Lúc này Bạo Nha Giang đột nhiên nói: “Tôi cảm thấy, người bắt anh Ba đi quá lợi hại. Vậy nên, chúng ta vẫn là đi trị thương trước đi.”
Anh ta cười nịnh hót với mấy người kia: “Mấy người các anh à, phiền các anh đỡ tôi và đưa tôi đến bệnh viện được không?”
Thực ra Long Ba cũng đang lo lắng, nhỡ đâu anh em của mình nói ra bí mật, Diệp Vô Phong nhất định sẽ không tha cho anh ta!
Thậm chí, anh ta thậm chí còn không muốn đưa Diệp Vô Phong đi tìm Mộ Dung Đông, nhưng anh ta còn lựa chọn nào khác sao?
Diệp Vô Phong để anh ta gọi điện thoại, anh ta nào dám không gọi?
Xác định được vị trí Mộ Dung Đông, Long Ba thầm cầu nguyện: “Ông Đông à, tốt nhất là anh tạm thời đi đâu đó có việc đi, nếu không, tôi làm sao để giải thích với anh đây.”
Tất nhiên, cầu nguyện của anh ta, căn bản là không làm nên chuyện gì.
“Đây là chỗ kim ốc tàng kiều của Mộ Dung Đông sao?” Diệp Vô Phong nhìn tiểu viện, lại lạnh lùng nhìn Long Ba.
“Vâng vâng vâng, ông, con nào dám nói dối? Đây nhất định là chỗ ở của Mộ Dung Đông.” Long Ba luôn mồm trả lời.
“Rồi, anh trông chừng tên này.” Diệp Vô Phong ra hiệu với Mã Vũ, “Tôi đi vào một lát.”
Mã Vũ gật đầu: “Được!”
Khi Diệp Vô Phong đến trước cửa tiểu viện, nhìn thấy bốn vệ sĩ đang chơi Đấu địa chủ trong phòng bảo vệ.
Khi anh chuẩn bị xông vào, lại vị một vệ sĩ phát hiện: “Đứng lại! Làm gì thế? Giữa đêm hôm xông loạn lên làm gì?”
Diệp Vô Phong tươi cười đi vào phòng bảo vệ: “Tôi đến tìm Mộ Dung Đông.”
“A? Tìm cậu Đông? Có hẹn trước không? Anh là ai thế? Có đăng ký không?” Cho dù khi Diệp Vô Phong gọi thẳng tên Mộ Dung Đông, nhưng cảnh giác của vệ sĩ vẫn là rất cao.
Diệp Vô Phong tát một cái lên mặt vệ sĩ kia: “Tao muốn tìm Mộ Dung Đông, lắm lời như thế làm gì?”
Vệ sĩ bị đánh cho ngẩn người, ba vệ sĩ còn lại cũng giật mình, kinh ngạc nhìn Diệp Vô Phong, không biết anh là loại người gì.
“Cái người này, anh vẫn chưa báo tên đấy, sao tôi biết được anh là ai chứ! Phiền anh nói rõ cho chúng tôi, chúng tôi cũng sẽ gọi điện thoại cho cậu Đông, như thế là được chứ gì?” Các vệ sĩ đã thấy rất nhiều cậu ấm kiêu ngạo, bởi vậy, hành động thô lỗ này của Diệp Vô Phong, lại khiến họ lập tức mềm dẻo.
Mặt đau rát, nhưng cũng không làm sau, nhỡ đâu đắc tội ai đó quyền cao chức trọng, không chừng đến bát cơm ăn còn không giữ nổi, sợ rằng vợ con đều sẽ bị liên lụy.
Diệp Vô Phong nói: “Không được, tao phải vào ngay lập tức, tao tìm Mộ Dung Đông có việc quan trọng.”
“A? Cậu Đông đang ở phòng cuối cùng phía đông trên tầng hai.” Vệ sĩ kia không biết tại sao lại giải thích vô cùng cặn kẽ.
“Biết rồi! Cảm ơn.” Diệp Vô Phong đá một cước vào ngực vệ sĩ đó, vệ sĩ đó ngã ra sau, lập tức mất mạng!
Khi những người còn lại chuẩn bị xông lên, Diệp Vô Phong đã xông vào, một quyền hạ một người, giải quyết dễ dàng.
Đối với chuyện Mộ Dung Đông tùy ý phá hỏng mọi chuyện, Diệp Vô Phong căn bản là không tính để cho gã có con đường sống. Vì vậy, trực tiếp git ch! Sau đó lặng yên biến mất trong màn đêm.
“Đi thôi.” Diệp Vô Phong lên xe, thuận miệng nói.
Mã Vũ lập tức khởi động xe, Long Tam nghẹn ba phút mới ngập ngừng nói: “Ông ơi, Đông thiếu anh ấy thế nào rồi ạ?”
Anh ta cảm thấy, từ lúc Diệp Vô Phong đi vào đến lúc đi ra không quá mười phút, hiển nhiên là không tiến hành bàn bạc thương lượng các loại cái gì cả.
“Chết rồi.” Diệp Vô Phong nói một câu đơn giản.
Long Tam bị dọa cho líu lưỡi, không dám nói nữa, đầu quả tim không ngừng run rẩy.
Diệp Vô Phong đưa Long Tam về chỗ ở, tùy tiện đá xuống xe, tuy Long Tam bị ngã rất đau nhưng lại không dám có một chút ý kiến nào cả.
Hơn nữa, sau khi Long Tam về chỗ ở của mình, lập tức an táng cho bốn con chó của mình, sau đó trịnh trọng dặn dò mấy người anh em của anh ta: “Các anh em, bây giờ chúng ta nhất định phải nhìn rõ tình thế! Nếu không thì không biết là sẽ chết như thế nào đâu! Dòng họ Mộ Dung quả thực mạnh, nhưng, ông nội này càng mạnh, có thể tùy tiện ra tay giết người, hơn nữa một khi giết là hơn chục người!”
“Anh Tam, vậy chúng ta phải làm thế nào đây? Chẳng lẽ chúng ta có thể không nghe theo sự sắp xếp của Đông thiếu?”
“Đông thiếu? Haha! Sau này không cần nghe theo sự sắp xếp của gã nữa! Bởi vì gã đã chết rồi.” Lúc Long Tam nói ra câu nói này, trong lòng anh ta rất phức tạp.
Nếu như anh ta chủ đạo việc gây rối ở công trường thì sợ rằng lúc này anh ta cũng là một cỗ thi thể rồi!
“Tất cả cùng đi ra ngoài cho khuây khỏa đi! Đừng ở trong nhà nữa, nguy hiểm lắm!” Long Tam vứt câu nói lại đi dọn dẹp một chút rồi rời khỏi nhà của mình, đi thẳng đến bệnh viện Bạo Nha Giang ở.
“Anh Tam, mời anh ngồi.” Bạo Nha Giang vội vàng đẩy người phụ nữ bên cạnh mình ra, đón tiếp Long Tam.
Long Tam trầm mặt nói: “Bạo Nha Giang, bắt đầu từ ngày hôm nay, tên nhóc nhà cậu phụ trách bảo vệ công trường bên này, ai dám đến gây rối thì đập hết!”
“Hả?” Bạo Nha Giang giật mình: “Anh Tam, vết thương của em vẫn còn chưa lành đâu.”
Long Tam nói: “Được thôi, nếu như cậu không làm thì tôi sẽ phái người khác đi.”
“Em làm! Đương nhiên là làm rồi! Xuất viện!” Bạo Nha Giang lập tức đồng ý, gãy chân thì sao chứ? Dù sao thì cũng đã bó thạch cao rồi, ra viện dưỡng đi.
Cho nên, ngày hôm sau, trên đường cách thôn Nguyên ba dặm thông đến công trường có thể nhìn thấy Bạo Nha Giang ngồi xe lăn, chân phải bị quấn băng vải khắp chân, trong tay còn giơ hai cái gậy hợp kim nhôm: “Anh Bạo Nha, anh bị sao thế? Mới được một đêm đã từ gà mẹ biến thành vịt rồi à?”
“Cút đi! Ông đây nguyện ý thì làm sao! Mấy người chỉ cần nghe theo lệnh của tôi là được! Về nhà nhanh, đem mấy đồ lấy về đưa về đấy! Nhanh!”
Xa xa có thể nhìn thấy bóng hình của Diệp Vô Phong trên công trường, Bạo Nha Giang bị dọa cho đẩy xe lăn ra xa chút.
Anh ta không dám chọc ông nội này nữa! Long Tam trâu bò không? Còn không phải vẫn bị anh chỉnh cho ngoan ngoãn lại sao?