò cho rằng câu trả lời vừa nãy của trò sẽ làm tôi bỏ qua trò sao?
- Cô Triệu.
Nụ cười trên mặt Lý Mục Dương dần dần thu lại, nói:
- Em chỉ đáp đúng, vì sao cần giải thích cho cô? Giải thích cái gì? Bởi vì em cô gắng cho nên mới trả lời đúng sao?
“Rầm”
Triệu Minh Châu đập bàn một cái , lạnh lùng quát:
- Lý Mục Dương, trò cho mọi người là kẻ ngốc sao? Đề lần này có độ khó như thế nào thì tôi cũng rõ ràng hơn ai. Trò nộp bài trước tiên, hơn nữa lại trả lời đúng hơn 95% câu hỏi.
Triệu Minh Châu quét mắt nhìn các bạn học trong lớp, giọng nói mang theo vè trào phúng hỏi:
- Mọi người có tin không? Dù sao tôi cũng không tin.
Xôn xao,.
Toàn trường ồ lên !
- Không thể nào? Lý Mục Dương lại đáp đúng hơn 95% sao? Tao cũng rất chú tâm mà cũng chưa làm hết một nửa đây này.
- Chính xác toàn bộ sao? Lừa con nít à? Lấy thành tích của hắn làm sao có thể?
- Tên này thật khờ, cho dù là gian lận thì cũng phải cố ý làm sai mấy câu mới đúng, thật sự là không có chút kinh nghiệm nào mà.
…
Rốt cuộc Thôi Tiểu Tâm ngẩng đầu nhìn về phía bục giảng, hàng lông mày khẽ nhíu lại.
Đánh giá biểu tình của Lý Mục Dương một chút, sau đó lại cúi đầu làm chuyện của mình .
- Cô Triệu.
Lý Mục Dương ngời ở trên ghế, lúc này giống như Lý Mục Dương cao thêm một chút, thân thể bền chắc một ít , ngay cả màu da cũng sáng hơn trước một ít.
Hắn biến thành một thiếu niên có tôn nghiêm, không phải là người mà trước kia luôn âm thầm chịu đựng những sự đả kích hay vũ nhục kia nữa
Một gốc cây khô héo đột nhiên lại nảy mần, làm cho hai mắt của người ta có cảm giác tỏa sáng.
Giờ khắc này, biểu tình của Lý Mục Dương rất nghiêm túc giống như là đang nói một việc lớn bằng trời. Đối với một học sinh mà nói, bị giáo viên cho rằng đã gian lận trong lúc làm bài kiểm tra, đây không phải là việc lớn sao?
- Học sinh của tôi trả lời đúng các câu hỏi, so với trước kia nó có tiến bộ rất nhiều. Làm giáo viên của học sinh đó, trò cảm tháy tôi có nên cảm thấy cao hứng vì học sinh đó không?
- Nếu như là siêng năng cố gắng học tập , từng bước cố gắng để lấy được kết quả như thế, tôi sẽ tự nhiên mà chúc mừng cho nó. Nhưng mà người học sinh kia lại gian lận để có được thành tích như thế, ngoài sự thất vọng về thái độ học tập thì tôi còn cảm thấy thất vọng đối với nhân phẩm của người học sinh đó. Trong mắt của tôi, học sinh như vậy đã không có thuốc chữa nữa rồi. Có học sinh như vậy, tôi liền cảm thấy nhục nhã.
Triệu Minh Châu đã quyết định , đuổi hắn đi. Thông qua sự việc này để đuổi hắn đi. Nàng không muốn lưu hắn lại trong lớp, không muốn để cho hắn làm con sâu làm rầu nồi canh tiếp tục ảnh hưởng những bạn học khác học tập. Chỉ còn 1 tháng nữa là đến kỳ thi tốt nghiệp, nàng và các học sinh của mình cần phải cố gắng, chuyên tâm vào, không thể lãng phí thời gian vào người tên phế vật này nữa.
Đuổi đi.
Sau khi quyết định, Triêu Minh Châu lại yên tĩnh trở lại , khoát tay áo , nói:
- Lý Mục Dương, trò không cần nói. Thu dọn vật dụng của trò đi, đi đến phòng giáo vụ của nhà trường, lát nữa sẽ có kết quả xử lý. Bây giờ là lúc kiểm tra, không nến quấy rầy những bạn học khác.
- Cô Triệu…
Hốc mắt Lý Mục Dương đỏ lên, ngay cả tiếng nói cũng khàn khàn. Đó là tức giận , đó là ủy khuất , đó là cảm giác bị oan uổng.
Từ nhỏ đến lớn , trừ cha mẹ cùng em gái của mình ra thì không ai muốn gần hắn, không ai bảo vệ hắn , không ai đột nhiên chạy tới vỗ vào bờ vai của hắn mà nói:
- Nè anh bạn, tan học rồi thì chúng ta sẽ đi chơi nhé.
Hắn chỉ có một người giống như là một người ngăn cách, toàn thế giới đều đứng đối lập với hắn, đứng ở đằng xa chỉ trỏ vào hắn mà nói:
- Mọi người xem, đó là một quái vật .
Hắn không phải là quái vật , hắn chỉ là một đứa nhỏ, là một cậu thiếu niên.
Hắn cũng khát vọng có bạn, khát vọng được người khác chào lại, khát vọng khi đi học sẽ có người truyền giấy cho hắn, khát vọng lúc tan học sẽ người bạn học rủ hắn cùng nhau đi ăn bánh đậu xanh… Nhưng mà thì sao, thậm chí khi những học sinh trong lớp truyền giấy cho nhau cũng đều tránh hắn ra, giống như là sợ khi hắn cầm lấy tờ giấy rồi thì mọi chữ trong tờ giấy sẽ biến mất không thấy gì nữa.
Hắn không làm gì sai cả, vì sao mọi người lại đỗi đãi khắc nghiệt như vậy với hắn? Chuyện này không công bình với hắn .
- Cô Triệu…
Lý Mục Dương quật cường ngửa mặt lên , nước mắt đã chảy xuống.
Cho tới bây giờ Lý Mục Dương đều không khóc, cho dù trước đây bị những người khác bắt nạt, đè đầu cưỡi cổ thì hắn cũng không khóc.
Đây là lần duy nhất hắn có thể làm ra chuyện bảo vệ lấy tôn nghiêm của mình.
- Cô Triệu, cho dù là cô hoài nghi em gian lận nhưng mà trước tiên cô cũng nên kiểm tra cho kỹ, sau đó mới đưa ra kết luận có được hay không?
Lý Mục Dương nhìn Triệu Minh Châu , gằn từng chữ nói:
- Cô có biết mỗi câu nói của cô sẽ tạo thành ý nghĩa như thế nào đối với em không?
Thanh âm của Lý Mục Dương nghẹn ngào, hắn sợ mình không nói được nữa, hắn sợ mình không thể tiếp tục kiên trì nữa:
- Cô Triệu, những lời này của cô đã giết em rồi.
- Tên này là kẻ ngốc sao?
Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.
Thành tích Lý Mục Dương như thế nào thì mọi người cũng đã biết.
Hắn là người đứng đầu trong lớp, đứng đầu trong khối đương nhiên là đứng đầu từ dưới đếm lên.
Trương Thần cũng nghĩ như vậy, hắn vốn là trừng to mắt nhìn chằm chằm Lý Mục Dương, tại sao tên này lại làm ra chuyện ngu xuẩn như thế này? Sau đó Thôi Tiểu Tâm cười ha hả, cười đến ngửa tới ngửa lui.
Những người bạn bên cạnh Trương Thần cũng cười, cả lớp cũng cười theo.
Thôi Tiểu Tâm cũng cười, chẳng qua nụ cười của nàng càng đơn giản , cũng càng có thâm ý .
Trương Thần chỉ vào Lý Mục Dương, nói:
- Lý Mục Dương, nghe nói mấy hôm nay mày bị bệnh, không phải là bệnh đến đầu hư rồi đó chứ? Nếu mà đầu mày không hư thì làm sao lại làm ra chuyện điên cuồng như thế này? Để tao thi với mày? Tao thi cái gì? Mày biết cái gì? Chuyện tốt không làm, tự nhiên phải rước lấy cái nhục này để làm gì?
- Anh Thần, nếu Lý Mục Dương muốn thi với anh thì anh cứ thi với hắn đi. Mọi người cũng là bạn học, đừng làm người ta mất mặt a.
- Đúng a, chúng ta là bạn học, phải cũng nhau cố gắng, anh Thần ra bài bài đơn giản đi, nói không chừng Lý Mục Dương có thể làm được đó a?
…
Một ít tên đi theo Trương Thần liền ồn ào.
Trong lòng Lý Mục Dương cười lạnh không thôi, thầm nghĩ lát nữa mình sẽ dùng kiến thức uyên bác của mình để trả lời, để mắt chó đám các ngươi mở rõ ra mà nhìn.
Trương Thần cầm lấy quyển sách giáo khoa, nghi ngờ nhìn Lý Mục Dương , hỏi:
- Mày muốn thi với tao sao?
- Thi đi.
Vẻ mặt Lý Mục Dương thành thật nói, bộ dạng tiêu sái như Lã Vọng buông cần.
Mặc dù là tùy tay ném quyển sách kia nhưng mà Lý Mục Dương cảm thấy mình đã đọc kỹ quyển sách kia “Tây Phong đế quốc Sử”, mấy ngày nay ở trong bệnh viễn Thôi Tiểu Tâm đều giảng cho hắn một số kiến thức cơ bản.
Lý Mục Dương cảm giác hiện tại mình không ngốc rồi!
Trương Thần mở sách ra, ở trong đó kiếm một chút rồi lên tiếng hỏi:
- Vị Hoàng Đế đầu tiên ở đế quốc xuất hiện ở chương thứ mấy, trang thứ mây trong quyển sách này?
Khuôn mặt Lý Mục Dương đơ lại, kháng nghị:
- Đây cũng coi như là vấn đề sao?
- Đương nhiên rồi, không phải mày nói để tao tùy tiện hỏi sao?
Vẻ mặt Trương Thần đáng khinh, cười tiếp tục vấn đề:
- Được xưng là “ Quang Minh Thánh giả” Tống An Nam sinh ngày nào năm nào, mất ngày nào năm nào?
- Trong kỳ thi sẽ không hỏi mấy vấn đề như vậy?
- Ai biết được? Vạn nhất năm nay đề cập đến vấn đề này thì sao? Mày cũng không phải là giáo viên ra đề, làm sao mày biết sẽ không ra câu hỏi này?
Vẻ mặt Trương Thần khinh bỉ, nói:
- Đại tướng quân Bạch Hựu Uy của đế quốc Phi Dương tham gia trận chiến Thanh Hà đã giết bao nhiêu người, những người bị giết này tên là gì?
Lý Mục Dương tức giận đến mặt đen run rẩy , toàn thân run rẩy , chỉ vào Trương Thần mắng:
- Rõ ràng là cậu cố ý làm khó dễ tôi, căn bản không có thái độ nghiên cứu học vấn. Trong các bạn học tại sao lại có một người đê tiện như vậy? Tôi thật sự là cảm thấy nhục nhã thay cho cậu.
Trương Thần dương dương tự đắc , cười lớn nói::
- Tất cả mọi người nhìn xem , tất cả xem một chút , là hắn buộc ta kiểm tra, đến lúc ta đưa ra câu hỏi thì hắn lại không trả lời được câu nào.
Mọi người cười càng thêm thoải mái
Trương Thần ném quyển sách lên bàn, nhìn Lý Mục Dương, nói:
- Lý Mục Dương, làm người mà thôi, vui vẻ là được rồi. Mỗi người đều phải làm chuyện mà mình am hiểu, mày đã thích ngủ thì cứ ngủ đi. Chỉ còn vài ngày nữa là đến kỳ thi tốt nghiệp, đột nhiên mày lại bày ra bộ dạng thích học, tất cả mọi người đều không thích ứng, đúng không?
- Cậu…
Khuôn mặt đen của Lý Mục Dương chuyển sang màu tím rồi từ tím chuyển sang đỏ:
- Cậu khinh người quá đáng.
Nụ cười trên mặt Trương Thần đọng lại, ánh mắt gắt gao trừng mắt nhìn Lý Mục Dương , nói:
- Lý Mục Dương, tao khi dễ mày thì sao? Mày cảm thấy bản thân mày còn có thể cứu vớt được không? Còn tháng nữa, tháng sau mọi người sẽ bước vào cánh cửa ĐH mà mình hằng mong ước, mà mày thì sao? Mày chỉ có thể trở về nướng bánh cho mẹ mày thôi. Bất quá như vậy cũng tốt, công tử của tiệm bánh gato, cuộc sống như vậy cũng thật an nhàn, thoải mái, đúng không?
- Trương Thần, tôi nhất định sẽ thi tốt hơn cậu…
- Người ngốc nói mê .
Trương Thần không khách khí mà cắt ngang, nói:
- Hảo hảo mà hưởng thụ đi, đây là khoảng thời gian cuối cùng của chúng ta, tháng sau, mày cái gì cũng không có cả.
Triêu Minh Châu ôm một sấp bài thi đi vào, thấy được Lý Mục Dương và Trương Thần đang tranh chấp với nhau, hô lên:
- Có chuyện gì? Đã xảy ra chuyện gì? Trương Thần, Lý Mục Dương, hai trò đang làm gì đó?
Trương Thần xoay người nhìn về phía Triêu Minh Châu, ý cười đầy mặt giải thích nói:
- Cô Triệu, Lý Mục Dương nói để em đưa ra câu hỏi, em đã hỏi nhưng bạn ấy lại không trả lời được cậu nào. Đang thẹn quá hóa giận làm phiền em.
Triệu Minh Châu khóe miệng giật một cái , vẻ mặt nghiêm nghị:
- Trương Thần, trò cũng không nhìn xem còn bao nhiêu ngày nữa là đến kỳ thi tốt nghiệp a? Trò không dùng thời gian để học tập mà lại làm những chuyện không đâu như vậy, trò không muốn đi vào ĐH Tây Phong sao?
- Cô Triệu, em sai rồi.
Trương Thần vội vàng xin lỗi , nhìn Lý Mục Dương nói:
- Mọi người là bạn học, tuy rằng Lý Mục Dương có thành tích học tập không tốt nhưng mà chúng ta không thể tùy ý để cho cậu ta đã mẻ lại sứt, cậu ta có lòng ham học, em là lớp trưởng đương nhiên là phải quan tâm đến cậu ấy rồi.
- Hừ có chút người cũng nói nhiều với hắn chỉ là tốn thời gian mà thôi.
Triêu Minh Châu không khách khí chút nào, bởi vì từ sau vụ lần trước, Thôi Tiểu Tâm cũng đã không lên lớp nữa. Nàng cũng không muốn ở vào giờ phút này mà xảy ra xung đột với học sinh, nếu ảnh hưởng đến Thôi Tiểu Tâm, làm cho thành tích thi của Thôi Tiểu Tâm không được tốt thì sẽ ảnh hưởng đến thành tích của lớp cũng như là tiền thưởng của nàng.
Bất quá tuy rằng lúc này nàng không có nói tên của Lý Mục Dương nhưng mà trong lòng mọi người đều biết được nhân vật mà nàng công kích là ai.
- Không phải là muốn kiểm tra sao? Vừa lúc tôi cũng đã chuẩn bị bài kiểm tra, là đêm qua tôi đã soạn ra. Đề này rất đơn giản, có rất nhiều câu hỏi đã từng xuất hiện qua trong các bài kiểm tra lần trước.
Triêu Minh Châu ném bài thi lên bàn, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Lý Mục Dương , nói:
- Đây là bàn kiểm tra cuối cùng, hy vọng người nào đó sẽ cố gắng một chút, không nên ôm mãi vị trí đội sổ của lớp, cũng phải tạo cơ hội cho người khác, có nghe chưa?
Lý Mục Dương xấu hổ cắn lưỡi mà chết .
Nghe Triêu Minh Châu nói vậy, Lý Mục Dương cũng cảm thấy mình chiếm lấy vị trí kia quá lâu, căn bản sẽ không có người có tư cách cùng hắn cạnh tranh .
Chuông vào học vang lên, bài kiểm tra cũng đã được phát xuống.
Lý Mục Dương thu thập xong tâm tình , sau đó bắt đầu làm bài.
Trước kia mỗi khi nhìn thấy những dòng chữ thì hắn đều cảm thấy buồn ngủ nhưng lúc này lại cảm thấy vô cùng thân thiết.
- Kỳ quái, dường như mình biết làm câu này.
- Kỳ quái, câu này nhìn có vẻ quen mắt.
- Kỳ quái, dường như đã gặp câu này ở chỗ nào rồi.
…
Thời gian làm bài là ’ nhưng mà chỉ sau ’ thì Lý Mục Dương đã làm xong.
Trừ hai câu hắn không thể trả lời ra thì những câu khác hắn đã hoàn thành cả rồi.
Sau khi làm xong, Lý Mục Dương lại bắt đầu kiểm tra lại.
Trong những câu này có rất nhiều câu để để cho hắn cảm thấy được vô cùng đơn giản , giống như đáp án đã có sẵn trong đầu.
Nhưng có một số câu hắn cũng không xác định, hắn cảm giác mình đã xem qua nhưng không chắc % sẽ có đáp án như vậy.
Hai câu không trả lời được làm cho Lý Mục Dương cảm thấy bất an, còn tháng nữa là sẽ đến kỳ thi tốt nghiệp. Vô luận trong khoảng thời gian này hắn cố gắng bao nhiêu, có thiên phú cao bao nhiêu nhưng dù sao số lượng câu hỏi cũng có hạn.
Nếu như kỳ thi tốt nghiệp ra toàn những câu hỏi như vậy thì hắn sẽ có hy vọng nào không?
Trong lòng Lý Mục Dương hạ quyết tâm, những ngày tiếp theo mình cần phải cố gắng mới được.
Cố gắng hơn nhiều.
Triêu Minh Châu ngồi ở trên bục giảng, mặt ngoài thì xem ra là đang soạn bài nhưng kỳ thật ánh mắt của nàng như rada quét ngang lớp. Nàng có nhiều năm dạy học, nếu có người dám làm trò mờ ám ở trong lần kiểm tra thì đó là tự tìm đường chết.
Khi ánh mắt của nàng chuyển đến người học sinh mà nàng không muốn nhìn nhất thì nàng không khỏi sững sốt một chút.
Học sinh kia cũng không làm bài như những học sinh khác mà là đang suy nghĩ cái gì.
- Giả vờ.
Triêu Minh Châu thầm khinh bỉ.
Nhớ tới chuyện hắn muốn để Trương Thần kiểm tra thì Triêu Minh Châu quyết định tặng cho hắn một sự vui mừng nhỏ.
- Lý Mục Dương.
Triêu Minh Châu hô:
- Trò đã làm xong bài chưa?
- Làm xong rồi.
Lý Mục Dương ngẩng đầu nhìn lại đây , ra tiếng đáp .
"------- "
Triệu Minh Châu rất tức giận .
Nàng vốn cho rằng Lý Mục Dương sẽ thất kinh, sau đó sắc mặt đỏ bừng.
Sau đó mình sẽ mình hung hăng phê bình hắn một phen , làm trò cho cả lớp xem.
Không nghĩ tới Lý Mục Dương lại ra bài không theo lẽ thường, lại dám trả lời là “ Làm xong rồi”.
- Thật sự là làm xong rồi sao?
- Kỳ thật cũng không có.
Lý Mục Dương ngượng ngùng nói:
- Còn có hai câu em cũng không biết.
Triêu Minh Châu xì mũi với cách nói này, chỉ sợ là tên nhóc này chỉ trả lời đúng hai câu a.
- Đưa bài kiểm tra của trò cho tôi xem thử.
Triêu Minh Châu nói.
Lý Mục Dương thả bút xuống rồi bước lên đưa bài.
Triêu Minh Châu cầm lấy bài, nháy mắt nụ cười trên mặt liền đọng lại .
Thật sự là trả lời xong cả rồi.
- Trước tiên xem đáp án thử đã.
Nàng nghĩ ở trong lòng.
- Ừh, câu này đúng, nhất định là ngu dốt.
- Ừh, câu này cũng đúng, lần này Lý Mục Dương cũng có vận khí không tệ lắm.
..
Sau khi xem hết đáp án, sắc mặt Triêu Minh Châu xanh mét.
“Rầm”
Nàng đập bàn một cái , rống to:
- Lý Mục Dương, trò dám gian lận sao?