Dịch giả: Hôi LôngĐình viện ở chỗ sâu này, khu nhà ở cao tường riêng tư Lý Nham và La Kỳ mua được khi vừa mới đến thành Giang Nam hiện tại đã trở thành một lớp lá chắn tự nhiên cô lập với ngoại giới.
Đối với rất nhiều người mà nói hôm nay vẫn là một buổi sáng yên bình như mọi ngày, nhưng đối với người nhà Lý gia thì đây chính là một cơn ác mộng.
Sát thủ tập kích, đối với bọn họ mà nói là một chuyện từ trước đến giờ chưa từng nghĩ tới.
Ai có thể ngờ tới, một thiếu niên vốn chưa từng gây chuyện gì lại có thể trêu chọc vào Quạ Đen loại sát thủ cấp bậc này... Hơn nữa lại sử dụng lý do hoang đường là dùng tay phải cho tay trái một khối kim tệ mua mạng người ta?
Thời khắc nguy hiểm, Lý Tư Niệm luôn vọt tới trước mặt Lý Mục Dương đầu tiên.
Trong suy nghĩ của nàng, Lý Mục Dương rất mỏng manh yếu đuối, cần nàng bảo vệ và quan tâm như khi còn nhỏ.
“Giao dịch?”. Quạ Đen nhìn cô gái đang ra vẻ rất trấn định ở phía trước, cảm giác có chút hoang đường.
“Tiểu cô nương, ngươi có biết ngươi đang làm cái gì hay không? Ngươi muốn cùng một sát thủ giao dịch? Nếu như sát thủ có thể tùy tiện giao dịch với người khác còn có thể là sát thủ sao?”.
“Ta cho ngươi 'Phá Thể thuật'”. Lý Tư Niệm nói.
Vừa rồi khi nàng dùng một quyền kia biểu hiện của tên sát thủ này tỏ ra khiếp sợ.
Nàng nhớ rõ vẻ mặt của hắn, cho nên có thể kết luận, bộ công phu sư phụ dạy nàng rất có thể có lai lịch lớn.
Lý Tư Niệm là một người thông minh, hơn nữa còn tương đối điềm tĩnh.
Nếu đổi thành cô gái khác gặp phải chuyện như vậy, đã sớm trốn ở phía sau cha mẹ kêu gào không ngừng hoặc là trực tiếp té xuống đất.
Nhưng Lý Tư Niệm lại đứng trước cha mẹ và anh trai của mình làm giao dịch với sát thủ.
“Tư Niệm”. Lý Nham gấp giọng hô, ông biết lão đạo sĩ kia rất sủng ái Lý Tư Niệm, cũng biết trước khi rời đi, lão đạo sĩ kia đã đưa cho Lý Tư Niệm một quyển sách vàng, hơn nữa còn luôn dặn Lý Tư Niệm không nên để mất hoặc để người ngoài biết.
Hiện tại con gái lại muốn lấy ra làm giao dịch, đây không phải là phụ tâm ý của lão đạo sĩ sao?
Nhưng mà con gái lại muốn dùng bí kíp này để đổi lấy mạng con trai của mình, nếu ngăn lại thì cũng không được.
Đôi mắt của Lý Tư Niệm không nháy nhìn chằm chằm sát thủ Quạ Đen, lại giải thích với cha của mình: “Cha, con ghi nhớ lời dạy bảo của sư phụ nhưng bây giờ là lúc mấu chốt, con cũng không nghĩ nhiều như vậy. Đến lúc đó con sẽ giải thích với sư phụ, nếu có trách phạt thì con sẽ chịu hết”. Thấy Quạ Đen trầm mặc không nói, Lý Tư Niệm lại nói tiếp: “Ngươi muốn giết anh ta, nhưng ngươi hãy nhìn anh ấy xem, thân thể nhiều bệnh, đen như cục than. Vừa mới sinh ra đã bị sấm sét đánh trúng, cho tới bây giờ đại não còn hỗn loạn, việc gì cũng không làm được. Một phế vật như vậy, đáng giá để ngươi tới giết sao? Nếu bị những người trong giới biết được thì chẳng phải đây là trò đùa để mọi người chê cười hay sao?”.
“Phú hào chính khách, tướng quân đế quốc, phụ nữ, trẻ em, thiên kim tiểu thư,… Chỉ cần có người nguyện ý xuất tiền, chúng ta có thể giết hết, không cần biết hắn có phải là phế vật hay không?”. Quạ Đen liếc mắt nhìn Lý Mục Dương một cái, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh, nói: “Tiểu cô nương, chỉ sợ cho đến bây giờ người con chưa biết ngươi đang bảo vệ một con quái vật?”.
Tư Niệm đương nhiên không biết rốt cuộc Lý Mục Dương là quái vật gì, nàng càng xác định hắn là một trạch nam yếu nhược không có năng lực bảo vệ bản thân.
“Căn bản không có người muốn mua mạng của anh trai ta đúng không?”.
“Hắn phá hủy chuyện tốt của ta, ta nhất định phải giết hắn”.
“Tha cho anh trai ta, ta cho ngươi 'Phá Thể thuật', còn chuyện ngươi tự trả cho mình một đồng tiền thì sẽ không có bất luận kẻ nào biết”.
Quả thật Quạ Đen động tâm với 'Phá Thể thuật', đây là bí kíp của Đạo gia, là pháp bảo cấp cao. Ngoại trừ Đạo Tôn cùng Thất Đại chân nhân thường vân du bên ngoài ra thì những người khác căn bản không có tư cách tùy tiện đưa ra thứ này.
Mà Tử Dương chân nhân chính là một trong Thất Đại chân nhân của Đạo giáo, nhiều năm trước nghe nói đã tiến vào Khô Vinh Cảnh. Nhất niệm sinh, nhất niệm diệt. Quạ Đen không dám trêu chọc lão đạo sĩ Tử Dương, nhưng mà vẫn có lá gan khi dễ một đồ đệ của lão đấy.
Người hắn muốn giết là Lý Mục Dương, không phải là Lý Tư Niệm.
“Sau khi giết ngươi ta cũng có thể có được 'Phá Thể thuật'”. Quạ Đen cười lạnh.
“Giết ta ngươi sẽ không chiếm được bất cứ thứ gì”. Lý Tư Niệm nói: “'Phá Thể thuật' đang ở trong đầu ta”.
“Ngươi đang trêu chọc ta sao?”.
Sắc mặt của Quạ Đen trở nên âm lệ, hắn nhìn ra được tiểu cô nương này rất thông minh, hơn nữa cũng rất láu cá. Con gái bây giờ đều như vậy sao? Nói chuyện giao dịch buôn bán cũng thành thạo như vậy? Hiện tại bọn hắn đang nói chuyện giết người. Chẳng lẽ trong trường học cũng dạy thứ này sao? Kẻ tốt nghiệp trường học sát thủ năm đó như hắn tất nhiên chịu đả kích đả kích rất lớn.
Kinh tế ở đế quốc trì trệ, cạnh tranh các mặt đều tăng lên. Mua bán mạng người cũng nhe thế.
Quạ Đen thực sự lo lắng cho trường cũ của mình, năm đó khi bước vào trường thì thấy trước cổng trường có viết dòng chữ: ‘‘Hôm nay ta cảm thấy vinh quang vì trường học, ngày sau trường học cảm thấy xấu hổ vì ta”.
‘‘Chỉ cầu nhà trường kiên định, đừng đóng cửa dễ dàng như vậy!’’.
Hắn âm thầm cầu nguyện như vậy ở trong lòng.
Ta hy vọng ngươi mau chóng trả lời, nói cách khác, đợi chị Tiểu Tâm đến đây thì ngươi sẽ không có được thứ gì. Ta cho ngươi 'Phá Thể thuật' coi như hôm nay ngươi không tới đây, như thế nào?
Quạ Đen lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Mục Dương, nói: “Lý Mục Dương, ngươi thật sự để cho một nữ hài tử ra mặt cho ngươi sao?”.
Lý Mục Dương vỗ vỗ bả vai của Lý Tư Niệm, giọng nói khàn khàn: “Tư Niệm, để anh tới”.
“Ca…”. Lý Tư Niệm kêu: “Anh không nên cậy mạnh, chẳng lẽ anh không biết tình huống của mình sao? Hắn cố ý kích động để dụ anh, anh không cần nghe hắn, cứ đứng sau lưng em. Nếu như hắn dám đụng một sợi tóc của anh thì em sẽ liều mạng với hắn”.
“Tư Niệm…”.
“Câm miệng”.
“...”
“Thật sự là một nam nhân yếu đuối bất lực”. Quạ Đen bĩu môi.
“Con của ta không đến phiên người khác phải xía miệng vào”. Lời nói của Lý Nham rất nhỏ nhưng trường thương cũng đã vọt tới.
Làm trưởng bối trong nhà, nam nhân trưởng thành duy nhất trong nhà, hắn có trách nhiệm cũng có nghĩa vụ đứng ra che gió che mưa cho vợ con.
Một thương đâm ra, phong lôi ẩn động.
Quạ Đen đứng tại chỗ bất động, cười lạnh nói: “Thiên Vương thương của Lục gia uy danh hiển hách, đánh bại vô số cường địch, được gọi là Tây Phong đệ nhất thương. Nhưng đáng tiếc ngươi chỉ học được một chút da lông mà thôi”.
“Giết”. Tay của Quạ Đen vung ra từ bên trong hắc bào.
Trường thương giống như là có mắt chủ động đánh vào lòng bàn tay của Quạ Đen.
“Ngươi không dẫn được Phong Lôi, đã vậy còn nghĩ rằng dùng Thiên Vương thương sẽ làm tổn thương ta sao? Đứa con nít bảy tuổi ở Lục gia đều mạnh hơn ngươi cả trăm lần đó chứ?”.Quạ Đen đưa tay cầm lấy trường thương, giọng mang trào phúng nói:
“Xem ra ngươi cũng chỉ là một con chó săn của Lục gia mà thôi”.
Quạ Đen nghiêm túc nghĩ nghĩ, nói: “Thú vị, thú vị, tùy ý tìm một gia đình bình thường để báo thù thế mà lại có quan hệ với Lục gia của đế quốc”.
Sắc mặt Lý Nham đỏ bừng, liều mạng thúc giục chân khí chống cự, muốn đoạt lại trường thương từ trong tay của Quạ Đen.
Đáng tiếc, chính như Quạ Đen nói, hắn chỉ học được một chút da lông của Thiên Vương thương mà thôi. Làm một nô bộc, làm sao có cơ hội hiểu được ảo nghĩa tinh diệu của Thiên Vương thương chân chính được.
Một chút da lông này cũng là do trước kia, khi làm lái xe cho tiểu thư Công Tôn Du, Lý Nham đã thấy thấy Lục Thanh Minh luyện tập ở trong sân, thầm ghí nhớ trong lòng.
“Ngươi muốn đoạt lại sao?”. Quạ Đen cười cười, tay cầm trường thương vung lên, nhấc bổng Lý Nham lên trên không.
“Thả cha ta ra”. Lý Mục Dương vô cùng tức giận, gầm lên rồi vọt tới Quạ Đen.
“Rốt cuộc cũng giống như một người đàn ông, cho ngươi”.
Ngón tay của Quạ Đen bắn ra, thân thể của Lý Nham liền bay thẳng về phía Lý Mục Dương.
“Ca cẩn thận”.
Lý Tư Niệm vừa chạy vừa mở miệng nhắc.
Nàng biết thực lực của Quạ Đen cho nên không xem thường, nếu xử lý không tốt thì sợ thân thể gầy yếu của Lý Mục Dương sẽ bị dập nát.
Phảng phất như Lý Mục Dương không nghe gì cả, thân thể của hắn nhảy lên sau đó ôm lấy Lý Nham vào trong lòng ngực.
Thân thể của hai người bay ngược ra sau, sau đó đập vào vách tường.
“Mục Dương”.
Trong lòng Lý Nham lo lắng.
Ông biết thân thể con mình không tốt, nếu nện thân thể của mình vào Lý Mục Dương thì chỉ sợ là khó giữ được cái mạng của con mình.
Tuy rằng còn đang ở trên không nhưng Lý Nham vẫn muốn mạnh mẽ thay đổi vị trí.
Ông cầm lấy thân thể của Lý Mục Dương, muốn kéo nó về phía trước để thân thể của mình làm đệm thịt cho con của mình.
Không chút động đậy.
Lý Mục Dương ở phía sau ôm chặt lấy thân thể của cha mình giống như là ôm lấy vật quý giá nhất trên thế gian.
“Mục Dương…”.
Lý Nham lại muốn dùng sức.
“Bịch”.
Thân thể Lý Mục Dương đập thẳng vào vách tường mà thân thể của Lý Nham lại đập thẳng vào lồng ngực của Lý Mục Dương.
Bụi đất tung bay, cỏ cây trên tường bay xuống.
Ở vị trí thân thể Lý Mục Dương nện vào, xuất hiện một vết lõm nhỏ hình người.
“Rắc…”.
Trên tường lại xuất hiện một lỗ nứt.
“Mục Dương”.
La Kỳ bi thiết một tiếng, vọt tới chỗ Lý Mục Dương ngã xuống.
“Ca…”.
Lý Tư Niệm cũng từ bỏ công kích, vội vọt xem tình huống của Lý Mục Dương.
Lý Nham ánh mắt đỏ như máu, lệ nóng doanh tròng.
Ông vẫn duy trì tư thế khi rơi xuống đất, không dám nhúc nhích, lại không dám xoay người.
Ông sợ quay đầu lại sẽ thấy cảnh con của mình bị ép biến thành một cái bánh thịt.
Dịch: Hôi Lông
Yến Tương Mã là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ.
Mặt mũi hoàn mỹ, xuất thân hoàn mỹ, tính cách học thức nhân phẩm công phu không có gì là không hoàn mỹ. Những tên nói hắn không hoàn mỹ đều bị hắn bỏ vào bao tải rồi ném vào rừng cho heo rừng ăn.
Chỉ là chính hắn cũng nghĩ không ra, tại sao mình lại tìm một tên cẩu nô tài như vậy làm việc?
Chỉ số thông minh như vậy không phải là đang vũ nhục Yến Tương Mã hắn sao?
Không phải có người đã nói ngưu tầm ngưu mã tầm mã sao? Nếu người khác nghĩ rằng ông chủ cũng có IQ như nô tài thì Yến Tương Mã còn có mặt mũi đi ra ngoài gặp người sao?
"Lý Đại Lộ, ta đã nói ngươi bao nhiêu lần rồi?". Yến Tương Mã càng nghĩ càng thấy được vấn đề này nghiêm trọng, chuẩn bị hảo hảo hoạt động chân tay với tên này một chút.
"Thiếu gia, ngài nói với tôi bao nhiêu lần cái gì?".
"Ta nói ngươi ra ngoài làm việc thì ánh mắt phải sáng lên một chút".
"Thiếu gia, đôi mắt của tôi đã rất sáng rồi".
Lý Đại Lộ trừng to đôi mắt của mình ra, nói: "Thiếu gia, ngài xem nè".
“Hì hì”. Hai cô gái ngồi bên cạnh bị chọc cười, không hát nổi nữa, nhanh chóng cúi người xin lỗi: "Tiên sinh, rất xin lỗi, tôi không cố ý, chỉ là không nhịn được".
"Được rồi được rồi, đi xuống hết đi".
Yến Tương Mã không có tâm tình để nghe nữa rồi, hắn ném cái bánh đậu xanh trong tay vào mâm, dùng khăn lau tay, sau đó nhặt Đả Long Tích ở trên bàn lên rồi đánh vào đầu của Lý Đại Lộ, mắng: "Ngươi tên ngu ngốc này , ai muốn nhìn mắt của ngươi. Làm việc chính đi, con mẹ nó ngươi có thể nghiêm túc một chút được không?".
"Dạ dạ vâng, thiếu gia, ngài đừng đánh nữa, đánh lại ngu hơn". Lý Đại Lộ ôm đầu cầu xin tha thứ.
Lúc này Yến Tương Mã mới ngừng đánh, nhìn ngã tư đường ngoài cửa sổ, nói: "Không phải ngươi nói Lý Mục Dương sẽ đi con đường này sao? Tại sao bây giờ vẫn còn chưa thấy? Nếu cứ tiếp tục như vậy thì chỉ sợ là sắp đến lúc đóng cửa trường thi rồi".
"Đúng vậy, trong lòng tôi cũng buồn bực a". Vẻ mặt Lý Đại Lộ đồng tình.
Yến Tương Mã lại muốn nổi đóa rồi, quát: "Đã xảy ra chuyện gì, ngươi tên cẩu nô tài này, mau chóng nghĩ biện pháp giải quyết đi. Ngươi chuẩn bị đợi ta đưa ra đáp án phân tích hay sao?".
"Tiểu nhân không dám".
Lý Đại Lộ vội vàng nói xin lỗi, nói: "Nếu không thì để thuộc hạ kêu người đến nhà của Lý Mục Dương? Ngài cũng biết bình thường tiểu tử đó cũng không lo học, đều đi muộn. Nói không chừng hôm nay đã ngủ quên, cũng có thể là ăn đồ bậy bạ bị tào thào rượt rồi".
Yến Tương Mã tay cầm quạt xếp nghĩ đi nghĩ lại, nói: "Hẳn là đến nhà hắn nhắc nhở vài câu".
"Nhắc nhở?". Lý Đại Lộ có chút không rõ, nói: "Thiếu gia, không phải chúng ta bắt cóc tiểu tử đó là để cho hắn không đến tham gia cuộc thi sao?".
"Đúng vậy a". Yến Tương Mã gật đầu nói.
"Nếu bên hắn xảy ra vấn đề, chúng ta đây không phải là không cần động thủ sao?".
Yến Tương Mã lại nghĩ đi nghĩ lại, lại đập một cú vào đầu Lý Đại Lộ, mắng: "Chuyện đơn giản như vậy còn cần ngươi nói sao?".
"Thiếu gia...".Lý Đại Lộ hoảng sợ, đứng xa xa nhỏ giọng hỏi: "Rốt cuộc là chúng ta có bắt hắn nữa không?".
"Bắt". Yến Tương Mã nói: "Nếu không bắt lại thì không phải buổi sáng hôm nay của ta sẽ là không công sao?".
"Thiếu gia nói đúng lắm". Lý Đại Lộ nói: "Vậy tôi mang các huynh đệ bao vây nhà của họ lại".
"Đi đi". Yến Tương Mã khoát tay áo, nói: "Lịch sự một chút, phải có phong cách".
"Thiếu gia, bắt cóc cũng cần phong cách sao?".
"Vô nghĩa, ngươi có xem qua 'Sở Lưu Hương truyền kỳ' chưa? Mặc dù Lục Tiểu Phụng là kẻ trộm nhưng mà ngươi xem người ta ăn trộm đồ thế nào? Trước khi làm việc thì đều đưa đến cho chủ nhân một tờ giấy: Biết ngài có bức tượng mỹ nhân bạch ngọc, do diệu thủ chạm khắc ra, xinh đẹp vô cùng, không cầm được lòng. Chính giữa đêm nay, đạp ánh trăng tới lấy, ngài vốn cao thượng, chắc không làm ta uổng công đi tới đi lui. Nghe nói... Ăn trộm mà làm đến được cảnh giới này, ngay cả kẻ bị trộm cũng sẽ cam tâm tình nguyện".
"Thiếu gia, chúng ta cũng sẽ viết rồi đưa giấy qua đó sao?". Yến Tương Mã lại muốn gõ hắn nhưng Lý Đại Lộ đã chạy nhanh nên hắn đánh không trúng.
"Ngươi tên ngu ngốc này, ngươi đưa giấy qua, nói ta muốn trói con của các ngươi lại, bảo con của các ngươi hãy chuẩn bị cho tốt. Ngươi muốn đợi cho người ta báo cảnh sát bao vây chúng ta lại à?".
"..."
...
Áo đen mũ đen, cả người đều bị bao phủ bởi màu đen.
Trên người hắn còn tỏa ra một luồng hắc khí, thoạt nhìn giống như một cái ống khói lớn di động.
Quạ Đen!
Sát thủ Quạ Đen!
Lý Mục Dương không biết tên của hắn, nhưng mà biết mặt của gã này.
Thôi Tiểu Tâm bị tập kích ở quán cafe chính là do tên này làm.
Đã bị đuổi chạy, không ngờ lúc này hắn lại nhắm vào mình.
Lý Mục Dương vô cùng khẩn trương, mắt không nháy mắt chăm chú nhìn hắn.
"Mục Dương, ai vậy ?". La Kỳ lên tiếng hỏi.
Phản ứng đầu tiên là cho rằng đây là bạn của Lý Mục Dương, nhưng mà nháy mắt nghĩ đến Lý Mục Dương không có bạn như vậy. Vì thế La Kỳ giống như gà mái bảo vệ con của mình, dùng thân thể của mình che ở trước mặt của Lý Mục Dương, quát: "Ngươi là ai? Muốn làm gì?".
Lý Nham ở trong phòng bếp rửa chén, nghe thấy động tĩnh bên ngoài, cả người liền nhảy từ phòng bếp cửa sổ ra ngoài.
Thuận tay rút ra thanh trường thương ở góc tường, ngăn cản vợ và con ở phía sau.
"Các hạ là người nào? Muốn làm gì?". Lý Nham trầm giọng hỏi: "Chúng ta là người bình thường, không thù không oán với ngươi, ta nghĩ các hạ đã tìm lộn người rồi".
"Ta không có tìm lầm người". Quạ Đen mặt không thay đổi nhìn chằm chằm Lý Mục Dương, nói: "Có người xuất tiền muốn ta giết hắn".
"Ai?". Lý Mục Dương kinh ngạc không thôi, vội vàng giải thích: "Ta chỉ là một học sinh tay trói gà không chặt, sao có thể có người bỏ tiền ra giết ta?".
"Ta". Quạ Đen nói.
"Ta tự cho mình một đồng tiền, để ta giết ngươi".
"..."
Lý Mục Dương cũng chưa gặp qua người không biết xấu hổ như vậy. Chuyện như vậy tại sao hắn có thể làm được a? Cần dựa theo cách nói này của hắn, mỗi ngày ta tự cho mình một đồng tiền, sau đó tự khen mình là một thiếu niên rất anh tuấn, còn có vương pháp hay không? Còn có pháp luật hay không?".
"Chỉ sợ phải làm ngươi thất vọng rồi". Lý Nham âm thầm súc khí, trường thương trong tay cộng hưởng, không ngừng run lên, thoạt nhìn giống như nó đang sống lại trong tay Lý Nham.
"Thiên Vương thương? Ngươi là người của Lục gia ở Thiên Đô".
"Ta không phải người của Lục gia". Lý Nham phủ nhận: "Ta chỉ là phụ thân của một đứa trẻ. Muốn động đến nó, trước hết hãy bước qua xác của ta đã.
"Anh". Lý Tư Niệm mang cặp sách xuống lầu, thấy một màn trong sân cũng rất sợ hãi, vội vàng hô: "Anh, anh không sao chứ?".
Nàng dùng thân thể của mình che ở phía trước, khuôn mặt nhỏ nhắn hung ác nhìn chằm chằm sát thủ Quạ Đen, nói: "Ngươi là ai? Ta cho ngươi biết, ta đã báo cảnh sát, ngươi hãy mau rời đi".
"Hiện tại xem như cả nhà đã đến đông đủ rồi chứ?". Quạ Đen nhìn thấy người nhà của Lý Mục Dương, lên tiếng hỏi.
Sau đó, hắn lại lắc đầu, nói: "Đáng tiếc là không có ai mua mạng của những người khác, bằng không ta có thể giết hết toàn bộ".
"..."
Hồng quang trong mắt Lý Mục Dương lóe ra, thanh âm lãnh khốc không có bất kỳ tình cảm nào, nói: "Tốt nhất là ngươi hãy rời đi, trước kia ta đã có thể ngăn cản ngươi, lúc này đây ta vẫn có thể ngăn cản ngươi".
"Khó mà làm được. Ta hao phí tinh lực tìm ra ngươi, lại cố ý ra tay vào ngày ngươi thi tốt nghiệp, ta muốn mang đến cho ngươi một sự kinh hỉ, tại sao có thể rời đi vào lúc này được?". Quạ Đen lắc đầu cự tuyệt.
"Chẳng mấy chốc bạn ta sẽ đến đón ta cùng đi đến trường, nếu ngươi không đi thì sẽ bị trọng thương giống như lần trước, bọn họ đang tìm ngươi".
Tuy rằng Lý Mục Dương không rõ nhiều tin tức nhưng mà nghĩ đến chuyện Thôi Tiểu Tâm bị tập kích nhất định sẽ kinh động đến thần kinh nhạy cảm của vô số người. Tất nhiên những người đó sẽ không bỏ qua một tên sát thủ đang ở Giang Nam thành này.
Vẻ mặt Ô Nha ngưng lại, xem ra câu nói của Lý Mục Dương đã chọt trúng điểm mẫn cảm của hắn. Quả thật hắn băn khoăn người hộ vệ bên cạnh của Thôi Tiểu Tâm, Ninh Tâm Hải kia có thực lực sâu không lường được, hắn còn chưa có lòng tin có thể thoát khỏi Ninh Tâm Hải.
Nếu đúng như Lý Mục Dương đã nói, bạn học của hắn đang trên đường tới đây, như vậy thời gian còn lại của Quạ Đen cũng không nhiều lắm.
Quạ Đen nhếch miệng cười cười, nói: "Nếu nói như vậy, chúng ta sẽ làm nhanh, yên tâm, động tác của ta rất nhanh, sẽ không làm mất quá nhiều thời gian.
Nói xong, thân ảnh của hắn liền biến mất tại chỗ, một đoàn hắc vụ đánh tới vị trí của Lý Mục Dương.
Lý Tư Niệm động.
Không ai ngờ tới người đầu tiên xuất thủ lại là Lý Tư Niệm.
Nàng vung túi sách trên lưng lên rồi ném vào bóng đen kia.
Sau đó nàng đấm ra một quyền .
“ Vù vù...”.
Vô số quyền ảnh lóe ra trên không.
Phá quyền.
Chiêu thứ nhất trong 'Phá Thể thuật' lấy quyền lực dẫn lực của tự nhiên, quyền ấn chất chồng, lấy lực phá lực.
“Bốp!”.
Hắc vụ bị đánh tan, biến thành từng đóa hắc vân nhỏ bay ra bốn phía.
Thân thể Quạ Đen bay ngược, vẻ mặt kinh hãi nhìn Lý Tư Niệm đang thở hồng hộc.
"Đây là Phá quyền sao? Ngươi lại biết Phá quyền trong 'Phá Thể thuật'?.
Thanh âm Quạ Đen khàn khàn, ánh mắt nhìn chằm chặp Lý Tư Niệm, nói: "Tử Dương đạo nhân là gì của ngươi?".
"Đó là sự phụ của ta".
Lý Tư Niệm nói, nàng đã biết tên bại hoại này biết sư phụ của mình, vậy chứng minh sư phụ của mình là một nhân vật rất lợi hại. Nếu như có thể dùng sư phụ làm hắn bỏ chạy thì không thể tốt hơn rồi.
"Thì ra là đồ đệ của Tử Dương lão đạo, hôm nay thật sự là thất lễ. Ô Nha lạnh lùng nói:
"Bất quá ngươi chỉ học được chút da lông mà thôi, sợ là không có biện pháp cản ta. Cô bé, ta khuyên ngươi tốt nhất là tránh ra, nói cách khác, nếu không Tử Dương lão đạo có thể sẽ mất đi đồ đệ yêu quý.
"Đừng hòng tổn thương anh của ta". Lý Tư Niệm một bước cũng không nhường, thái độ kiên quyết nói: "Ngươi dám giết anh ấy, ta sẽ giết ngươi".
"Cô bé, ngươi đã từng giết người chưa?".
Quạ Đen cười to: "Giết ngươi là một nghệ thuật, không phải nói là làm được. Ngươi có cảm giác được giọng nói của ngươi đang run hay không?".
"Chắc chắn sẽ có lần đầu tiên". Lý Tư Niệm nói: "Giết anh ấy cũng không có ý nghĩa gì với ngươi nhưng mà nếu ngươi chết thì sẽ có rất nhiều người vỗ tay khen hay. Ngươi muốn để cho những kẻ thù của ngươi cười rộ lên sao?".
"Ngươi đang uy hiếp ta sao?".
"Chúng ta có thể làm một giao dịch".