Võ tam tưởng chừng như mình đang ở cõi mộng, nhưng giấc mộng này với hắn là quá điên rồ, hắn muốn mình nhanh tỉnh lại nếu không hắn sẽ chết mất, hắn không ngừng lăn lộn, véo tay véo chân nhưng sự thật lại làm hắn tuyệt vọng. Đây không phải là mơ, hắn đập đầu xuống đất bình bình mấy cái cho đến khi trán hắn đỏ bừng hắn mới chấp nhận sự thật
- Ta không muốn chết sớm như vậy! mong nàng tha cho kẻ làm trượng phu nhu nhược này - hắn quỳ xuống hai mắt đướm lệ cầu xin, hắn thật không muốn chết sớm như vậy
- Nhưng chàng đã lựa chọn rồi! nếu đã lựa chọn thì không thể thay đổi được đâu - uyển phượng lên tiếng, tuy rằng nàng chẳng muốn chấp nhận mối hôn sự này nhưng giờ đâu nàng rất cần hắn giúp nên cố giấu đi vẻ bối rối nói
- Tiểu mỹ nhân của ta ơi! vào đó là chết, vào đó là thập tử vô sinh nàng hiểu không? hắn lệ rơi đầy mặt khuyên nhủ
- Vậy còn ta thì sao? chẳng lẽ chàng không muốn giúp ta? - lúc này nguyệt nhi mới lên tiếng, nàng là người thẳng thắn khi nói nàng theo hắn nhất định nàng sẽ đi theo hắn, nàng muốn tìm cơ duyên chắc chắn nàng sẽ đi tới cùng, đó là tính cách của nàng cũng là điểm hắn thích nhất ơn nàng, một cô gái không cần quan tâm thiên hạ nói gì về nàng, chỉ càng nàng thích là nàng sẵn sàng giành lấy nó cho dù bị thiên hạ chê cười, đó cũng là lý do suốt năm năm qua mọi hoạt động cải nàng hắn đều tìm hiểu tường tận
- Nhưng trong đó vô cùng nguy hiểm, mà ta chưa muốn chết! ta còn trẻ còn tương lai đang chờ, hơn nữa nhà ta chỉ có mình ta là độc đinh, ta không muốn liệt tổ liệt tông nhà họ võ không đươc nhắm mắt ; các nàng có hiểu không? - hắn thực sự không muốn chết sớm như vậy, hắn vội vàng khuyên nhủ, hay nói đúng hơn giờ thật sự hắn chẳng biết nên khuyên thế nào cho phải
- từ từ đã nguy hiển thì có thật nhưng có lẽ chưa tới mức đó - uyển phượng nghe hắn kể lể, mà trong lòng buồn bực ; ở đâu ra mà có loại nam nhân như vậy, phải biết rằng chỉ cần cô nói một câu thì vô số nam nhân đồng ý vào sinh ra tử vì nàng nhưng mà từ từ đã, nguy hiểm thì có các trưởng bối lo, đầu sóng ngọn gió cũng đâu phải mình gánh chịu
- Thì chẳng phải sao ; ba người chúng ta, một sơ kỳ một trung kỳ một đỉnh kết đan hậu kỳ mà cũng đòi tranh giành với các tiền bối nguyên anh kỳ, hơn nữa yêu thú ở hắc ám sâm lâm đâu phải bình cây di động mà muốn chém muốn giết thế nào cũng được ; còn nữa chưa tính đến các vị tiền bối đại thừa kỳ nữa - hắn nói một tràng dài nhưng chưa kể xong thì thấy khuôn mặt của uyển phượng có chút nhăn nhó nên hắn lập tức dừng lại
- Cái gì mà chỉ ba chúng ta? chẳng lẽ chàng không biết tin gì sao? lúc này nguyệt nhi mới lên tiếng, nãy giờ nàng cũng khá buồn bực không biết nam nhân của mình chọn cốt khí ở đâu mà cứ chối đây đẩy vậy nhưng khi nghe tới đây thì nàng cảm thấy có gì đó sai sai
- Ta phải biết tin gì đây! chẳng lẽ tất cả các vị tiền bối chết hết rồi, với lại yêu thú trong hắc ám sâm lâm chũng ngỏm củ tỏi cả rồi sao?- hắn cảm thấy nói chuyện với hai cô gái IQ chưa tới 50 làm hắn buồn bực hết chỗ nói
- Không phải là các vị tiền bối chết hết, cũng chẳng phải yêu thú trong hắc ám sâm lâm đã ngỏm củ tỏi cả
- Vậy thì vì sao? hắn ngắt lời nàng khi thấy nguyệt nhi cùng uyển phượng trợn mắt thì hắn co rút đầu lại không nói nữa
- Vì hành động này liên quan tới cả thành bại của toàn thể nhân tộc tại nhân giới, nên khá ít người biết, chỉ có những cao tầng trong tông môn cũng như hạch tâm đệ tử mới biết chuyện này ; tiêu diệt hoàn toàn yêu tộc tại nhân giới - cô nàng nguyệt nhi nói xong, một cỗ khí thế dần dần hình thành, tại câu cuối cùng của nàng thì khí thế cũng đã tới đỉnh điểm
- Tiêu diệt hoàn toàn yêu tộc tại nhân giới? các ngươi bị điên sao! chưa nói tới việc có thành công hay không nhưng nếu thành công thật thì các nàng có biết hậu quả đem lại như thế nào không? - hắn cảm thấy chuyện này thực quá điên rồ rồi, đã đi quá xa so với sức tưởng tượng của hắn rồi, trong năm năm qua tuy rằng hắn biết rất nhiều việc nhưng việc này thì hắn không biết, chẳng lẽ cao tầng của lạc vân tông mù cả sao, một việc quan trọng như vậy mà không nói với hắn câu nào, họ có thật xem hắn là thiếu chủ nữa không
- Có lẽ nhân tộc sẽ bị thương thảm trọng nhưng có thể tiêu diệt yêu tộc thì kết quả này hoàn toàn xứng đáng, nó có thể đem lại cuộc sống yên bình cho người dân toàn bộ đại lục - nguyệt nhi như nhìn thấy một cảnh tượng đẹp trong tương lai nàng hào hứng kể, cô nàng uyển phượng cũng thầm đồng ý gật gật đầu
- Ngu ngốc! chẳng thể tin nổi mấy cái lão quái vật kia nghĩ cái gì trong đầu nữa - hắn bực dọc quát mộ câu, thực lòng không phải hắn không muốn điều đó xảy ra, thế gian này không có yêu tộc thật tốt biết mấy, nhưng có thực sau khi giết hết yêu tộc tại nhân giới sẽ không còn yêu tộc hay không, câu trả lời là không! không bao giờ có chuyện đó ; chưa kể không biết những đại yêu ở thế giới này có liên kết với những đại yêu ở thế giới khác hay không nữa, lỡ như là có thì nhân tộc sẽ gánh chịu một hậu quả cực kỳ nghiêm trọng! diệt tộc ; nhân tộc trên toàn thể thế giới này là một tộc nhỏ yếu giờ lại đi đối địch với toàn thể yêu tộc chẳng phải là muốn bị diệt tộc hay sao
- Chẳng lẽ không có ai đứng ra phản đối hay sao? hắn ngước đầu lên hỏi vì hắn biết chắc chắn tông môn của mình chắc chắn sẽ phản đối
- Có không những một mà khá nhiều người trong đó có hai tông môn chủ yếu chính là lạc vân tông của chàng cùng với phục yêu tông ; phục yêu tông thì bọn ta có thể hiểu nhưng lạc vân tông bọn chàng thì ta không hiểu nổi - nói đoạn uyển phượng quay đầu nhìn hắn, nàng thật sự không hiểu vì sao một tông môn vốn luôn đứng ra bảo vệ nhân tộc trong lúc khốn khó lại chống đối việc tiêu diệt yêu tộc trên toàn nhân giới
- Phục yêu tông sao? thật có ý tứ - theo hắn được biết thì phục yêu tông là một tông môn khá cường đại, bọn họ lấy việc thu phục yêu thú để tu luyện, họ chăm sóc yêu thú của mình như con của họ vậy, nếu mà yêu thú chết hết thì chẳng phải tông môn của họ sẽ mất đi truyền thừa hay sao? chẳng có kẻ ngu nào mà lại đi đoạn tuyệt truyền thừa của tông môn mình cả. Với tông môn hắn thì hắn hoàn toàn hiểu, tất cả là vì sư tổ vì một bí mật mà cả tông môn đang giấu kín thiên hạ
- Phục yêu tộc thì bọn ta đều hiểu nhưng tại sao tông môn của chàng lại làm như thế - lần này là câu hỏi của nguyệt nhi nàng cũng như uyển phượng cùng với đồng tộc hoàn toàn không hiểu cao tầng của lạc vân tông suy nghĩ cái gì mà lại đi phản đối việc này
- Thực ra chuyện này rất dài dòng, nói ra có thể các nàng không tin nhưng nó hoàn toàn là sự thật ; hơn nữa nó còn liên quan đến việc sư tổ của bọn ta mất tích bao lâu nay - hắn cúi đầu xuống rồi đưa ra câu trả lời, giọng hắn trầm thấp một cách lạ thường như đang suy nghĩ một vấn đề gì đó xa xăm nhưng không biết nên nói hay không
- Sư tổ của lạc vân tông ; chẳng phải ngài đã phi thăng lên tiên giới sao? - hai nàng đồng thanh hỏi lại
- Tiện giới! trên đời này thực có tồn tại thiên giới hay không? câu này chưa ai từng trả lời được! còn việc sư tổ phi thăng lên tiên giới là hoàn toàn không có thật - hắn ngước lên nhìn trời rồi trả lời hai nàng, vì hắn biết chuyện tổ sư phi thăng là hoàn toàn không có chỉ là đem ra để lừa người dối đời mà thôi
- Ta sẽ kể cho hai nàng một câu chuyện ; câu chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ được tông môn của ta truyền ra mà thôi, chỉ là nói cho hai nàng sớm hơn một chút có lẽ không vấn đề gì - hắn nhìn về phía xa xa, suy ngẫm hồi lâu mới đưa ra quyết định ; thật ra hắn chẳng muốn kể câu chuyện này chút nào vì nó không những liên quan đến bí mật của tông môn mà nó còn lộ tẩy ra quá khứ của hắn, những bí mật mà chỉ hắn mới có quyền dược biết. Bí mật này hắn từng thề sẽ không bao giờ nói ra
- Sau chuyện này ta tin chắc rằng các nàng cũng như những người trong môn phái khác sẽ đưa ra lựa chon đúng đắn nhất cũng như hợp lý nhất cho mình - sau khi suy nghĩ một lúc thì hắn cũng quyết định nói ra vì thực sự nói cho họ sớm một chút cũng không sao, dù sao việc đến mức này cũng chẳng thể nào ngăn cản được, hơn nữa tông môn chắc cũng đã có quyết định của riêng mình
- Mà nói trước khi ta đang kể chuyện thì đừng có mà ngắt lời ta, nếu không! - hắn rời mắt khỏi bầu trời nhìn về phía hai nàng rồi nói tiếp, khi tới đoạn cuối thì khuôn mặt hắn bỗng nghiêm túc hẳn lên ; hắn hoàn toàn không muốn khi kể chuyện thì có kẻ chen ngang làm hắn mất tập trung cũng như làm mất hứng
- Được chằng kể đi- hai nàng câu trước câu sau đều gật đầu đồng ý, nhưng trong thâm tâm hai nàng thầm nghĩ có chuyện gì mà có thể khiến toàn bộ nhân tộc thay đổi suy nghĩ của mình được
- Ta không muốn chết sớm như vậy! mong nàng tha cho kẻ làm trượng phu nhu nhược này - hắn quỳ xuống hai mắt đướm lệ cầu xin, hắn thật không muốn chết sớm như vậy
- Nhưng chàng đã lựa chọn rồi! nếu đã lựa chọn thì không thể thay đổi được đâu - uyển phượng lên tiếng, tuy rằng nàng chẳng muốn chấp nhận mối hôn sự này nhưng giờ đâu nàng rất cần hắn giúp nên cố giấu đi vẻ bối rối nói
- Tiểu mỹ nhân của ta ơi! vào đó là chết, vào đó là thập tử vô sinh nàng hiểu không? hắn lệ rơi đầy mặt khuyên nhủ
- Vậy còn ta thì sao? chẳng lẽ chàng không muốn giúp ta? - lúc này nguyệt nhi mới lên tiếng, nàng là người thẳng thắn khi nói nàng theo hắn nhất định nàng sẽ đi theo hắn, nàng muốn tìm cơ duyên chắc chắn nàng sẽ đi tới cùng, đó là tính cách của nàng cũng là điểm hắn thích nhất ơn nàng, một cô gái không cần quan tâm thiên hạ nói gì về nàng, chỉ càng nàng thích là nàng sẵn sàng giành lấy nó cho dù bị thiên hạ chê cười, đó cũng là lý do suốt năm năm qua mọi hoạt động cải nàng hắn đều tìm hiểu tường tận
- Nhưng trong đó vô cùng nguy hiểm, mà ta chưa muốn chết! ta còn trẻ còn tương lai đang chờ, hơn nữa nhà ta chỉ có mình ta là độc đinh, ta không muốn liệt tổ liệt tông nhà họ võ không đươc nhắm mắt ; các nàng có hiểu không? - hắn thực sự không muốn chết sớm như vậy, hắn vội vàng khuyên nhủ, hay nói đúng hơn giờ thật sự hắn chẳng biết nên khuyên thế nào cho phải
- từ từ đã nguy hiển thì có thật nhưng có lẽ chưa tới mức đó - uyển phượng nghe hắn kể lể, mà trong lòng buồn bực ; ở đâu ra mà có loại nam nhân như vậy, phải biết rằng chỉ cần cô nói một câu thì vô số nam nhân đồng ý vào sinh ra tử vì nàng nhưng mà từ từ đã, nguy hiểm thì có các trưởng bối lo, đầu sóng ngọn gió cũng đâu phải mình gánh chịu
- Thì chẳng phải sao ; ba người chúng ta, một sơ kỳ một trung kỳ một đỉnh kết đan hậu kỳ mà cũng đòi tranh giành với các tiền bối nguyên anh kỳ, hơn nữa yêu thú ở hắc ám sâm lâm đâu phải bình cây di động mà muốn chém muốn giết thế nào cũng được ; còn nữa chưa tính đến các vị tiền bối đại thừa kỳ nữa - hắn nói một tràng dài nhưng chưa kể xong thì thấy khuôn mặt của uyển phượng có chút nhăn nhó nên hắn lập tức dừng lại
- Cái gì mà chỉ ba chúng ta? chẳng lẽ chàng không biết tin gì sao? lúc này nguyệt nhi mới lên tiếng, nãy giờ nàng cũng khá buồn bực không biết nam nhân của mình chọn cốt khí ở đâu mà cứ chối đây đẩy vậy nhưng khi nghe tới đây thì nàng cảm thấy có gì đó sai sai
- Ta phải biết tin gì đây! chẳng lẽ tất cả các vị tiền bối chết hết rồi, với lại yêu thú trong hắc ám sâm lâm chũng ngỏm củ tỏi cả rồi sao?- hắn cảm thấy nói chuyện với hai cô gái IQ chưa tới 50 làm hắn buồn bực hết chỗ nói
- Không phải là các vị tiền bối chết hết, cũng chẳng phải yêu thú trong hắc ám sâm lâm đã ngỏm củ tỏi cả
- Vậy thì vì sao? hắn ngắt lời nàng khi thấy nguyệt nhi cùng uyển phượng trợn mắt thì hắn co rút đầu lại không nói nữa
- Vì hành động này liên quan tới cả thành bại của toàn thể nhân tộc tại nhân giới, nên khá ít người biết, chỉ có những cao tầng trong tông môn cũng như hạch tâm đệ tử mới biết chuyện này ; tiêu diệt hoàn toàn yêu tộc tại nhân giới - cô nàng nguyệt nhi nói xong, một cỗ khí thế dần dần hình thành, tại câu cuối cùng của nàng thì khí thế cũng đã tới đỉnh điểm
- Tiêu diệt hoàn toàn yêu tộc tại nhân giới? các ngươi bị điên sao! chưa nói tới việc có thành công hay không nhưng nếu thành công thật thì các nàng có biết hậu quả đem lại như thế nào không? - hắn cảm thấy chuyện này thực quá điên rồ rồi, đã đi quá xa so với sức tưởng tượng của hắn rồi, trong năm năm qua tuy rằng hắn biết rất nhiều việc nhưng việc này thì hắn không biết, chẳng lẽ cao tầng của lạc vân tông mù cả sao, một việc quan trọng như vậy mà không nói với hắn câu nào, họ có thật xem hắn là thiếu chủ nữa không
- Có lẽ nhân tộc sẽ bị thương thảm trọng nhưng có thể tiêu diệt yêu tộc thì kết quả này hoàn toàn xứng đáng, nó có thể đem lại cuộc sống yên bình cho người dân toàn bộ đại lục - nguyệt nhi như nhìn thấy một cảnh tượng đẹp trong tương lai nàng hào hứng kể, cô nàng uyển phượng cũng thầm đồng ý gật gật đầu
- Ngu ngốc! chẳng thể tin nổi mấy cái lão quái vật kia nghĩ cái gì trong đầu nữa - hắn bực dọc quát mộ câu, thực lòng không phải hắn không muốn điều đó xảy ra, thế gian này không có yêu tộc thật tốt biết mấy, nhưng có thực sau khi giết hết yêu tộc tại nhân giới sẽ không còn yêu tộc hay không, câu trả lời là không! không bao giờ có chuyện đó ; chưa kể không biết những đại yêu ở thế giới này có liên kết với những đại yêu ở thế giới khác hay không nữa, lỡ như là có thì nhân tộc sẽ gánh chịu một hậu quả cực kỳ nghiêm trọng! diệt tộc ; nhân tộc trên toàn thể thế giới này là một tộc nhỏ yếu giờ lại đi đối địch với toàn thể yêu tộc chẳng phải là muốn bị diệt tộc hay sao
- Chẳng lẽ không có ai đứng ra phản đối hay sao? hắn ngước đầu lên hỏi vì hắn biết chắc chắn tông môn của mình chắc chắn sẽ phản đối
- Có không những một mà khá nhiều người trong đó có hai tông môn chủ yếu chính là lạc vân tông của chàng cùng với phục yêu tông ; phục yêu tông thì bọn ta có thể hiểu nhưng lạc vân tông bọn chàng thì ta không hiểu nổi - nói đoạn uyển phượng quay đầu nhìn hắn, nàng thật sự không hiểu vì sao một tông môn vốn luôn đứng ra bảo vệ nhân tộc trong lúc khốn khó lại chống đối việc tiêu diệt yêu tộc trên toàn nhân giới
- Phục yêu tông sao? thật có ý tứ - theo hắn được biết thì phục yêu tông là một tông môn khá cường đại, bọn họ lấy việc thu phục yêu thú để tu luyện, họ chăm sóc yêu thú của mình như con của họ vậy, nếu mà yêu thú chết hết thì chẳng phải tông môn của họ sẽ mất đi truyền thừa hay sao? chẳng có kẻ ngu nào mà lại đi đoạn tuyệt truyền thừa của tông môn mình cả. Với tông môn hắn thì hắn hoàn toàn hiểu, tất cả là vì sư tổ vì một bí mật mà cả tông môn đang giấu kín thiên hạ
- Phục yêu tộc thì bọn ta đều hiểu nhưng tại sao tông môn của chàng lại làm như thế - lần này là câu hỏi của nguyệt nhi nàng cũng như uyển phượng cùng với đồng tộc hoàn toàn không hiểu cao tầng của lạc vân tông suy nghĩ cái gì mà lại đi phản đối việc này
- Thực ra chuyện này rất dài dòng, nói ra có thể các nàng không tin nhưng nó hoàn toàn là sự thật ; hơn nữa nó còn liên quan đến việc sư tổ của bọn ta mất tích bao lâu nay - hắn cúi đầu xuống rồi đưa ra câu trả lời, giọng hắn trầm thấp một cách lạ thường như đang suy nghĩ một vấn đề gì đó xa xăm nhưng không biết nên nói hay không
- Sư tổ của lạc vân tông ; chẳng phải ngài đã phi thăng lên tiên giới sao? - hai nàng đồng thanh hỏi lại
- Tiện giới! trên đời này thực có tồn tại thiên giới hay không? câu này chưa ai từng trả lời được! còn việc sư tổ phi thăng lên tiên giới là hoàn toàn không có thật - hắn ngước lên nhìn trời rồi trả lời hai nàng, vì hắn biết chuyện tổ sư phi thăng là hoàn toàn không có chỉ là đem ra để lừa người dối đời mà thôi
- Ta sẽ kể cho hai nàng một câu chuyện ; câu chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ được tông môn của ta truyền ra mà thôi, chỉ là nói cho hai nàng sớm hơn một chút có lẽ không vấn đề gì - hắn nhìn về phía xa xa, suy ngẫm hồi lâu mới đưa ra quyết định ; thật ra hắn chẳng muốn kể câu chuyện này chút nào vì nó không những liên quan đến bí mật của tông môn mà nó còn lộ tẩy ra quá khứ của hắn, những bí mật mà chỉ hắn mới có quyền dược biết. Bí mật này hắn từng thề sẽ không bao giờ nói ra
- Sau chuyện này ta tin chắc rằng các nàng cũng như những người trong môn phái khác sẽ đưa ra lựa chon đúng đắn nhất cũng như hợp lý nhất cho mình - sau khi suy nghĩ một lúc thì hắn cũng quyết định nói ra vì thực sự nói cho họ sớm một chút cũng không sao, dù sao việc đến mức này cũng chẳng thể nào ngăn cản được, hơn nữa tông môn chắc cũng đã có quyết định của riêng mình
- Mà nói trước khi ta đang kể chuyện thì đừng có mà ngắt lời ta, nếu không! - hắn rời mắt khỏi bầu trời nhìn về phía hai nàng rồi nói tiếp, khi tới đoạn cuối thì khuôn mặt hắn bỗng nghiêm túc hẳn lên ; hắn hoàn toàn không muốn khi kể chuyện thì có kẻ chen ngang làm hắn mất tập trung cũng như làm mất hứng
- Được chằng kể đi- hai nàng câu trước câu sau đều gật đầu đồng ý, nhưng trong thâm tâm hai nàng thầm nghĩ có chuyện gì mà có thể khiến toàn bộ nhân tộc thay đổi suy nghĩ của mình được