Lâm Thư Âm ấn số điện thoại của Bạch Tinh Đồng: “Bạch Tinh Đồng, bây giờ cô có rảnh không? Tôi muốn tâm sự với cô tí chuyện riêng?”
Bạch Tinh Đồng dường như rất nôn nóng nói: “Xin lỗi Thư Âm, vợ của thư ký thị ủy Quách xảy ra chuyện rồi. Tôi bận xử lý án, đợi lát nữa gọi lại cho cô sau nha.”
Lâm Thư Âm cũng hết hồn: “Vợ của thư ký Quách xảy ra chuyện? Thành phố Tam Giang sao lúc nào cũng không được an ổn?”
Nửa tiếng trước, vợ của thư ký thị ủy Quách ngồi xe từ dưới quê lên thăm chồng.
Lần này bà Trần lên thăm người thân nên có hơi kích động, xe chạy băng qua đường núi, ngang qua từng con hầm, nghĩ đến sẽ nhanh chóng gặp được chồng mình, bà nở nụ cười đã lâu không thấy.
Vốn là cặp vợ chồng ân ái, chồng phải đến thành phố Tam Giang xa xôi làm thư ký, một năm cũng không thể về nhà được hai lần, hai người ở chung thì ít mà cách xa thì nhiều, Trong nhà còn có người lớn tuổi cần được chăm sóc, nên bà Trần phải vất vả ngày đêm, gương mặt xinh đẹp trước đây, từ sớm đã bị hằn lên từng nét chân chim.
Tháng này thư ký Trần lại gọi về báo lại không thể về quê làm cho bà rất thất vọng. Nhưng được mẹ chồng đề nghị: “Con à, nó không về, con đi lên thăm nó đi. Mẹ ở cùng với mấy chị em già, không có chuyện gì đâu. Con đi đi, đi đi.”
Nhận được tin vợ muốn đến, thư ký Trần phái nhân viên bảo vệ của mình là Mãnh Tử đến đón trên đường. Sau khi xuống đường cao tốc, Mãnh Tử lập tức đón được chị dâu, hai người trên đường đi vui vui vẻ vẻ chạy nhanh về thành phố Tam Giang.
Trên đường, bà lại hỏi tình trạng sức khỏe của thư ký Quách dạo gần đây, công việc có bận lắm không.
Mãnh Tử vừa lái xe vừa nói: “Chị dâu đến vừa lúc có thể khuyên nhủ thư ký của chúng tôi cho dù công việc có bận cấp mấy cũng phải quan tâm sức khỏe ở hàng đầu. Mấy tên nhân viên bảo vệ tụi em, còn có mấy người thư ký đều toàn là đàn ông nên sẽ có vài chỗ không chú ý tới, chị dâu đến thì tốt rồi.”
Hai người nói đến đây thì lại đến trước mặt một con đường hầm nữa, bỗng nhiên nhìn thấy một tảng đá nằm ngay ở giữa đường. Mãnh Tử đạp chân ga, giảm tốc độ xe lại, đến gần xem xét, nhưng mà không thể vòng qua, thế nên chỉ đành xuống xe dời tảng đá này đi.
Ngay lúc Mãnh Tử đang khom lưng dời tảng đá, đột nhiên nghe được tiếng bà Trần hét lên ở phía sau xe, anh ta vội đứng thẳng dậy gọi: “Chị dâu…” Còn chưa nói hết đã bị một bóng đen đi tới từ phía sau bóp nát xương cổ vang lên tiếng răng rắc.
Đầu tiên là do tổ trưởng đội điều tra cảnh sát hình sự Chu Khải chạy đến hiện trường chụp vài bức hình mang về, xếp đầy một bàn, lại tỉ mỉ kể lại vụ án cho Bạch Tinh Đồng có thể nắm rõ, anh ta bảo: “Theo như suy đoán của chúng tôi, đây không phải là một vụ án bắt cóc bình thường, không phải báo thù, cũng không phải là bắt cóc tống tiền.”
Bạch Tinh Đồng hỏi: “Vậy thì là do đâu?”
Chu Khải nhìn Diệp Vô Phong một cái đáp: “Hình như là có liên quan tới anh Phong.”
Diệp Vô Phong gật gật đầu: “Chuyện này thì tôi có thể đoán được, nhìn tình hình này có lẽ thật sự là vì tôi mà đến. Bọn chúng muốn bức tôi ra mặt!”
“Diệp Vô Phong, anh không cần phải đi đâu cả! Không cần sợ, tôi thấy mấy tên trộm nhỏ chẳng là cái thá gì đâu.” Một loạt tiếng bước chân vang lên, thư ký Quách bước nhanh vào trong văn phòng đội cảnh sát hình sự.
Cục trưởng Thạch đi sau cũng bước vào theo, mọi người chia nhau ngồi xuống bên bàn họp. Cục trưởng Thạch đứng dậy nói: “Tôi vừa mới nhận được điện thoại, đám bắt cóc này cũng thật càn quấy, dám trực tiếp gọi điện thoại tống tiền đến văn phòng làm việc của cục Công an.”
“Bọn chúng thừa nhận bắt cóc vợ của thư ký Quách, đồng thời cũng muốn một mình đồng chí Diệp Vô Phong đi cứu người, còn nói nếu như Diệp Vô Phong không ra mặt, bọn chúng sẽ còn làm ra chuyện lớn hơn nữa…” những lời tiếp theo, cục trưởng Thạch không nói “muốn cho tám triệu dân của thành phố Tam Giang chôn cùng Diệp Vô Phong!”
Vẻ mặt thư ký Quách tái nhợt, lại lạnh lẽo trầm tĩnh: “Vô Phong, cậu không cần lo. Tôi là một thành viên của thành phố Tam Giang, vợ của tôi cũng là một thành viên của thành phố Tam Giang, mạng sống của mỗi một dân cư trong thành phố đều quan trọng như nhau. Đám tội phạm này nếu như muốn tuyên chiến với chúng ta, thì toàn dân tất phải rơi vào trong chiến tranh biển lửa!”
Thư ký Quách khí thể hào hùng không chịu để Diệp Vô Phong ra mặt đổi lấy sự an toàn của vợ mình làm cho Diệp Vô Phong thấy thật cảm động. Anh cũng cam đoan ngay tại đó rằng anh nhất định sẽ tận hết sức lực phối hợp với công tác điều tra của cảnh sát, một lưới bắt hết bọn tội phạm này.
Thư ký Quách tin tưởng vào năng lực của đội cảnh sát, lại bắt tay với từng đồng chí cảnh sát trong tổ chuyên án, ông ta rời đi trước. Cục trưởng cục công an lại mở họp lần nữa: “Chúng ta chỉ có lòng tin chiến thắng là mãi cũng không đủ, cần phải biết người biết ta mới có thể bảo đảm chiến thắng được kẻ địch.”
Mọi người lại theo chỉ thị của cục trưởng mà chia nhau hành động, hai tiếng sau, vụ án có tiển triển mới. Chu Khải chỉ vào bản đồ nói, tôi nghi ngờ hành động này của bọn chúng rất có thể là nhà máy điện hạt nhân thành phố Tam Giang, bởi vì bọn chúng có tuyên bố rằng “để cho tám triệu người dân của thành phố Tam Giang phải chôn cùng.”
Nếu như bọn chúng không phải hù dọa thì rất có khả năng bọn chúng đang có ý đồ với nhà máy điện hạt nhân. Lỡ mà chúng ta không đồng ý với điều kiện của bọn chúng thì bọn chúng chắc có lẽ sẽ cho nổ nhà máy điện hạt nhân! Hơn nữa vừa mới nhận được tin tức xung quanh nhà máy có điểm đáng ngờ.
Bạch Tinh Đồng cũng có manh mối mới, cô vừa liên lạc với bên hình cảnh quốc tế, lấy được một ít hồ sơ, sau khi so sánh, tên bắt cóc lần này xuất hiện ở thành phố Tam Giang rất có khả năng là Liễu Sinh Bất Bại, người này là một tay sát thủ của Đông Dương hay dùng Ưng Trảo Công trực tiếp bóp nát xương cổ của nạn nhân để giết người…
Lần này công tác phá án của cục Công an làm rất kịp thời, cũng rất tỉ mỉ, thực sự là làm tới trình độ biết người biết ta mà cục trưởng yêu cầu, bởi vì lúc này Liễu Sinh Bất Bại cùng với mấy tên đàn em của hắn đã có mặt ở nhà máy điện hạt nhân thành phố Tam Giang rồi.
Bọn chúng cân nhắc chọn mục tiêu ở chỗ này xuất phát từ vài phương diện sau: điạ hình ở trên cao, nhà máy điện hạt nhân nằm bên vách đá ven biển, nơi này dễ thủ khó công. Thêm nữa, cho dù bộ đội đặc chủng của Hoa Hạ lợi hại thế nào cũng sẽ sợ ném chuột vỡ bình, không dám sử dụng các loại vũ khí cỡ lớn.
Còn có, nếu như nơi này xảy ra vấn đề gì, cho dù chỉ là chút gió thổi cỏ lay cũng sẽ gây ra ảnh hưởng tới toàn thế giới, làm tổn hại tới hình tượng của cả đất nước Hoa Hạ, dựa vào việc đó để áp chế thư ký Quách thật không thể thích hợp hơn. Bọn chúng thậm chí nghĩ đến nếu như không áp chế được vậy thì cho nổ nhà máy điện hạt nhân, để tám triệu người cùng chết.
Mục tiêu chiến lược quan trọng như nhà máy điện hạt nhân được bảo vệ tương đối nghiêm ngặt, nhưng mỗi người trong nhóm của Liễu Sinh Bất Bại đều là cao thủ siêu cấp, bảo vệ bình thường căn bản sẽ không thể nào phát hiện ra bọn chúng, dù cho có phát hiện cũng không có cách ngăn cản.
Liễu Sinh Bất Bại mặc đồ đen cả người, dẫn đầu đoàn lính đánh thuê Hắc Diện, đã chiếm giữ được phòng điều hành chính của nhà máy điện hạt nhân. Từ trong từng màn hình theo dõi, Liễu Sinh nhìn từng món đồ hình dáng tựa như tổ ong, một hàng số cứ nhảy liên tục, còn có chi chít các đường dây nối nhau thông ra bốn hướng.
Gã là cao thủ cấp bậc Nhẫn Hoàng, nhưng lại không biết một tí gì ở phương diện điện. Nhìn tới nhìn lui cũng không hiểu cái gì, miệng chửi bậy một câu, nhấc chân đá một tên nhân viên kỹ thuật giả chết la oang oang.
cung Mỹ Địch nói với Văn Tam Đa: “Cậu lập tức liên hệ với thị trưởng Trần của bọn họ.” Cô ta dường như không biết trong cơ cấu chính phủ của Hoa Hạ, quyền của thư ký còn lớn hơn so với thị trưởng Trần.
Văn Tam Đa bận bịu chỉ huy hai người lính truyền tin, bọn họ lấy laptop liên kết với tín hiệu vệ tinh, lại thao tác trên bàn phím một lúc, điện thoại đã được gọi vào số đi động của thị trưởng Trần. Vừa nghe thấy tiếng của đám bắt cóc, thị trưởng Trần nhanh chóng chạy đi tìm thư ký Quách.