Là thành chủ của Giang Nam thành, mỗi ngày Yến Bá Lai đều rất bề bộn.
Nhưng mà mặc dù là như thế nhưng ông vẫn quyết định nói chuyện với Yến Tương Mã con trai của mình một chút.
Ông thoáng nhìn qua bức “ Hổ Khiếu quần sơn đồ” ở góc tường do danh sư Tần Khoái Ngữ vẽ, sau đó tay nâng chén trà trên bàn lên miệng, nhấp một miếng, nói:
- Cổ nhân chú ý Long Hổ tinh thần, Long đã bị tàn sát hết , nhưng thật ra Mãnh Hổ vẫn đang ung dung tự tại núi rừng. Tần Khoái Ngữ không hổ là danh sư ở đế quốc, vẽ vài nét bút đã làm lộ ra được sư uy nghiêm của Hổ Vương, mỗi lần quan sát bức họa này là có thể làm cho lòng người trở nên rộng rãi, khí phách vô hạn.
Yến Tương Mã biết phụ thân đã xử lý xong văn kiện, vội vàng đi tới nói:
- Phụ thân chính là Hổ Vương ở Giang Nam thành, gầm lên một tiếng, quần hùng tại Giang Nam thành trầm mặc , bọn đạo chích khấu đầu
- Nịnh họt.
Bộ dáng Yến Bá Lai vân đạm phong khinh.
- Ô Nha là do con giết sao?
- Đúng vậy, phụ thân.
Yến Tương Mã cười nói:
- Tên Ô Nha kia tự tìm đường chết , cũng dám tập kích Tiểu Tâm muội muội . Gần đây phủ thành chủ đã phát ra tất cả các hiến binh để tuy tìm tung tích của Ô Nha, con cũng muốn giúp phụ thân, báo thù cho muội muội. Vì thế liền phái những người tâm phúc bên cạnh đi tìm tung tích của Ô Nha, không nghĩ tới là bọn họ đã tìm được manh mỗi, bọn con đã tìm hiểu nguồn gốc , sau đó bày ra Thiên La Địa Võng , rồi đánh chết.
- Giết Ô Nha ở đâu?
- Nhà Lý Mục Dương.
- Là bạn học của Tiểu Tâm sao?
- Vâng, phụ thân.
Yến Bá Lai ngửa mặt trầm tư , tầm mắt không có bất kỳ tiêu điểm , thanh âm trầm thấp nói:
- Hai lần tập kích đều có quan hệ với người gọi là Lý Mục Dương kia, thân phận của Lý Mục Dương kia sạch sẽ sao?
- Phụ thân, con đã tìm người điều tra, tuyệt đối sạch sẽ, tuyệt đối không phải là quân cờ do Tông gia hay Lục gia xếp ở Giang Nam thành.
Yến Bá Lai ánh mắt của trở nên nghiêm nghị lại , thấp giọng quát nói:
- Là ai nói cho con biết lần ám sát này là do người của Tống gia hay Lục gia phái tới?
- Phụ thân , loại chuyện này còn không thể nói cho con biết sao? Trừ Tông Lục hai nhà…
- Câm miệng , không có chứng cớ , sau này chớ có nhắc lại chuyện như vậy.
- Con cũng không phải nói lung tung, ở trước mặt phụ thân nên con mới thận miệng nói, hiện tại ở trong phòng chỉ có 2 cha con chúng ta.
- Ở trước mặt ta cũng không không cho suy đoán lung tung , dính líu công kích người khác, nhớ kỹ, đây là đại kị.
- Vâng.
Yến Tương Mã cúi đầu, tiếp nhân lời dạy bảo của phụ thân.
Lúc này sắc mặt của Yến Tương Mã mới dịu đi, mới nhìn Yến Tương Mã, nói:
- Ô Nha xếp thứ 20 ở trên bảng xếp hạng sát thủ ở đế quốc, thực lực không kém. Con chỉ là Cao Sơn trung phẩm, lấy sức của một người như con làm sao có thể giết chết được Ô Nha?
- Cũng không phải chỉ có một mình con, còn có đám người Lý Đại Lộ. Cha cũng biết thực lực của đám người Lý Đại Lộ rất khá, chỉ là con người hơi ngu xuẩn một chút mà thôi.
- Con đã tìm ra tung tích của Ô Nha, tại sao không báo cho phủ thành chủ? Tại sao không bàn bạc với ta mà tự tiện nhảy xuống bóc lệnh truy nã?
Yến Bá Lai như có điều suy nghĩ nhìn Yến Tương Mã , nói:
- Con có gì đang giấu ta sao?
Vẻ mặt Yến Tương Mã hơi cứng lại, nháy mắt lại khôi phục tự nhiên , cười ha hả nói:
- Con có gì mà giấu cha đâu? Con không báo cho phủ thành chủ là bởi vì thời gian không kịp, cha cũng biết bản lĩnh của Ô Nha, hắn tới vô ảnh đi vô tung, tốc độ giết người lại nhanh. Con gặp phải hắn, sau đó cũng có cơ hội để thở dốc, lại càng không thể phái người để làm giảm bớt thực lực bên người nữa. Lại nói treo thưởng là do phủ thành chủ bố cáo ra ngoài, là do phụ thân đại nhân tự mình dùng ấn, sau khi giết Ô Nha tự nhiên con sẽ đi lĩnh thưởng, nếu không lấy tính cách của phụ thân thì nhất định sẽ không để cho con đi lấy 2000 kim tệ kia.
- Con có biết sau khi con nhận công lao này thì người ở sau màn sẽ nhìn chằm chằm vào con không? Con cũng phải nhận lấy sự trả thù của bọn hắn nữa.
- Phụ thân, con là ai?
"------ "
- Con là Yến Tương Mã, là con trai của Yến Bá Lai thành chủ của Giang Nam thành này, cha con uy danh hiển hách , trấn thủ nhất phương, con tự nhiên cũng muốn đỉnh thiên lập địa , không sợ hãi . Còn về đám cặn bã chỉ biết đứng sau lưng đâm chọt kia, con sẽ để bọn hắn vào mắt sao? Bọn hắn có bản lĩnh thì nhảy ra trước mặt mà dùng đao thật thương thật PK với con đi, xem con có bóp nát trứng chim của bọn hắn không?
- Hồ đồ.
Yến Bá Lai đập bàn một cái:
- Con xem đây là trò đùa của trẻ con sao?
Yến Tương Mã vẻ mặt thành thật nhìn cha của mình , nói:
- Con không cảm thấy đây là trò đùa nhưng mà đây là trách nhiệm do con gánh lấy.
Yến Bá Lai nhìn chằm chằm nhi tử một lúc lâu , khoát tay áo , nói:
- Đi ra ngoài đi .
- Vâng, phụ thân .
Yến Tương Mã há mồm muốn nói , cuối cùng cũng không nói lời nào , xoay người hướng tới bên ngoài đi đến .
“Két”
Trong phòng truyền đến tiếng của cơ quan.
Từ giữa bức “ Hổ Khiếu quần sơn đồ” phân thành hai, vách tường ở giữa xuất hiện một chỗ trống, một nam nhân mặc áo bào trò đi ra.
Hắn đi đến trước mặt của Yến Bá Lai nhìn Yến Bá Lai nói:
- Thành chủ , việc này thiếu gia liên lụy sâu, chỉ sợ sẽ có hậu hoạn .
Yến Bá Lai đẩy ghế ra đứng lên , có chút phiền não đi tới đi lui trong thư phòng , nói:
- Việc này Thôi gia đã không có kết luận, thế nhưng nó lại ở trong quấy rối phong vân, thực sự là làm cho ta tức giận, xem ra bình thường đã không dạy dỗ nó rồi.
- Kế tiếp chúng ta phải làm sao?
Yến Bá Lai nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, trầm ngâm thật lâu , nói:
- Thứ nhất, việc cần thiết nhất chính là phái người bảo hộ an toàn của Tương Mã. Nó có chút năng lực để tự vệ nhưng mà còn thiếu rất nhiều .
- Vâng.
- Thứ hai là phải bảo vệ an toàn của Tiểu Tâm, hai ngày nay Tiểu Tâm không đi ra ngoài cũng là chuyện tốt. Thi tốt nghiệp trung học đã xong , mấy ngày nữa người của Thôi gia sẽ đến đón Tiểu Tâm trở về. Đế đô sẽ gió giục mây vần , thế cục khó dò , chúng ta yên lặng theo dõi kỳ biến .
- Vâng.
- Thứ ba, tiếp tục đi thăm dò một chút về Lý Mục Dương, nếu như tất yếu phải vậy thì ta sẽ tự rat ay.
- Thành chủ Lý Mục Dương là quân cờ của nhà người khác?
Hắc bào nam nhân trầm giọng hỏi:
- Thiếu gia điều tra , tôi cũng đã điều tra, hết thảy tư liệu đều rất bình thường, tìm không thấy bất kỳ sơ hở gì.
- Tìm không thấy sơ hở gì nói không chừng chính là sơ hở lớn nhất .
Vẻ mặt Yến Bá Lai lạnh lung, nói:
- Có thể giết chết cao thủ như Ô Nha, tại sao lại là một phế vật được?
- Vâng.
Hắc bào nam nhân trầm giọng nói .
Yến Bá Lai nhẹ nhàng thở dài , nói:
- Tương Mã cả ngày chơi bời lêu lổng chung quy không phải chính đồ , lần này Tiểu Tâm hồi kinh, để cho nó đi tới Thiên Đô một lần đi.
Dưới sự tự thí nghiệm của Yến Tương Mã thì hiệu quả của thang thuộc độc này đã rõ ràng.
Phụ thân Lý Nham mẫu thân La Kỳ cùng với muội muội Lý Tư Niệm sau khi dùng giải dược thì thân thể không không hiện di chứng nào khác.
Đêm đến, Lý Nham từ trên giường bò dậy, nhanh chóng tu sửa khe hở trên tường.
Mẫu thân La Kỳ nổi lò nấu cơm, em gái học tập.
Yến Tương Mã giành lại chém giết công lao Ô Nha, cha mẹ người nhà không hoài nghi nhiều. Trong mắt bọn họ, Lý Mục Dương vĩnh viễn là tiểu nam sinh ốm yếu cần bọn họ bảo hộ.
Cuộc sống khôi phục như thường, tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nhưng trong lòng Lý Mục Dương rất rõ đã có chuyện xảy ra.
Hắn cảm thấy Thôi Tiểu Tâm không thân, cũng dự liệu được kết cục cuối cùng sẽ xuất hiện.
Lý Mục Dương cảm thấy thế nhưng hắn không thể hiện ra ngoài.
Ăn xong bữa tối , muốn đi rửa chén thì La Kỳ kiểu gì cũng không để ý, bắt hắn đi học.
Lý Mục Dương đưa tay bắt mạch cho phụ thân Lý Nham bắt mạch, La Kỳ ánh mắt kỳ quái nhìn lại hỏi:
- Mục Dương học bắt mạch từ khi nào vậy?
Lý Mục Dương trong lòng sớm có chuẩn bị, cười nói:
- Ta nói theo Sĩ sư phụ học, bất quá trước kia không có cơ hội dùng tới.
Lý Nham gật gật đầu nói:
- Hắn là thế ngoại cao nhân, nếu có thểhọc thuật y thuật của hắn cũng là một cách mưu sinh không tệ.
La Kỳ nổi giận, tức giận nói:
- Lý Nham, sao ông nói thế? Con ta muốn đến Tây Phong đại học, hắn sẽ là đại gia, sao phải mưu sinh bằng nghề y?
Lý Nham thật thà phúc hậu cười cười, nói:
- Làm Y sinh không phải rất tốt sao? An nhàn thường thường bậc trung , được người tôn trọng ----
- Vậy phải xem con ta có nguyện ý hay không. Hắn thích ta sẽ ủng hộ hắn học, nếu hắn không thích chúng ta cũng không thể miễn cưỡng.
- Hảo hảo hảo, chuyện đó cứ để con ngươi quyết.
Lý Nham không muốn vì Lý Mục Dương mà tranh cãi với thê tử bởi vì trước giờ đã bao giờ hắn thắng được đâu.
Lý Tư Niệm chớp thời cờ chạy tới ôm cánh tay Lý Nham nói:
- Cha, chuyện của con do cha tự tính, cha nói sao thì sẽ là thế đó, được không?
Lý Nham sờ đầu con gái nói:
- Được rồi, vậy con mau đi ngủ đi.
- Cha, lúc này mới mấy giờ chứ?
Lý Tư Niệm rất là bất mãn nói :
- Vừa rồi con còn ủng chộ cha, cha không thể không để ý tới cảm nhận của con chứ?
- Đây là cha nói sao thì sẽ như vậy à? Vậy thì ngồi chơi với ba ba lát rồi đi ngủ.Đây là Lý Nham thật sự rất yêu đứa con gái bé bỏng cực kỳ thông minh hiểu biết này.
Đột nhiên hắn lại nghĩ tới con gái lớn phải tới Lục gia, nó hẳn cũng xinh đẹp đáng yêu như vậy chứ? Bây giờ hẳn phải hạnh phúc hơn hiện tại chứ?
- Cha, mạch tượng của cha bình thường, hẳn là độc tố đã bài trừ sạch sẽ. Hiện tại quan trọng nhất là bổ sung dinh dưỡng để nhanh chóng khôi phục thể lực.
Lý Mục Dương dặn dò phụ thân xong quay sang Lý Tư Niệm nói:
- Đến phiên muội.
- Ca -----
Lý Tư Niệm mở trừng hai mắt nói:
- Vào phòng muội được không?
- Vì sao?
- Ai nha , sao ngươi ngốc như vậy à? Người ta là nữ hài tử mà...
- Chính là ----
Căn phòng của Lý Tư Niệm không giống những cô bé khác đầy màu hồng phấn, tất cả đồ vật đều được sắp xếp hết sức thẩm mỹ.
Phòng của cô bé rất lớn, còn lớn hơn căn phòng của Lý Mục Dương một gian.
Tuy rằng gian phòng của cô bé lớn nhưng mỗi khi có chuyện gì cần tán gẫu thì đều chạy đến phòng của Lý Mục Dương, Lý Mục Dương rất ít khi tới phòng nàng nhưng trong lòng cũng biết đại cô nương sắp lớn phải có chút riêng tư của mình chứ?
- Ca , tâm tình của ngươi không tốt, vì sao vậy?
Lý Tư Niệm đặt mông ngồi lên ghế, vung chân đá văng đôi dép lê trong chân đi, đả tọa như tiểu hòa thượng, bắt đầu đặt câu hỏi.
- Không có a, sao lại như vậy?
Lý Mục Dương cười nói .
- Còn nói dối .
Lý Tư Niệm vẻ mặt khinh thường nói:
- Lúc ăn cơm , nhiều lần bắt gặp ngươi thất thần . Ta nói chuyện cùng ngươi ngươi không để ý ta... Ta gắp rau thơm cho ngươi ngươi cũng ăn. Trước kia tới giờ ngươi đều không ăn rau thơm.
- Có thể là bởi vì hôm nay đã xảy ra chuyện như vậy, hơn nữa nguyên nhân lại là do ta gây lên, cho nên tâm lý của ta -----
- Cho nên trong lòng của ngươi thật sự không bỏ được Tiểu Tâm tỷ tỷ?
"------"
Lý Mục Dương chỉ biết chuyện gì cũng không thể lừa gạt tiểu nha đầu này.
- Ca , ngươi chẳng lẽ còn không nhìn ra được sao? Tiểu Tâm tỷ tỷ là muốn cùng ngươi nhất đao lưỡng đoạn....
Lý Mục Dương trầm mặc thật lâu sau , cười nói:
- Nhận ra, sau đó thì sao?
- Sau đó...
Lý Tư Niệm nhẹ nhàng thở dài, đưa cổ tay ra cho Lý Mục Dương , nói:
- Bắt mạch cho ta đi. Cứ sống cho tốt. Không phải chỉ là một nữ nhân thôi sao? nếu ngươi không ghét bỏ....
- Cái gì?
- Ta sẽ làm bạn gái lâm thời của ngươi hai ngày.
- Ngươi lại muốn gạt ta tiền
Lý Mục Dương nói .
"----------- "
------------
-------------
Lý Mục Dương tham gia cuộc thi kế tiếp, bài thi cũng không khó, trừ hai vấn đề nhỏ không nghĩ ra đáp án thì còn lại anh chẳng làm được gì. (xạo đấy, anh đã xử lí hết)
Lý Mục Dương cảm giác rất tốt, bởi vì dựa theo thuyết pháp của Thôi Tiểu Tâm, phàm những câu có thể trả lời thì đều đúng, như vậy chẳng phải bài thi của mình đã phi thường tiếp cận hoàn mĩ?
Lý Mục Dương không nhìn thấy Thôi Tiểu Tâm, hắn cố ý đứng ở cửa trường thi chờ, mãi đến khi học sinh tan hết hắn cũng không chờ được Thôi Tiểu Tâm.
Lý Mục Dương hiểu được, nàng đã nộp bài và rời đi trước.
Cuộc thi chấm dứt, theo yêu cầu của thầy giáo tất cả học sinh về phòng học tập trung.
Lý Mục Dương sau khi trở về, quét tới vị trí góc mười lăm độ nhiều lần, quả nhiên Thôi Tiểu Tâm không đến.
Nhưng Lý Mục Dương xuất hiện lại khiến học sinh trong lớp rất ngạc nhiên, bọn hắn nhìn Lý Mục Dương chỉ trỏ bàn luận ầm ĩ.
Trương Thần xoay người nhìn Lý Mục Dương phía sau, cười ha hả hỏi:
- Lý Mục Dương, thi thế nào vậy?
- Ta cảm thấy được tạm được.
Lý Mục Dương mất mát vì Thôi Tiểu Tâm rời đi, vô cảm nói
- Cũng tạm là có ý gì vậy? Nghe nói gần đây Thôi Tiểu Tâm một mực giúp ngươi học bù, ngươi nhất định có thể đỗ vào Tây Phong đại học của đế quốc chứ?
Trương Thần nói xong quay về phía mọi người làm mặt quỷ, những người khác hiểu ý đều cười to.
Thi tốt nghiệp trung học chấm dứt , trong lòng của mỗi người đều nhẹ nhàng hẳn ra, có kịch hay diễn thì dĩ nhiên không ai bỏ qua.
Lý Mục Dương nghiêm túc nghĩ nghĩ , nói:
- Hẳn là có thể... Bất quá loại chuyện này không ai có thể đảm bảo.
"---------- "
Toàn trường yên tĩnh giống như chết .
Trương Thần trừng to mắt nhìn Lý Mục Dương, nói:
- Lý Mục Dương, ngươi điên rồi? Ngươi có biết ta vừa hỏi gì không?
- Ta không điên.
Lý Mục Dương sắc bén nhìn chằm chằm Trương Thần, nói:
- Nếu như ngươi tiếp tục cười nhạo ta như vậy, ngươi nhất định sẽ biết ta chuẩn bị muốn làm gì.
Trương Thần đúng là sợ đánh nhau với Lý Mục Dương, nhưng lại không thể lui lại được nên cãi bướng:
- Tây Phong đại học ngươi không đi được , Thôi Tiểu Tâm ngươi cũng đuổi không kịp. Lý Mục Dương a, ngươi cố gắng mấy cũng là uổng phí, ngươi vẫn chỉ là phế vật.
Lý Mục Dương nắm chặt cổ áo Trương Thần, trước mặt cả lớp nhấc hắn lên, sau đó đi về phía ao sen bên ngoài lớp.
Bùm ---------
Lý Mục Dương ra sức, hung hăng ném Trương Thần xuống ao.
- Lý Mục Dương , ngươi tên điên này.
Trương Thần ở trong ao la lớn:
- Ngươi chờ đó, lần này ta nhất định không tha cho ngươi ------ "
Lý Mục Dương ánh mắt đỏ như máu, thanh âm mang theo lệ khí khó ức chế, lạnh lẽo nói:
- Ta sẽ đến Tây Phong đại học, cũng sẽ theo đuổi Thôi Tiểu Tâm.