Gọi xe taxi, Diệp Vô Phong đưa Lâm Thư Âm đến một cửa hàng xe S, nơi chuyên tiếp thị hai thương hiệu xe BM và Mercedes-Benz. Lâm Thư Âm hỏi Diệp Vô Phong: “Chúng ta nên mua loại xe gì thích hợp?”
Diệp Vô Phong nói: “ Nhìn trúng xe nào, liền mua xe đó. Không sợ thiếu tiền.” Anh cười vỗ vỗ cái ba lô căng phồng.
Lâm Thư Âm nói: “Vậy chúng ta hãy đi xem thử xung quanh trước.”
Cả hai loanh quanh trong cửa hàng, vì cửa hàng S đã đến giờ tan làm, nữ nhân viên bán hàng phụ trách tiếp hai người họ có hẹn bạn trai đi xem phim tối nay, thấy hai khách hàng đang xem xe đành nhắm mắt tiếp lời: “Thưa anh chị, hai người muốn mua xe như thế nào?”
Lâm Thư Âm đáp: “Chúng tôi muốn đi xem một vòng đã.”
Nữ nhân viên bán hàng thấy Diệp Vô Phong mặc quần xà lỏn, mang ba lô trông anh chẳng giống một người giàu có chút nào, chiếc xe rẻ nhất trong cửa hàng này cũng cần . tỷ VNĐ để mua. Bọn họ chắc chắn không thể mua được. Nữ nhân viên bán hàng không khỏi cảm thấy chán ghét, sốt ruột nói: “Chị ơi, chị đã dự tính giá trước khi xem xe chưa? Tốt nhất nên dự tính giá cho chiếc xe chị muốn mua để em có thể giới thiệu cho chị.”
Lâm Thư Âm đỏ mặt, cô hiểu rằng cô lễ tân này coi thường mình, đúng là Lâm Thư Âm không muốn mua một chiếc xe đắt tiền như vậy, nhưng Diệp Vô Phong một hai lại muốn đến cửa hàng xe S này.
Diệp Vô Phong lạnh lùng nói: “Chỉ cần vợ tôi thích, bất cứ giá nào anh cũng có thể mua.”
Nữ nhân viên bán hàng nhếch mép cười: “Hừ!Vậy để em giới thiệu với anh chị chiếc BMW X này. Chiếc xe này có khả năng xử lý rất tốt, thích hợp cho người mới tập xe. Nó có tay lái rõ ràng, chính xác, người mới vẫn có thể lái thuận buồm xuôi gió, chuyển hướng rõ ràng, chỉ hướng chuẩn xác. Phanh đặc biệt nhạy bén, gặp trường hợp khẩn cấp sẽ dừng lại, tiêu hao nhiên liệu không nhiều… nhưng giá của nó không hề thấp, khởi điểm là tỷ VNĐ.”
Sau khi báo giá cô tiếp tân khiêu khích nhìn Diệp Vô Phong với Lâm Thư Âm rồi nghĩ thầm trong lòng: “Giả bộ như giàu có, nhìn cũng biết hai người không mua nổi.”
Diệp Vô Phong hỏi Lâm Thư Âm: “Thư Âm, em có thích không?”
Lâm Thư Âm gật đầu, do dự nói: “Chỉ là chiếc xe này quá đắt!”
Diệp Vô Phong hỏi: “Nếu trả tiền mặt để nhận xe thì hôm nay lái xe đi được không?”
Cô lễ tân ngẩn ra nói: “Đương nhiên có thể, bên em còn có thể cung cấp biển số xe tạm thời cho anh.”
Diệp Vô Phong cười nói: “Vậy thì đưa hoá đơn đi! Hôm nay chúng tôi sẽ lái nó.”
Nữ nhân viên bán hàng bất ngờ hỏi: “Anh thật muốn mua?”
Diệp Vô Phong nói: “Nói xàm ít thôi! Không mua xe, tới cửa hàng này để ăn cơm à?”
“Vâng, tôi đi viết hóa đơn cho hai người ngay. Xin chờ tôi một chút.” Nữ nhân viên bán hàng trong lòng như nở hoa, vốn tưởng rằng hai người tới xem xe. Thật không ngờ, anh ta lại thực sự là thần tài. Nếu bán được xe, cô ta có thể được thưởng tiền hoa hồng đến mấy triệu VNĐ.
Nhìn Diệp Vô Phong và Lâm Thư Âm lái chiếc BMW mới tạm rời đi, nữ nhân viên bán hàng thở phào nhẹ nhõm: “Vừa rồi, thật may là không nói gì quá đáng. Nếu không, vụ làm ăn này không chỉ thất bại mà còn có thể gây ra rắc rối. Xem ra, thật sự không thể trông mặt mà bắt hình dong mà.”
Lái một chiếc xe mới về nhà, hôm nay tâm trạng của Tả Tiểu Thanh rất vui vẻ vậy mà lại chủ động chuẩn bị bữa tối, nhưng bà không ngờ rằng con gái và con rể lại đem một chiếc ô tô BMW trị giá tỷ VNĐ.
“Thư Âm, con mua xe thật sao?” Tả Tiểu Thanh vừa nói vừa vuốt v thân xe lộng lẫy.
Lâm Thư Âm nói: “Mẹ! Hai chiếc Passat đó quá cũ, chúng còn thường xuyên bị lỗi, Vô Phong đã đề nghị mua chiếc xe mới, con đã đồng ý.”
“Chiếc xe này quá đẹp và ngầu mà. Hừ, để ngày mai xem Lâm Kiến Ba ghen tị.” Theo Tả Tiểu Thanh biết chiếc xe hiện tại của Lâm Kiến Ba chỉ là chiếc Audi A tầm thấp, hơn nữa giá cả cũng không bằng một nửa chiếc xe BMW này.
“Thư Âm, hai ngày nữa mẹ phải về nhà mẹ đẻ. Con nhất định phải cho mẹ mượn xe để lái.”
Thư Âm cười nói: “Mẹ, xe này của con chứ chưa phải của mẹ đâu.”
Tả Tiểu Thanh đột nhiên hỏi: “Vậy tiền con lấy từ đâu ra?”
Lâm Thư Âm đột nhiên bị hỏi có chút cứng họng. Cô nghĩ thầm: “ Hôm nay tông phải chiếc xe Bugatti, mà chủ nhân chiếc xe lại đi bồi thường cho cô. Nhưng, ai sẽ tin vào điều đó?”
Cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Mẹ! chẳng phải chúng ta vừa được thưởng triệu đó sao, con cũng có chút ít tiền tiết kiệm.”
Tả Tiểu Thanh nghe con gái lấy hết tiền tiết kiệm ra mua xe thì hơi đau lòng lắm: “Thư Âm, khách sạn lớn Hoàng Triều gần đây kinh doanh không tốt. Mà bác lớn của con gần đây lại có ý định xây nhà cưới vợ, mở miệng mượn chút tiền. Thực mẹ không dám cho mượn.”
Bỗng mẹ nhắc đến khách sạn Hoàng Triều khiến trong lòng Thư Âm rất buồn.
Lúc đầu, khách sạn lớn Hoàng Triều kinh doanh đúng là rất tốt. Mỗi tháng cũng ít nhất chục triệu VNĐ. Cách đây không lâu, bỗng có một nhóm khách không mời, tên dẫn đầu tên là Phùng Nhị Bưu vô cớ gây chuyện, làm khách sạn không có cách nào làm ăn bình thường được.
Lâm Thư Âm đoán rằng tên Phùng Nhị Bưu này chắc chắn là do Hàn Uy cử đến để gây rối với mục đích làm loạn việc kinh doanh của cô, để Hàn Uy có thể mua lại khách sạn lớn Hoàng Triều với giá rẻ.
Không ngờ, nhà họ Hàn lại phá sản, cả nhà họ phải sơ tán khỏi thành phố Tam Giang, có lẽ Phùng Nhị Bưu cũng phải trốn chui, ai ngờ tên này vẫn đến đây ăn cơm hai lần trong vòng ba ngày. Lâm Thư Âm lần nào cũng phải nhẫn nhịn, có lần cô cũng phải hỏi: “Phùng Nhị Bưu rốt cuộc là anh muốn sao?”
Phùng Nhị Bưu thực sự đã yêu cầu Lâm Thư Âm trả phí bảo kê hàng tháng những triệu. Cũng không biết là năm nào rồi mà tên đó vẫn còn đòi cô tiền bảo kê? Lâm Thư Âm đương nhiên không chịu trả số phí. Mà Phùng Nhị Bưu bữa nay xuất hiện ngày càng nhiều, gần nhất là hai ngày nay như ở luôn tại khách sạn lớn Hoàng Triều, chỉ cần tới ăn cơm thì cãi lộn với nhân viên.
Lâm Thư Âm gọi cảnh sát cũng vô ích. Lần nào, cảnh sát cũng đến đưa anh ta đi thẩm vấn, cùng lắm là giam giữ một ngày, rồi mai anh ta vẫn tiếp tục xuất hiện quấy phá.
Vậy ai là người đứng phía sau những vụ việc này? Ngoài nhà họ Hàn, chẳng lẽ sau lưng anh ta còn có ai khác có ý định với khách sạn lớn Hoàng Triều?
Có lẽ, không bao giờ Lâm Thư Âm ngờ được người đứng phía sau Phùng Nhị Bưu lại là Lâm Kiến Ba. Bởi vì, sau khi bà cụ đổi người quản lý dự án Bích La Loan thì anh ta như phát điên lên. Anh ta lập tức gây áp lực với Phùng Nhị Bưu và còn tăng phí tuyển dụng từ . triệu lên đến tận triệu.
Diệp Vô Phong, Lâm Thư Âm, Tả Tiểu Thanh, Lâm Vĩnh Quân một nhà bốn người lại cùng quây quần quanh bàn cơm. Ăn xong Lâm Thư Âm cất tiếng: “Mẹ, hôm nay con và tổng giám đốc Bạch tiếp tục bàn về dự án Bích La Loan. Công việc ở công trường ngày càng bận rộn nên khách sạn lớn Hoàng Triều ở bên kia con cũng không thể lo hết được. Con định để Diệp Vô Phong giúp con quản lý nơi đó. Vì thế, sau này anh ấy sẽ không phụ trách việc nấu ăn ở nhà nữa.”
Tả Tiểu Thanh nhìn Diệp Vô Phong, nhếch mép nói: “Cậu ta biết làm cái gì? Chẳng lẽ là để cho cậu ta đi đến đó phụ nấu ăn?”
DIệp Vô Phong cười cười nói: “Mẹ, con nghe Thư Âm bảo gần đây khách sạn của tụi con thường xuyên có người đến quấy rối. Con đến khách sạn với tư cách là bảo vệ và phụ trách đối phó với mấy tên quấy rối này. Ngoài ra, con cũng thể làm ở đó với tư cách là một đầu bếp, dạy cho mấy đầu bếp thế làm nào ra món ăn ngon, có thể sẽ thu hút được nhiều khách.”
Lâm Thư Âm bị lời nói của Diệp Vô Phong chọc cho bật cười.