Dịch: Hôi Lông
Ngoài Lý Tư Niệm ra thì đây là lần đầu tiên Lý Mục Dương nhận được quà từ một người bạn của mình.
Lý Mục Dương không có bạn cùng giới.
Túi gấm tản ra mùi nhàn nhạt, không biết là bởi vì hương liệu ở bên trong hay là mùi thơm từ cơ thể của Thôi Tiểu Tâm.
Lý Mục Dương đặt nó ở mũi, tham lam mà ngửi, giống như là nhận được một món kỳ trân dị bảo có giá trị liên thành.
"Lý Mục Dương, anh có biết bộ dạng bây giờ của anh giống như một kẻ hoa si (mê gái) hay không?". Lý Tư Niệm bĩu môi, vẻ mặt khinh thường nói.
"Làm hoa si cũng không phải là chuyện mất mặt gì". Lý Mục Dương nở nụ cười: "Trước kia luôn có người mắng anh là kẻ ngốc, so với kẻ ngốc thì không phải kẻ mê gái sẽ cao cấp hơn nhiều sao?".
"Anh, anh à, anh có thể tự tôn một chút được không?". Lý Tư Niệm tức giận lăn lộn ở trên giường, nói: "Không phải chỉ là một túi gấm thôi sao? Tại sao anh lại kích động như vậy? Anh vào phòng em mà nhìn, xem trong tủ quần áo có bao nhiều là món quà kìa, em mà giống như anh thì cười đến ngất đi à".
Lý Tư Niệm xinh đẹp lại thông minh, thái độ làm người lại đặc biệt nói nghĩa khí , là đại tỷ ở trong lớp. Bất kể là nam sinh hay nữ sinh đều có thể chơi cùng nàng, vô luận đi đến nơi nào đều là tiền hô hậu ủng. Mỗi lần đến sinh nhật của nàng thì giống như là một ngày hội lớn, số lễ vật mà nàng nhận được đều cần phải dùng xe mới có thể chở trở về được.
Cho nên, khi đó Lý Mục Dương chính là công nhân bốc vác chính hiệu, giống như một con kiến cần cù không ngừng mang lễ vật vào phòng của Lý Tư Niệm.
Căn phòng của Lý Tư Niệm còn lớn hơn nhiều so với phòng của Lý Mục Dương, theo như lời cha mẹ giải thích là con gái sẽ cần phòng rộng để bỏ nhiều quần áo. Kỳ thật trong lòng Lý Mục Dương rất rõ ràng, quà của Lý Tư Niệm rất nhiều, cần dùng nguyên một phòng để cất.
"Cũng bởi ít khi anh nhận được quà cho nên anh mới cao hứng như thế". Lý Mục Dương vui tươi hớn hở mà cười lên, Lý Tư Niệm đả kích cũng không thể ảnh hưởng đến tâm tình của hắn: "Tư Niệm, kinh nghiệm của em phong phú hơn anh, em nói cho anh biết, trong tình huống gì thì em mới tặng quà cho một nam sinh khác?".
Lý Tư Niệm từ trên giường bò lên, kéo cổ áo đưa Lý Mục Dương đến bên giường, tươi cười ngọt ngào nhìn hắn, nói: "Lý Mục Dương, anh vừa nói cái gì? Em không nghe rõ a".
"Anh nói là em có kinh nghiệm phong phú hơn anh, trong tình huống nào...". Lý Mục Dương không nói được nữa. Lúc này hắn mới phát hiện mình đã phạm sai lầm nghiêm trọng.
"Nói a. Tại sao không nói nữa?".
"Ha ha, em hiểu anh không có ý đó mà".
"Ha ha, nhưng mà em lại nghe được anh có ý đó".
"Em gái thân yêu, anh thành tâm muốn em chỉ giáo mà".
Nụ cười trên mặt Lý Tư Niệm biến mất, vẻ mặt hung ác nhìn chằm chằm Lý Mục Dương, nói: Em là em gái của anh, loại chuyện này không phải là anh có kinh nghiệm hơn em sao? Dựa vào cái gì mà anh hỏi em?".
"Anh...". Lý Mục Dương gấp đến muốn khóc, vội vàng giải thích nói: "Anh cảm thấy em thông minh, không có vấn đề gì mà em không giải quyết được".
"Cảm giác của anh rất chính xác". Lý Tư Niệm gật đầu nói.
"Hả?".
"Hả cái gì mà hả? Hỏi đi". Lý Tư Niệm thả cổ áo của Lý Mục Dương ra, rồi vuốt vuốt vào nếp nhăn trên cổ áo của Lý Mục Dương, chiêu đường cong cứu quốc của Lý Mục Dương càng ngày càng không có tác dụng với Lý Tư Niệm rồi.
Anh nói là trong tình huống nào thì em mới tặng quà cho một nam sinh?".
"Khi Tết đến, lúc sinh nhật của hắn, khi hắn được thành tích cao, khi hắn thương tâm bị người ta khi dễ, lúc em đi du lịch nhớ tới hắn, khi em cảm thấy hắn rất đáng yêu thì em liền muốn mua quà cho hắn".
Lý Tư Niệm cười hì hì nhìn Lý Mục Dương, nói: "Những lúc đó em đều tặng quà cho hắn".
"Vậy em thích hắn sao?". Lý Mục Dương sốt ruột truy vấn.
Câu trả lời của Lý Tư Niệm cũng không có nói đến điểm mấu chốt a... Hôm nay không phải là ngày lễ cũng không phải là sinh nhật của hắn mà cũng chẳng phải là ngày hắn bị ai đó khi dễ. Như vậy Thôi Tiểu Tâm tặng quà cho hắn chỉ có 2 khả năng: Thứ nhất là để ăn mừng thành tích học tập của hắn được nâng cao, thứ hai là Thôi Tiểu Tâm cảm thấy hắn đáng yêu?
Hai đáp án này đều làm cho lòng hắn trống rỗng.
"Thích a". Lý Tư Niệm đưa ra một đáp án vô cùng kiên định.
"Thật sao?". Cảm xúc của Lý Mục Dương lại một lần nữa phấn khởi, nói: "Bởi vì em thích hắn cho nên em mới tặng quà cho hắn đúng không?".
"Đúng". Lý Tư Niệm liên tục gật đầu.
"Anh biết mà". Lý Mục Dương cao hứng nắm lấy tay của Lý Tư Niệm nói: "Anh biết ngay là Tiểu Tâm cũng có một chút hảo cảm với anh, nếu không thì tại sao coo ấy lại tặng túi gấm cho anh? Nghe nói thứ này cũng không thể tùy tiện tặng được".
"Đúng vậy". Lý Tư Niệm nói: "Nếu không thích thì nữ sinh sẽ không tặng quà cho nam sinh đâu".
Đột nhiên Lý Mục Dương nhớ ra cái gì, đó, ánh mắt nhìn chằm chằm Lý Tư Niệm, nói: "Tư Niệm, nam sinh mà em thích là ai? Không phải là yêu sớm đó chứ?".
"Yêu sớm sao?". Lý Tư Niệm nở ra nụ cười ngọt ngào, nói: "Cũng có thể".
"Tên của hắn là gì? Anh có biết không?".
"Đương nhiên là biết rồi". Lý Tư Niệm kéo lấy tay của Lý Mục Dương, nói: "Là anh á, anh trai ngu ngốc của em".
"..."
...
Mỗi ngày Thôi Tiểu Tâm đều đến giúp Lý Mục Dương học. Mỗi ngày Lý Mục Dương cũng đều cảm thấy lòng tràn đầy vui sướng, hắn thích thời khắc hắn ở chung với Thôi Tiểu Tâm.
Càng ngày quan hệ giữa Thôi Tiểu Tâm và Lý Tư Niệm càng tốt, khi Lý Mục Dương làm bài thì hai người bọn họ đến phòng của Lý Tư Niệm nói chuyện. Đương nhiên chủ yếu là Lý Tư Niệm nói, Thôi Tiểu Tâm thì nghe, Thôi Tiểu Tâm cũng không nói nhiều.
Mẹ của Lý Mục Dương là La Kỳ cũng càng ngày càng thích Thôi Tiểu Tâm, mỗi ngày đều về nhà trước tan tầm, đều mang về những điểm tâm mà Thôi Tiểu Tâm thích ăn. Một lần lại một lần muốn giữ Thôi Tiểu Tâm ở lại ăn cơm, thậm chí hận không thể lưu Thôi Tiểu Tâm ở lại nhà, tuy rằng mỗi lần đều bị từ chối nhưng mà cũng không thể nào dập tắt được lòng nhiệt tình của bà.
Dưới sự giúp đỡ của Thôi Tiểu Tâm, Lý Mục Dương lại một lần nữa học lại những kiến thức căn bản. Mặc dù có chút giống như nuốt lống, nhưng cũng không phải là chuyện không thể, bởi vì thời gian cấp bách, khi hắn làm xong bài kiểm tra cuối cùng mà Thôi Tiểu Tâm ra thì chỉ còn một ngày nữa là đến kỳ thi tốt nghiệp.
Thôi Tiểu Tâm đã thực hiện lời hứa của nàng là giúp Lý Mục Dương học đến đêm trước kỳ thi tốt nghiệp.
Ngày mai, Lý Mục Dương cùng vô số thi sinh khác của cả nước sẽ cùng nhau lấy bút làm cung, lấy tri thức làm tên, ra sức bắn vào những trường đại học danh giá mà bọn họ muốn vào.
Bắn trúng, tên đề bảng vàng, chuẩn bị nghênh tiếp hoa tươi cùng tiếng vỗ tay để.
Bắn hụt, mất đi tư cách so tài tiếp theo thậm chí là mất đi cả đời.
Thiên quân vạn mã, ai là anh hùng?
Thôi Tiểu Tâm lại từ chối bữa cơm tối mà La Kỳ mời, Lý Mục Dương không cần mẹ của mình nhắc nhở, cũng đi phía sau để tiễn nàng.
"Lý Mục Dương".
Thôi Tiểu Tâm đứng ở dưới cái cây trước nhà nhìn vào Lý Mục Dương, nói: "Ta đã cố gắng, ngươi cũng cố gắng. Ta cũng không biết ngươi có thể làm ra thành tích gì nhưng ta có dự cảm, ngươi nhất định sẽ mang đến kinh hỉ cho mọi người. Những người khi dễ ngươi, những người cười nhạo ngươi, những người hoài nghi hay là hạ thấp ngươi, bọn hắn sẽ cảm thấy hối hận vì sự ích kỷ cùng hẹp hòi của bọn hắn".
"Ta không cố gắng vì bọn họ". Lý Mục Dương nhìn Thôi Tiểu Tâm, cười nói: "Ta là vì cô".
"Lý Mục Dương".
Bờ môi mỏng của Thôi Tiểu Tâm khẽ nhúc nhích nhưng cũng không biết nói với Lý Mục Dương cái gì. Nói chúng ta không phải là người cùng một thế giới? Nói rất có thể chúng ta sẽ phân cách hai nơi khó mà gặp lại? Nói chúng ta không có bất kỳ khả năng nào?
"Bởi vì chúng ta đã hẹn rồi, sẽ cùng nhau ngắm mặt trời lặn bên bờ hồ Vô Danh ở đại học Tây Phong, đúng không?". Đôi mắt Thôi Tiểu Tâm phát sáng, khóe miệng hơi vểnh lên, nói: "Đúng, cho nên bạn học Lý Mục Dương, hãy cố gắng lên".
Thôi Tiểu Tâm phất phất tay với Lý Mục Dương, bước đi nhẹ nhàng về phía trước.
"Như vậy cô sẽ thoải mái một chút chứ gì?". Lý Mục Dương nhìn bóng dáng đi xa của nàng thì thào nói, thân ảnh của hắn đứng dưới ánh đèn thoạt nhìn có chút phong phanh.
Lúc Lý Mục Dương về nhà, La Kỳ đã chuẩn bị xong cơm tối.
"Mục Dương, Tiểu Tâm đã về rồi à?". La Kỳ bưng canh từ trong bếp ra, cười hỏi.
"Dạ, đã về rồi". Lý Mục Dương trả lời.
"Cất sách vở vào rồi xuống ăn cơm". La Kỳ cười nói: "Gọi đồ lười trên lầu xuống, bảo nó xuống rửa rau thì nó nói lên lầu làm bài".
"Vâng". Lý Mục Dương cười. Lý Tư Niệm rất giỏi mọi chuyện nhưng mà nàng cũng giống như những nữ sinh khác đều không thích làm việc nhà, bảo nàng rửa rau rửa chén thì nàng tìm các loại lý do để thoái thác.
Lúc Lý Mục Dương lên lầu thì đột nhiên La Kỳ hô: "Mục Dương".
"Mẹ, có chuyện gì vậy?". Lý Mục Dương xoay người, nhìn La Kỳ hỏi.
"Con thi vào đại học Tây Phong à?". La Kỳ hỏi, trên mặt nàng mang theo nụ cười nhưng mà trong ánh mắt lại có chút gì đó khiến Lý Mục Dương cảm thấy lạ lẫm.
"Vâng". Lý Mục Dương gật đầu: "Mẹ, mẹ cũng hiểu con không có chút hy vọng nào đúng không?".
"Dĩ nhiên không phải". La Kỳ kiên định nói: "Con của mẹ cố gắng như vậy, mẹ đều nhìn thấy cả, làm sao lại không có chút hy vọng nào được? Con muốn thi vào đại học Tây PHong thì cứ thi vào đó, mẹ nhất định sẽ ủng hộ con".
Lý Mục Dương nhếch miệng nở nụ cười, nói: "Mẹ, con cảm ơn mẹ".
"Thằng nhỏ ngốc, còn nói cảm ơn mẹ nữa à".
"Con gọi Tư Niệm xuống ăn cơm". Lý Mục Dương cười nói.
Chờ đến khi Lý Mục Dương xoay người rời đi, nụ cười trên mặt La Kỳ đọng lại, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt cũng kiên định dị thường.
Dịch: Hôi Lông
Yến Bá Lai mày rậm mắt to, khuôn mặt gầy cao, không giận mà có vài phần uy nghiêm. Khi hắn dùng loại ánh mắt sắc bén này nhìn chăm chú vào người khác thì sẽ làm người ta có cảm giác hô hấp dồn dập, ngực như bị tảng đá lớn chặn vào, hít thở không thông.
Mặc dù là con hắn, Yến Tương Mã vẫn có cảm giác khó chịu.
Hắn cúi đầu vuốt cái thìa trong tay, né tránh ánh mắt của Yến Bá Lai, nói:
"Là người lần trước đã cứu Tiểu Tâm ở quán cafe, con đã đưa hắn vào bệnh viện để an dưỡng. Con đã tìm người điều tra qua, nam sinh đó tên là Lý Mục Dương, là bạn thân cùng học lớp với Tiểu Tâm, cảm thấy hắn có chút thua thiệt cho nên Tiểu Tâm đã giúp hắn ôn tập khi gần đến kỳ thi tốt nghiệp".
"Anh hùng cứu mỹ nhân?".
Sắc mặt Yến Bá Lai càng thêm âm trầm, nói: "Tra rõ lai lịch cùng bối cảnh sau lưng của tên đó chưa?".
"Thân phận trong sạch. Cả nhà bọn họ ở thành Giang Nam đã hơn mười mầy năm rồi, không thể nào là người mà những nhà kia an bài được, mười mấy năm trước Tiểu Tâm còn chưa đến thành Giang Nam, thậm chí Thôi gia còn chưa có suy nghĩ sẽ để Tiểu Tâm đến Giang Nam thành nữa". Yến Tương Mã trả lời.
"Không thể khinh thường". Ánh mắt Yến Bá Lai dịu đi, nhìn con trai của mình là Yến Tương Mã, nói: "Thôi gia có cô gái mới lớn này, chỉ sợ một số người có ý đồ riêng cố gắng tiếp cận. Đến lúc đó xử lý không tốt, lại là một trận thiên đại tai hoạ. Thiên Đô gần đây cũng không yên ổn, Thôi gia muốn kết minh cùng với Tống gia, mà Tiểu Tâm lại cùng vị “Tống gia mỹ ngọc” kia của Tống gia là Tống Đình Vân lại là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên cho nên hai nhà đều có ý định ghép bọn họ thành một đôi. Lần này Tiểu Tâm hồi kinh, sợ là việc này sẽ đăng lên nhật báo. Sau đó, ngàn vạn lần không được sinh ra những chuyện ngoài ý muốn".
"Tiểu Tâm đính hôn với Tống Đình Vân sao?". Vẻ mặt Thôi Tân Từ ngạc nhiên, hỏi: "Chuyện lớn như vậy tại sao tôi lại không có chút tin tức nào?".
"Vẫn còn đang trong thương nghị, rốt cuộc có được hay không cũng phải đợi hai lão gia tử của hai nhà Thôi - Tống gật đầu đồng ý mới được. Vị lão thái gia kia của Tống gia năm đó rung chuyển trời đất tuổi tác hơn trăm, gần đây bệnh cũ phát tác, nghe nói trạng thái thân thể rất kém, có thể qua được mùa đông năm nay hay không cũng không ai dám nói trước được. Dưới tình huống như vậy, Tống gia cần một sự trợ giúp lớn để vượt qua óng gió khi lão thái gia mất đi, chỉ sợ là Tống gia bên kia càng coi trọng cuộc hôn nhân này".
"Tống Đình Vân có biệt danh là “Tống gia mỹ ngọc”, dung mạo cùng khí chất không thể soi xét nữa, hơn nữa lại là người đầu tiên trong những người trẻ tuổi bước vào Nhàn Vân cảnh, là một trong những người trẻ tuổi được đế quốc coi trọng. Nếu thật sự Tiểu Tâm cùng hắn thành vợ thành chồng thì cũng không tính là ủy khuất gì". Vẻ mặt Thôi Tân Từ mang theo nét cười, nàng cao hứng khi cháu gái của mình có thể tìm được nơi tốt để gả.
"Nhưng chuyện như vậy không phải là nên thương lượng lại với Tiểu Tâm sao? Tiểu Tâm ngoài mềm trong cứng, tính khí quật cường, nếu trong lòng nó có người thích thì chỉ sợ là anh hay chị dâu cũng không miễn cưỡng được".
Yến Bá Lai nhìn vợ của mình, trên mặt nở nụ cười, nói: "Đó là chuyện của Thôi gia nhà em, anh là người ngoài không thể làm chủ được, nếu không thì em đi hỏi thử một chút?".
"Anh không làm chủ được, bộ em có thể làm chủ được sao? Con gái đã gả đi thì như bát nước hắt ra ngoài, chỉ sợ em đây cũng không còn phân lượng gì rồi, dù sao anh cũng là người đứng đầu thành Giang Nam, bọn họ cũng phải suy nghĩ đến mặt mũi của anh".
Yến Bá Lai biết tính nói thẳng của vợ mình, cười lắc đầu nói: "Chuyện của Tiểu Tâm cần phải xử lý thích đáng, cho dù là một chút mồi lửa lên thôi thì cũng phải kịp bóp tắt, bằng không đợi cho đến khu lửa bùng lên rồi thì chỉ sợ chúng ta cũng vô kế khả thi".
"Phụ thân cứ yên tâm, con sẽ xử lý tốt". Yến Tương Mã cung kính trả lời.
Yến Bá Lai gật đầu, nói: "Hai mẹ con cứ ăn đi, tôi đi có việc".
Nói xong, đẩy ghế ra rồi đi ra bên ngoài.
Yến Tương Mã tiễn phụ thân ra khỏi cửa, sau đó trở về thì thấy mẹ của mình đang pha trà ở phòng khách.
Thấy Yến Tương Mã trở về, Thôi Tân Từ hỏi: "Tương Mã, chuyện mà mẹ nói với con, con đã làm xong chưa?".
"Mẹ, con cũng muốn nói chuyện này với mẹ".
Yến Tương Mã cười khổ, nói: "Tiểu tử đó cự tuyệt".
"Cự tuyệt?".
Thôi Tân Từ chấn động, nói: "Hộp trân châu kia vô giá, cũng đủ để cả nhà nó ngon mặc đẹp vượt qua cả đời. Còn có giấy trúng tuyển vào đai học Giang Nam, bọn họ vẫn cảm thấy chưa đủ sao? Rốt cuộc tên tiểu tử kia muốn cái gì?".
"Mẹ, hắn không phải là phế vật".
"Như thế nào? Không phải phế vật là có thể công phu sư tử ngoạm sao?". Thôi Tân Từ vô cùng tức giận, nàng đã đối đãi rất chân thành, đưa ra điều kiện cũng hậu đãi nhưng không nghĩ tới lại gặp phải một tên được voi đòi tên, đây không phải là đốt đèn trong WC, muốn chết sao?".
Yến Tương Mã bĩu môi, nói: "Mẹ, nếu như con nói người ta là thành tâm thì mẹ có tin không?".
"Thành tâm?". Thôi Tân Từ nghe được một từ quá xa lạ, từ nhỏ đến lớn chưa có người nào nhắc đến chữ này khi nói chuyện với nàng cả.
"Thành tâm". Yến Tương Mã còn thật sự gật gật đầu, nói:
"Nói thật là con cũng bị hắn làm cho cảm động, nếu không thì chúng ta hãy để em họ đến với hắn đi, con tin tưởng hắn sẽ đối xử thành tâm với em họ".
'Bốp'
Thôi Tân Từ cốc một cái vào đầu của con trai mình, tức giận nói: "Lúc này con còn có tâm tình để nói giỡn à? Vốn mẹ cho con ra mặt để giải quyết là muốn kết một thiện duyên với tiểu tử kia, bất kể là như thế nào thì nó cũng là người đã cứu mạng Tiểu Tâm, Thôi gia chúng ta thiếu nó một ân tình. Nó muốn tiền thì chúng ta sẽ trả, muốn tiền đồ thì chúng ta sẽ cho nó tiền đồ, nhưng mà nếu là Tiểu Tâm thì tuyệt đối không được".
"Vừa rồi con không nghe phụ thân của con nói sao? Nó là con của một gia đình bình thường, có thể đi tranh cùng Thôi gia sao? Đi tranh cùng Tống gia sao? Đây không phải là tự tìm đường chết sao? Chúng ta cố gắng tạo điều kiện để hai đứa tiến tới với nhau, không phải là đang giúp nó mà là hại nó. Tương Mã, con mau chóng nghĩ biện pháp để giải quyết chuyện này, nếu để cho phụ thân của con ra tay thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng".
"Mẹ...". Yến Tương Mã xoa đầu vì bị mẹ của mình cú vào, nghi hoặc hỏi: "Chỉ là một tên tiểu tử nghèo kiết hủ lậu mà thôi, tại sao mẹ lại quan tâm như vậy?".
"Con nhà bình thường cũng là hài tử a". Thôi Tân Từ nhẹ giọng thở dài: "Ở độ tuổi này, những đứa nhỏ thường không biết trời cao đất dày, muốn đưa tay hái sao bắt trăng nhưng mà đây không phải là dũng cảm mà là ngu xuẩn. Đi đi, dùng thủ đoạn ôn hòa một chút, mẹ không hy vọng nó có oán hận gì với chúng ta, cũng không hy vọng Tiểu Tâm thương tâm khó chịu".
"Mẹ, Lý Mục Dương kia...". ến Tương Mã muốn nói lại thôi.
"Lý Mục Dương làm sao?".
"Hắn rất đen". Yến Tương Mã cười nói: "Ở cùng với em họ giống như cục than đặt trong tuyết vậy".
'Bốp'
Trên đầu Yến Tương Mã lại nổi lên một cục.
...
Lý Mục Dương không biết mình đã trở thành chủ đề để nói chuyện trên bàn ăn của Thôi gia, càng không biết vì chuyện của hắn mà Thiên Đô sắp nổi lên một trận phong ba.
Sự cao hứng của hắn đơn thuần là bởi vì Thôi Tiểu Tâm đến mà thôi, vì một cái ánh mắt ngọt ngào của người đối diện.
Đây là lĩnh vực mà hắn chưa bao giờ tiếp xúc qua, cũng không phải cảm giác khi ở bên cạnh em gái của hắn.
Yêu là đường, ngọt đến ưu thương.
Tâm tình bây giờ của Lý Mục Dương vừa ngọt vừa lo bị tổn thương.
Lúc Thôi Tiểu Tâm đến, Lý Mục Dương đã ăn xong bữa sáng, làm xong bộ đề thi.
Thấy Thôi Tiểu Tâm đi vào, Lý Mục Dương bước nhanh đi ra ngoài đón, cười nói: "Ăn sáng chưa, muốn ăn hay uống gì không?".
Mấy chú nhìn một chút, nam nhân không có bất kỳ kinh nghiệm yêu đương nào đều có suy nghĩ là nghĩ gì nói nấy thôi.
"Cho ta một chén trà là được". Thôi Tiểu Tâm gật đầu nói.
"Cô ngồi xuống đi". Lý Mục Dương mời Thôi Tiểu Tâm ngồi xuống, sau đó chạy đi pha trà.
Thôi Tiểu Tâm chỉ vào cái bàn mà bọn họ thường ngồi học, hỏi: "Tại sao cái bàn lại biến thành như vậy?".
"Oh, là ngày hôm qua cha tôi luyện công không cẩn thận nên đẩy ngã cái bàn cho nên mới biến thành như vậy". Lý Mục Dương đoán Thôi Tiểu Tâm sẽ hỏi cho nên đã tìm sẵn đáp án rồi, mấy chú xem bây giờ bạn học Lý Mục Dương có phải là thông minh lên rồi không?
"Oh". Thôi Tiểu Tâm gật gật đầu, nói: " Lý thúc thúc luyện kiếm sao?".
"Tại sao lại hỏi như vậy?".
"Nếu không thì tại sao cái bàn lại bị cắt một cạnh gọn gàng như vậy?".
"..."
Cũng may Thôi Tiểu Tâm cũng không phải là một người nhiều chuyện, nàng cũng không đặt quá để ý đến việc này. Nàng giở xem bài kiểm tra mà Lý Mục Dương đã làm, nói: "Chỉ cần cậu có thể trả lời được, như vậy tôi sẽ giảng cho cậu những vẫn đề mà cậu vẫn chưa hiểu rõ, như dụ như câu này, cậu cảm thấy không rõ ở chỗ nào?".
Lúc ở chung với Thôi Tiểu Tâm, thời gian luôn trôi qua nhanh.
Chờ đến sắc trời tối mờ, cha mẹ của Lý Mục Dương tan tầm về nhà, Lý Tư Niệm cũng tan học trở về.
Giống như thường ngày, Thôi Tiểu Tâm lại đứng dậy cáo từ.
Lý Mục Dương lưu lại không được, cũng đứng lên tiễn nàng.
"Ngày mai cô lại đến chứ?". Lý Mục Dương lên tiếng hỏi.
Thôi Tiểu Tâm nhẹ phẩy tóc ở trên trán: "Thẳng cho đến trước ngày thi".
"Cảm ơn". Lý Mục Dương cảm kích nói, hắn biết nếu Yến Tương Mã nếu tìm tới tận cửa, chứng minh Thôi Tiểu Tâm ở nhà khẳng định cũng chịu áp lực, nhưng mà nàng vẫn chưa nhắc một chữ nào với mình, vẫn kiên trì giúp mình học.
Đây quả thật là một cô gái rất dễ làm cho người ta sinh ra lòng yêu thích.
Thôi Tiểu Tâm suy nghĩ rồi lấy ra một cái túi gấm từ trong lòng ngực ra.
"Tặng cho ngươi". Thôi Tiểu Tâm mỉm cười đưa túi gấm tới.
"Đây là cái gì?". Lý Mục Dương hỏi.
"Ta đã cầu phần".
Sắc mặt Thôi Tiểu Tâm khẽ ửng hồng, dưới ánh đèn, lúc này nàng có vẻ mỏng manh như một cây hoa trà đung đưa trước gió.
"Nó có thể phù hộ giúp thành tích của hai chúng ta tốt hơn".