Trên mặt bàn bày một bộ dao, một ống xilanh, các loại kim đủ kích cỡ, còn có phẩm màu.
Bạch Chí Hòa đeo găng tay xếp từng đồ vật ra. Ba người Địch Hải Đông Hà, Cảnh Minh còn thêm Túy Xà ngồi quanh bàn. Bạch Chí Hòa gật đàu với Hà Cảnh Minh: “Những vật này được phát hiện trong một bãi đỗ xe gần thi thể Tiểu Lâm, các anh em lấy được chúng trước cảnh sát. Chủ tịch Hà, chúng tôi rất lấy làm tiếc về chuyện của Tiểu Lâm.”
Hà Cảnh Minh không để ý tới gã mà cầm lên một con dao còn dính máu: “Chính là thứ này?”
Bạch Chí Hòa gật gật đầu: “Người của chúng tôi đã giám định.”
“Đối phương có ý gì? Gặp phải cái gì cho nên mới không kịp lấy những vật này đi sao?” Địch Hải Đông nói đến đây đột nhiên dừng lại một chút, lên giọng,“Vào đây.”
Bảo tiêu đứng ở cửa ra vào lập tức mở cửa ra, Mạc Thông đang đứng đó còn giữ nguyên động tác chuẩn bị gõ cửa. Cậu ta sững sờ một chút rồi lập tức tươi: “Địch lão ca, tai ngài đúng là còn thính hơn cả dơi.”
Địch Hải Đông gật gật đầu, không nói gì, coi như tiếp nhận câu nói chẳng biết là khen người hay là chửi người của cậu ta: “Hắc Y, cậu có việc gì?”
“Ngài đây là biết rõ mà còn cố hỏi.” Mạc Thông hạ thấp giọng, chống hai tay lên mặt bàn, đường nhìn quét một vòng trên những đồ vật đặt đó, rất tự nhiên đeo găng tay lên, nhặt một cây dao cầm trên tay, suy nghĩ một hồi rồi nói,“Hàng tốt, cái này cắt đầu người chắc cũng như cắt dưa hấu thôi ấy nhỉ ? Thế này rồi còn thảo luận gì nữa ? Người ta để lại vật này đương nhiên là thị uy với các vị. Nếu tôi đoán không lầm, trong cái xilanh kia chắc là còn không ít thuốc phải không ? Mấy người ngồi xúm ở đây là để nghiên cứu chuyện này đấy à ?”
Khẩu khí này đúng là quá kiêu ngạo, Túy Xà không nói gì, thế nhưng sắc mặt Hà Cảnh Minh thì xấu lắm rồi, hắn lạnh lùng nhìn Mạc Thông mà mở miệng lại hướng về phía Địch Hải Đông: “Thụy Sư, người của anh…… Biết quy củ quá nhỉ.”
“Ấy, cám ơn ngài.” Mạc Thông ngoài cười trong không cười nhếch nhếch miệng với Hà Cảnh Minh, cứ nghĩ đến việc tên đàn ông hèn mọn bỉ ổi này dám lôi An Tiệp nhà người ta vào xe sàm sỡ là đã thấy tức mình lắm rồi,“Cơ mà tôi cũng không tính là người của Địch ca, chỉ là hỗ trợ chạy chân thôi, đi theo Địch ca hưởng xái tí lộc, trải đời ấy mà.”
“Hắc Y”, Địch Hải Đông nửa thật nửa giả nhắc nhở một tiếng.
Mạc Thông cười cười, nhấc người lên lui một bước sang bên cạnh: “Dám chạy ngay trước mắt tôi, nếu còn không tra được tên đó là người phương nào thì từ nay về sau tôi còn đâu mặt mũi nữa?” Cậu ta liếc qua Hà Cảnh Minh, thấy hắn cười lạnh một tiếng tựa hồ muốn nói gì đó, vì vậy nhanh chóng quay sang Địch Hải Đông chặn họng trước bằng một câu nói đầy thâm ý,“Phải không đại ca ? Ngài cũng không cần sốt ruột, thật sự không ổn chẳng phải vẫn còn Trần Phúc Quý đó sao ? Lão giặc Tây rảnh chuyện chuyên môn ham hố mấy thứ này còn gì, thuốc cấm của toàn thành Bắc Kinh này có loại hàng nào mà lão không thò một tay vào đâu, ít nữa bắt lão điều tra cho anh là được thôi mà…. Các anh em trong toàn thành Bắc Kinh chẳng phải vẫn luôn đứng sau ngài đó ư? Ngài phí sức nhiều như vậy chẳng lẽ không phải vì hiện tại nhất hô bá ứng đón đầu tên cái gì Lý ư?”
Cậu ta ra sức nhấn mạnh mấy chữ “Toàn thành Bắc Kinh”, còn không biết lớn nhỏ mà vỗ vai Địch Hải Đông: “Các vị đều là những nhân vật dậm chân một cái thì cả hoàng thiên hậu thổ cũng phải chấn động theo, làm sao phải vì một người chết mà căng thẳng thế?”
Những lời này vừa ra khỏi miệng thì tất thảy đều sững sờ, ngay đến Túy Xà cũng phải tháo kính râm mà nheo mắt đánh giá người trẻ tuổi này một cách cẩn thận.
Địch Lão Pháo vốn đang tẩy trắng vì sao lại châm ngòi cho mấy thế lực tranh đấu trên đất kinh thành, vì sao phải phản ứng với cái kẻ hắn vẫn một mực không muốn nhìn thấy là Trần Phúc Quý, lại vì sao phải trăm phương ngàn kế tính kế Hắc Y Mạc Thông ? Thanh niên kia chỉ nói có hai ba câu, lại giống như đã nhìn thấu mọi sự, chỉ vài câu nói ấy đã vạch ra những điểm mù mờ, còn vạch trần cả bí mật lớn nhất trong nội tâm ba người họ.
Một lúc lâu sau, Túy Xà lắc đầu: “Chúng ta đúng là chết khô trên bờ cát rồi.” (1)
Mạc Thông gật đầu với gã: “Tôi đã nghe các anh em nói về ngài, tôi là người quen của cháu ngài đó.”
Túy Xà tất nhiên biết rõ ‘Thằng nhóc chết băm nhà họ Mạc’ mà An Tiệp vẫn hay nhắc chính là người trước mắt này, là Hắc Y bị Địch Hải Đông trăm phương ngàn kế lôi kéo tới. Gã cảm thấy thật sự An Tiệp nói cũng có chút bất công, Hắc Y này tuyệt đối là một nhân tài, tuy rằng bộc lộ tài năng nhưng tiến thoái có độ, con mắt nhìn nhận thời thế rạch ròi vô cùng, như một bảo đao vừa tuốt vỏ___
Nguy hiểm, thế nhưng đủ để làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào.
Chung quy vẫn là người trẻ tuổi. Thế nhưng Túy Xà còn chưa kịp dùng vốn tiếng Hán bác đại tinh thâm của gã để cảm thán xong thì đã nghe Mạc Thông cười tủm tỉm tuyên bố với mình: “À, đúng rồi, cháu ngài ấy mà, tôi muốn theo đuổi y, cho nên nghĩ…nên đề cập với ngài một tiếng trước mới phải đạo.”
Đại lục rơi vào tay giặc, Thái Bình Dương dâng ngập Everest, chim gõ kiến đâm máy bay trực thăng bắn ra khỏi khí quyển, Sao Mộc xuyên qua quỹ đạo Sao Hỏa, hệ ngân hà rơi rụng tứ tán.
Túy Xà choáng váng tại trận, thì ra cuộc sống có nhiều chuyện không tưởng đến mức ấy, quả nhiên còn sống thật là tốt.
Hà Cảnh Minh thất thần bẻ gãy tan cả tai chén trà sứ Thanh Hoa, tất cả mọi người nhìn về phía hắn, mãi sau, hắn mới rặn ra một câu không rõ ý tứ từ trong kẽ răng: “Người tuổi trẻ, thật đúng là người tuổi trẻ.”
Mạc Thông chỉ cười cười, không nói tiếp mà quay sang hỏi Bạch Chí Hòa: “Anh Bạch anh còn chưa nói đó, trong xilanh có còn gì không?”
Bạch Chí Hòa tán thưởng liếc nhìn cậu ta: “Vẫn còn.” Gã hướng về phía cửa ra vào, gật đầu,“Mang lên, cho các vị ở đây nhìn một cái.”
Không lâu sau, một người mang bao tay bưng lên một cái lồng thủy tinh, trong lồng có một con chuột, mùi vị vô cùng ấn tượng khiến người ta khó lòng quên nổi, Mạc Thông nhìn kĩ con chuột này__Cái đầu không nhỏ, cả người ú na ú nần, thế nhưng phần đầu lại như bị rút hết nước mà ủ rũ cụp xuống.
Bạch Chí Hòa nói: “Thứ được tiêm cho con chuột này là một phần chất lỏng pha loãng, năm phút sau khi tiêm, con chuột tử vong, trong vòng mười lăm phút, toàn bộ phần não và chất dinh dưỡng trên đầu nó giống như bị thứ gì đó hút hết, ổ bụng lại trướng to bất thường.” Gã đứng lên, móc ra một cái bình nhỏ đưa qua trước mặt mọi người,“Đây là thứ được lấy ra từ ổ bụng con chuột, rốt cuộc là thành phần gì….tạm thời còn chưa xác định được, thế nhưng có thể xác định, đây là một thứ có sinh mệnh.”
Túy Xà nhìn chằm chằm vào cái lọ kia, bỗng nhiên nói: “Đưa tôi xem.”
“Xin hãy cẩn thận.” Bạch Chí Hòa đưa cái lọ vào tay gã,“Không chừng nó có tính ăn mòn.”
Túy Xà nhận lấy, nhìn thấy trong chất lỏng không sạch sẽ lóe lên từng điểm sáng bạc, những đốm sáng lấp la lấp lánh nổi nổi chìm chìm trông y hệt những chú cá đang bơi, rất đẹp, thế nhưng lại làm cho gã cảm thấy sau lưng rét lạnh.
An Tiệp từng nhắc tới thứ này….loại bọ ăn não người trong sa mạc! Lý, rốt cuộc ông định làm gì đây?
=====================================================
Đứa nhỏ Tiểu Du này có tâm tư quá nặng. Thằng nhóc bốn mắt kia xác thực là đứa cần ăn đòn, suốt ngày dùng hiểu biết nửa vời đọc thư tình sến súa tàn phá thần kinh con gái nhà người ta không nói, đã thế còn chém gió rêu rao ra ngoài những chuyện không thể kể giữa mình với bao nhiêu các cô gái khác.
Đối với cái loại hành vi làm phương hại tinh thần văn minh kiến thiết chủ nghĩa xã hội khoa học này, Tiểu Du nhịn mãi nhịn mãi, ngại mặt không chịu nói với ai, cuối cùng nhịn đến không thể nhịn được nữa, không bùng nổ trong im lặng nhưng đã biến thái trong im lặng luôn rồi.
Một cô nhóc trung học đụng độ với loại biến thái trí tưởng tượng quá phong phú này phản ứng cũng ra trò phết. An Tiệp phân ra một nửa tâm tư nghe con bé phát tiết cuồng loạn, vừa nhỏ giọng an ủi vừa cân nhắc xem tên đeo kính đen kia đến có mục đích gì.
Mạc Cẩn lôi kéo em gái, vỗ khe khẽ sau lưng nó, lại len lén liếc nhìn An Tiệp như muốn hỏi cái gì mà lại nuốt trở vào. Cái người đeo kính đen kia rõ ràng đã gọi một cái tên khác của An Tiệp, còn nhắc đến một vài con số quỷ dị, mà làm cho con bé để ý nhất chính là…người đó nói Tiểu Du là con gái của “No.6”.
“No.6” là ai? Lý Bích Vân, hay là…người ba đã qua đời của nó? Nó muốn mở miệng hỏi lên, thế nhưng không hiểu tại sao lại thấy An Tiệp đang suy nghĩ sâu xa dường như cách mình rất xa, nó biết nó không thông minh như Tiểu Du, tuy nhiên nó có thể cảm giác được, anh trai nó, và cả anh An Tiệp hình như đang che giấu chuyện gì đó, sự tình liên quan đến an nguy, vô cùng vô cùng quan trọng.
Loại cảm giác bị coi là trẻ con chuyện gì cũng bị gạt này làm con bé thấy vô cùng uất ức. Mạc Cẩn vụng trộm ra một quyết định.
Tối đến An Tiệp đưa hai cô bé về nhà rồi lập tức bị Túy Xà hẹn ra ngoài, y không đi ngay, mà đợi Mạc Thông về nhà mở cửa, bấy giờ mới thay quần áo rời đi.
Ngày hôm đó trôi qua đúng là quá sức vất vả, ban ngày thì bị ông thầy hành hạ, mở miệng ngậm miệng câu nào câu nấy đều là còn mấy ngày nữa thi đại học, nếu không phải hai con bé kia còn phải đi học thì y thật muốn đi học luôn đi cho rồi, cái vụ thi đại học này đúng là không phải để cho con người làm, đã thế buổi tối còn phải sắm vai dân thế giới ngầm, tùy lúc tùy nơi chờ Túy Xà lão đại triệu tập.
Ờ đúng rồi, còn phải tránh Mạc Thông nữa chứ, lúc nào thằng nhãi con kia cũng dùng ánh mắt làm cho người khác nổi da gà mà nhìn y chòng chọc, không nói không rằng cũng không có hành động gì, cơ mà cứ không dưng quăng đến ánh mắt ái muội còn hữu ý vô tình tạo ra những tiếp xúc thân thể khiến y không thoải mái. Chuyện này là thế nào đây? An Tiệp lần nào lần nấy đều phải vất vả đè nén xúc động muốn dùng cả mớ lời nói thấm thía để giáo dục ranh con đó.
Lỏi con này…có bệnh, phải chữa.
Y mở cửa, lại phát hiện đèn cảm ứng âm thanh trong hành lang đang sáng, muốn lùi về trốn thì không kịp nữa rồi, Mạc Thông dựa vào tường trước cửa nhà mình, như cười như không nhìn y chằm chằm: “Ra ngoài đó à?”
An Tiệp len lén trợn mắt, thuận tay đóng cửa, gật đầu đáp một tiếng, vốn định đi ngay lập tức nhưng cuối cùng vẫn lo lắng dặn lại một câu: “À, đúng rồi, hôm nay khi đón Tiểu Cẩn, Tiểu Du tan học đã gặp một người, người của Lý, nghe ý tứ của gã dường như đã để mắt đến Tiểu Du nhà cậu, để tâm đến nó một chút.”
Y nói xong thì đi ngay, nhãi ranh xui xẻo này, nhìn đã thấy tổn thọ.
“Nè, chờ một chút,” Mạc Thông đột nhiên kéo tay y, trầm giọng nói,“Anh nhớ phải cẩn thận một chút, đừng quá mạo hiểm.”
An Tiệp dựng đứng hết da gà da vịt, da đầu cũng bị một câu này của cậu ta làm cho tê rần lên, lông tơ toàn thân kéo nhau nghỉ nghiêm đứng thẳng như cờ. Mạc Thông nhìn sắc mặt tái xanh của y, rút cánh tay về, cười đến mức cao thâm bí hiểm, còn chỉ e thiên hạ bất loạn phun ra thêm một câu: “Buổi tối chờ anh về ăn bữa khuya.”
An Tiệp thở dài: “Tôi bảo, cậu có thể……”
Mạc Thông xua tay ngắt lời y, ôn hòa nói: “Anh còn không mau đi đi? Hôm nay lão Bạch thử nghiệm thứ còn lại trong xilanh của Lý gì đó, lấy ra được ít đồ từ trong bụng con chuột chết, Túy Xà nhìn thấy tái xám cả mặt, tôi đã biết ngay gã sẽ vội vàng tìm anh mà. Có chuyện gì đợi về rồi nói.”
An Tiệp cũng không có thời gian nói nhảm với cậu ta, y khựng lại một thoáng, cũng lười nghĩ ngợi xem cậu ta nói cái gì, vội vội vàng vàng rảo bước. Bấy giờ y nghe thấy tiếng Mạc Thông vang lên sau lưng nhả ra một câu: “Dù sao tôi cũng báo với Túy Xà…… Ờ, chú Túy Xà một câu rồi, tôi muốn theo đuổi anh, chúng ta còn nhiều thời gian mà.”
An Tiệp lúc này mới biết, cầu thang cũng có thể ngã chết người.
——————
Chú thích:
(1) chết khô trên bờ cát là ý sau của câu “Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết khô trên bờ cát”, ý chỉ lớp người cũ đã yếu thế, hết thời
Bạch Chí Hòa đeo găng tay xếp từng đồ vật ra. Ba người Địch Hải Đông Hà, Cảnh Minh còn thêm Túy Xà ngồi quanh bàn. Bạch Chí Hòa gật đàu với Hà Cảnh Minh: “Những vật này được phát hiện trong một bãi đỗ xe gần thi thể Tiểu Lâm, các anh em lấy được chúng trước cảnh sát. Chủ tịch Hà, chúng tôi rất lấy làm tiếc về chuyện của Tiểu Lâm.”
Hà Cảnh Minh không để ý tới gã mà cầm lên một con dao còn dính máu: “Chính là thứ này?”
Bạch Chí Hòa gật gật đầu: “Người của chúng tôi đã giám định.”
“Đối phương có ý gì? Gặp phải cái gì cho nên mới không kịp lấy những vật này đi sao?” Địch Hải Đông nói đến đây đột nhiên dừng lại một chút, lên giọng,“Vào đây.”
Bảo tiêu đứng ở cửa ra vào lập tức mở cửa ra, Mạc Thông đang đứng đó còn giữ nguyên động tác chuẩn bị gõ cửa. Cậu ta sững sờ một chút rồi lập tức tươi: “Địch lão ca, tai ngài đúng là còn thính hơn cả dơi.”
Địch Hải Đông gật gật đầu, không nói gì, coi như tiếp nhận câu nói chẳng biết là khen người hay là chửi người của cậu ta: “Hắc Y, cậu có việc gì?”
“Ngài đây là biết rõ mà còn cố hỏi.” Mạc Thông hạ thấp giọng, chống hai tay lên mặt bàn, đường nhìn quét một vòng trên những đồ vật đặt đó, rất tự nhiên đeo găng tay lên, nhặt một cây dao cầm trên tay, suy nghĩ một hồi rồi nói,“Hàng tốt, cái này cắt đầu người chắc cũng như cắt dưa hấu thôi ấy nhỉ ? Thế này rồi còn thảo luận gì nữa ? Người ta để lại vật này đương nhiên là thị uy với các vị. Nếu tôi đoán không lầm, trong cái xilanh kia chắc là còn không ít thuốc phải không ? Mấy người ngồi xúm ở đây là để nghiên cứu chuyện này đấy à ?”
Khẩu khí này đúng là quá kiêu ngạo, Túy Xà không nói gì, thế nhưng sắc mặt Hà Cảnh Minh thì xấu lắm rồi, hắn lạnh lùng nhìn Mạc Thông mà mở miệng lại hướng về phía Địch Hải Đông: “Thụy Sư, người của anh…… Biết quy củ quá nhỉ.”
“Ấy, cám ơn ngài.” Mạc Thông ngoài cười trong không cười nhếch nhếch miệng với Hà Cảnh Minh, cứ nghĩ đến việc tên đàn ông hèn mọn bỉ ổi này dám lôi An Tiệp nhà người ta vào xe sàm sỡ là đã thấy tức mình lắm rồi,“Cơ mà tôi cũng không tính là người của Địch ca, chỉ là hỗ trợ chạy chân thôi, đi theo Địch ca hưởng xái tí lộc, trải đời ấy mà.”
“Hắc Y”, Địch Hải Đông nửa thật nửa giả nhắc nhở một tiếng.
Mạc Thông cười cười, nhấc người lên lui một bước sang bên cạnh: “Dám chạy ngay trước mắt tôi, nếu còn không tra được tên đó là người phương nào thì từ nay về sau tôi còn đâu mặt mũi nữa?” Cậu ta liếc qua Hà Cảnh Minh, thấy hắn cười lạnh một tiếng tựa hồ muốn nói gì đó, vì vậy nhanh chóng quay sang Địch Hải Đông chặn họng trước bằng một câu nói đầy thâm ý,“Phải không đại ca ? Ngài cũng không cần sốt ruột, thật sự không ổn chẳng phải vẫn còn Trần Phúc Quý đó sao ? Lão giặc Tây rảnh chuyện chuyên môn ham hố mấy thứ này còn gì, thuốc cấm của toàn thành Bắc Kinh này có loại hàng nào mà lão không thò một tay vào đâu, ít nữa bắt lão điều tra cho anh là được thôi mà…. Các anh em trong toàn thành Bắc Kinh chẳng phải vẫn luôn đứng sau ngài đó ư? Ngài phí sức nhiều như vậy chẳng lẽ không phải vì hiện tại nhất hô bá ứng đón đầu tên cái gì Lý ư?”
Cậu ta ra sức nhấn mạnh mấy chữ “Toàn thành Bắc Kinh”, còn không biết lớn nhỏ mà vỗ vai Địch Hải Đông: “Các vị đều là những nhân vật dậm chân một cái thì cả hoàng thiên hậu thổ cũng phải chấn động theo, làm sao phải vì một người chết mà căng thẳng thế?”
Những lời này vừa ra khỏi miệng thì tất thảy đều sững sờ, ngay đến Túy Xà cũng phải tháo kính râm mà nheo mắt đánh giá người trẻ tuổi này một cách cẩn thận.
Địch Lão Pháo vốn đang tẩy trắng vì sao lại châm ngòi cho mấy thế lực tranh đấu trên đất kinh thành, vì sao phải phản ứng với cái kẻ hắn vẫn một mực không muốn nhìn thấy là Trần Phúc Quý, lại vì sao phải trăm phương ngàn kế tính kế Hắc Y Mạc Thông ? Thanh niên kia chỉ nói có hai ba câu, lại giống như đã nhìn thấu mọi sự, chỉ vài câu nói ấy đã vạch ra những điểm mù mờ, còn vạch trần cả bí mật lớn nhất trong nội tâm ba người họ.
Một lúc lâu sau, Túy Xà lắc đầu: “Chúng ta đúng là chết khô trên bờ cát rồi.” (1)
Mạc Thông gật đầu với gã: “Tôi đã nghe các anh em nói về ngài, tôi là người quen của cháu ngài đó.”
Túy Xà tất nhiên biết rõ ‘Thằng nhóc chết băm nhà họ Mạc’ mà An Tiệp vẫn hay nhắc chính là người trước mắt này, là Hắc Y bị Địch Hải Đông trăm phương ngàn kế lôi kéo tới. Gã cảm thấy thật sự An Tiệp nói cũng có chút bất công, Hắc Y này tuyệt đối là một nhân tài, tuy rằng bộc lộ tài năng nhưng tiến thoái có độ, con mắt nhìn nhận thời thế rạch ròi vô cùng, như một bảo đao vừa tuốt vỏ___
Nguy hiểm, thế nhưng đủ để làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào.
Chung quy vẫn là người trẻ tuổi. Thế nhưng Túy Xà còn chưa kịp dùng vốn tiếng Hán bác đại tinh thâm của gã để cảm thán xong thì đã nghe Mạc Thông cười tủm tỉm tuyên bố với mình: “À, đúng rồi, cháu ngài ấy mà, tôi muốn theo đuổi y, cho nên nghĩ…nên đề cập với ngài một tiếng trước mới phải đạo.”
Đại lục rơi vào tay giặc, Thái Bình Dương dâng ngập Everest, chim gõ kiến đâm máy bay trực thăng bắn ra khỏi khí quyển, Sao Mộc xuyên qua quỹ đạo Sao Hỏa, hệ ngân hà rơi rụng tứ tán.
Túy Xà choáng váng tại trận, thì ra cuộc sống có nhiều chuyện không tưởng đến mức ấy, quả nhiên còn sống thật là tốt.
Hà Cảnh Minh thất thần bẻ gãy tan cả tai chén trà sứ Thanh Hoa, tất cả mọi người nhìn về phía hắn, mãi sau, hắn mới rặn ra một câu không rõ ý tứ từ trong kẽ răng: “Người tuổi trẻ, thật đúng là người tuổi trẻ.”
Mạc Thông chỉ cười cười, không nói tiếp mà quay sang hỏi Bạch Chí Hòa: “Anh Bạch anh còn chưa nói đó, trong xilanh có còn gì không?”
Bạch Chí Hòa tán thưởng liếc nhìn cậu ta: “Vẫn còn.” Gã hướng về phía cửa ra vào, gật đầu,“Mang lên, cho các vị ở đây nhìn một cái.”
Không lâu sau, một người mang bao tay bưng lên một cái lồng thủy tinh, trong lồng có một con chuột, mùi vị vô cùng ấn tượng khiến người ta khó lòng quên nổi, Mạc Thông nhìn kĩ con chuột này__Cái đầu không nhỏ, cả người ú na ú nần, thế nhưng phần đầu lại như bị rút hết nước mà ủ rũ cụp xuống.
Bạch Chí Hòa nói: “Thứ được tiêm cho con chuột này là một phần chất lỏng pha loãng, năm phút sau khi tiêm, con chuột tử vong, trong vòng mười lăm phút, toàn bộ phần não và chất dinh dưỡng trên đầu nó giống như bị thứ gì đó hút hết, ổ bụng lại trướng to bất thường.” Gã đứng lên, móc ra một cái bình nhỏ đưa qua trước mặt mọi người,“Đây là thứ được lấy ra từ ổ bụng con chuột, rốt cuộc là thành phần gì….tạm thời còn chưa xác định được, thế nhưng có thể xác định, đây là một thứ có sinh mệnh.”
Túy Xà nhìn chằm chằm vào cái lọ kia, bỗng nhiên nói: “Đưa tôi xem.”
“Xin hãy cẩn thận.” Bạch Chí Hòa đưa cái lọ vào tay gã,“Không chừng nó có tính ăn mòn.”
Túy Xà nhận lấy, nhìn thấy trong chất lỏng không sạch sẽ lóe lên từng điểm sáng bạc, những đốm sáng lấp la lấp lánh nổi nổi chìm chìm trông y hệt những chú cá đang bơi, rất đẹp, thế nhưng lại làm cho gã cảm thấy sau lưng rét lạnh.
An Tiệp từng nhắc tới thứ này….loại bọ ăn não người trong sa mạc! Lý, rốt cuộc ông định làm gì đây?
=====================================================
Đứa nhỏ Tiểu Du này có tâm tư quá nặng. Thằng nhóc bốn mắt kia xác thực là đứa cần ăn đòn, suốt ngày dùng hiểu biết nửa vời đọc thư tình sến súa tàn phá thần kinh con gái nhà người ta không nói, đã thế còn chém gió rêu rao ra ngoài những chuyện không thể kể giữa mình với bao nhiêu các cô gái khác.
Đối với cái loại hành vi làm phương hại tinh thần văn minh kiến thiết chủ nghĩa xã hội khoa học này, Tiểu Du nhịn mãi nhịn mãi, ngại mặt không chịu nói với ai, cuối cùng nhịn đến không thể nhịn được nữa, không bùng nổ trong im lặng nhưng đã biến thái trong im lặng luôn rồi.
Một cô nhóc trung học đụng độ với loại biến thái trí tưởng tượng quá phong phú này phản ứng cũng ra trò phết. An Tiệp phân ra một nửa tâm tư nghe con bé phát tiết cuồng loạn, vừa nhỏ giọng an ủi vừa cân nhắc xem tên đeo kính đen kia đến có mục đích gì.
Mạc Cẩn lôi kéo em gái, vỗ khe khẽ sau lưng nó, lại len lén liếc nhìn An Tiệp như muốn hỏi cái gì mà lại nuốt trở vào. Cái người đeo kính đen kia rõ ràng đã gọi một cái tên khác của An Tiệp, còn nhắc đến một vài con số quỷ dị, mà làm cho con bé để ý nhất chính là…người đó nói Tiểu Du là con gái của “No.6”.
“No.6” là ai? Lý Bích Vân, hay là…người ba đã qua đời của nó? Nó muốn mở miệng hỏi lên, thế nhưng không hiểu tại sao lại thấy An Tiệp đang suy nghĩ sâu xa dường như cách mình rất xa, nó biết nó không thông minh như Tiểu Du, tuy nhiên nó có thể cảm giác được, anh trai nó, và cả anh An Tiệp hình như đang che giấu chuyện gì đó, sự tình liên quan đến an nguy, vô cùng vô cùng quan trọng.
Loại cảm giác bị coi là trẻ con chuyện gì cũng bị gạt này làm con bé thấy vô cùng uất ức. Mạc Cẩn vụng trộm ra một quyết định.
Tối đến An Tiệp đưa hai cô bé về nhà rồi lập tức bị Túy Xà hẹn ra ngoài, y không đi ngay, mà đợi Mạc Thông về nhà mở cửa, bấy giờ mới thay quần áo rời đi.
Ngày hôm đó trôi qua đúng là quá sức vất vả, ban ngày thì bị ông thầy hành hạ, mở miệng ngậm miệng câu nào câu nấy đều là còn mấy ngày nữa thi đại học, nếu không phải hai con bé kia còn phải đi học thì y thật muốn đi học luôn đi cho rồi, cái vụ thi đại học này đúng là không phải để cho con người làm, đã thế buổi tối còn phải sắm vai dân thế giới ngầm, tùy lúc tùy nơi chờ Túy Xà lão đại triệu tập.
Ờ đúng rồi, còn phải tránh Mạc Thông nữa chứ, lúc nào thằng nhãi con kia cũng dùng ánh mắt làm cho người khác nổi da gà mà nhìn y chòng chọc, không nói không rằng cũng không có hành động gì, cơ mà cứ không dưng quăng đến ánh mắt ái muội còn hữu ý vô tình tạo ra những tiếp xúc thân thể khiến y không thoải mái. Chuyện này là thế nào đây? An Tiệp lần nào lần nấy đều phải vất vả đè nén xúc động muốn dùng cả mớ lời nói thấm thía để giáo dục ranh con đó.
Lỏi con này…có bệnh, phải chữa.
Y mở cửa, lại phát hiện đèn cảm ứng âm thanh trong hành lang đang sáng, muốn lùi về trốn thì không kịp nữa rồi, Mạc Thông dựa vào tường trước cửa nhà mình, như cười như không nhìn y chằm chằm: “Ra ngoài đó à?”
An Tiệp len lén trợn mắt, thuận tay đóng cửa, gật đầu đáp một tiếng, vốn định đi ngay lập tức nhưng cuối cùng vẫn lo lắng dặn lại một câu: “À, đúng rồi, hôm nay khi đón Tiểu Cẩn, Tiểu Du tan học đã gặp một người, người của Lý, nghe ý tứ của gã dường như đã để mắt đến Tiểu Du nhà cậu, để tâm đến nó một chút.”
Y nói xong thì đi ngay, nhãi ranh xui xẻo này, nhìn đã thấy tổn thọ.
“Nè, chờ một chút,” Mạc Thông đột nhiên kéo tay y, trầm giọng nói,“Anh nhớ phải cẩn thận một chút, đừng quá mạo hiểm.”
An Tiệp dựng đứng hết da gà da vịt, da đầu cũng bị một câu này của cậu ta làm cho tê rần lên, lông tơ toàn thân kéo nhau nghỉ nghiêm đứng thẳng như cờ. Mạc Thông nhìn sắc mặt tái xanh của y, rút cánh tay về, cười đến mức cao thâm bí hiểm, còn chỉ e thiên hạ bất loạn phun ra thêm một câu: “Buổi tối chờ anh về ăn bữa khuya.”
An Tiệp thở dài: “Tôi bảo, cậu có thể……”
Mạc Thông xua tay ngắt lời y, ôn hòa nói: “Anh còn không mau đi đi? Hôm nay lão Bạch thử nghiệm thứ còn lại trong xilanh của Lý gì đó, lấy ra được ít đồ từ trong bụng con chuột chết, Túy Xà nhìn thấy tái xám cả mặt, tôi đã biết ngay gã sẽ vội vàng tìm anh mà. Có chuyện gì đợi về rồi nói.”
An Tiệp cũng không có thời gian nói nhảm với cậu ta, y khựng lại một thoáng, cũng lười nghĩ ngợi xem cậu ta nói cái gì, vội vội vàng vàng rảo bước. Bấy giờ y nghe thấy tiếng Mạc Thông vang lên sau lưng nhả ra một câu: “Dù sao tôi cũng báo với Túy Xà…… Ờ, chú Túy Xà một câu rồi, tôi muốn theo đuổi anh, chúng ta còn nhiều thời gian mà.”
An Tiệp lúc này mới biết, cầu thang cũng có thể ngã chết người.
——————
Chú thích:
(1) chết khô trên bờ cát là ý sau của câu “Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết khô trên bờ cát”, ý chỉ lớp người cũ đã yếu thế, hết thời