Du Kinh Hồng thờ ơ nhìn Bát Tí Hải Thần: “Bát Tí Hải Thần, tôi không ngại tiếp tục đấu với ông đâu.”
Bob nói lớn: “Mỗi người một trận, không được chơi liền hai trận! Đây là quy tắc!”
Bát Tí Hải Thần cũng cực kì sợ Du Kinh Hồng, một chiêu vừa rồi của Du Kinh Hồng mặc dù nhìn tưởng chừng đơn giản nhưng muốn làm nhanh gọn, không chê vào đâu được như vậy trước mặt một cao thủ như Raymond thì cũng chỉ có Du Kinh Hồng, một chiến sĩ siêu cấp với kinh nghiệm phong phú mới có thể làm được.
Nếu đổi thành người khác, một khi bị ôm lấy, vậy cũng phải đối mặt với kết cục gãy xương gần hết mà thôi!
Đối với người lợi hại với cấp bậc gần như thần như Du Kinh Hồng, Bát Tí Hải Thần không có dũng khí đối mặt với cô.
Bởi vậy, gã vẫn nhìn Diệp Vô Phong, hy vọng dưới tình huống thoát lực, chưa khôi phục được sức mạnh của mình, khiến gã có thể nhân cơ hội.
Diệp Vô Phong nhìn thoáng qua Du Kinh Hồng rồi lắc đầu, đi lên phía trước, đứng trước mặt Bát Tí Hải Thần tầm ba mét, chậm rãi hạ thấp người: “Bát Tí Hải Thần, mấy người đã thua một ván rồi, nếu như trận này thua nữa, thì trận thứ ba cũng không cần diễn ra đâu.”
Bát Tí Hải Thần đứng tại chỗ, vận chuyển toàn lực, sau đó giơ hai tay lên cao, chậm trãi đè , lạnh lùng nhìn Diệp Vô Phong: “Diệp Vô Phong, trận này người thua chính là cậu!”
Mộ Dung Hào Giang nói: “Hải Thần, chỉ cần trận này ông có thể thắng, thì một nửa tài sản nhà Mộ Dung sẽ thuộc về ông!”
Mộ Dung Nhân hoảng sợ, nghi ngờ nhìn bố anh, rất muốn ông rút lại những lời vừa nãy.
“Tốt!” Quả nhiên tiền tại lay động được con người, Bát Tí Hải Thần vừa nghe xong thì tinh thần phấn chấn, thần sắc sáng láng hơn mấy phần: “Cảm ơn ông chủ!”
Vút! Bát Tí Hải Thần rút ra một thanh đao ngắn, phần đầu dao hơi uốn cong, phần chuôi lại hơi kì lạ, lóe lên ánh sáng màu xanh, vừa nhìn cũng biết đây không phải là vũ khĩ tầm thường.
Diệp Vô Phong cũng rút ra một thanh nhuyễn kiếm từ thắt lưng, lay động trong gió, mềm mại như làn nước mùa thu, tỏa ánh sáng lạnh, tay làm kiếm quyết, nhìn qua Bát Tí Hải Thần.
Thực ra bình thường Diệp Vô Phong rất ít dùng binh khí, nhưng trận chiến hôm nay thực sự rất quan trọng, anh mới tìm tạm một nhanh nhuyễn kiếm, mang trong người, chuẩn bị trong bất kì tình huống nào, bây giờ thấy Bát Tí Hải Thần lấy vũ khí ra, anh mới quyết định sử dụng thanh nhuyễn kiếm này.
Chủ nhân của thanh nhuyễn kiếm chính là Tiêu Sắc, Diệp Vô Phong đặc biệt tìm cô để mượn.
Vút vút, Bát Tí Hải Thần múa đao, đem bản thân bao thủ trong ảo ảnh mà đao để lại, tiến lại gần chỗ Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong dơ thanh kiếm lên, khụy chân xuống, cổ tay đột nhiên cử động, mũi kiếm bắn r ba đóa hoa mai, đánh tới chỗ Bát Tí Hải Thần.
Keng, keng, keng… Đao kiếm chạm vào nhau, tiếng vang không dứt, tốc độ hai người nhanh tới cực kiểm, mọi người xung quanh nhìn tới hoa mắt.
Đột nhiên tiếng đao kiếm dừng lại, thân ảnh của hai người cũng tách nhau ra, sau đó đứng yên một chỗ.
Bát Tí Hải Thần đã sử dụng tốc độ cực hạn của mình, nhưng Diệp Vô Phong dường như vẫn có thể ngăn cản một cách nhẹ nhàng.
Bát Tí Hải Thần cắn răng nói: “Hãy xem Đồ Long Đao Hải Thần của tôi!”
Đao pháp trong tay gã đột nhiên biến đổi, một lần nữa cuồn cuộn tiến tới, trong lưỡi kiếm đó, chứa đựng một lực lượng hơi nước không rõ, áp đảo trời đất, nơi nào cũng có, cuốn tới chỗ Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong cũng cảm nhận được sự công kích dày đặc vào tài tình của Đồ Long Đao, trong lúc khẩn cấp không có phương án giải quyết tốt hơn, chỉ có thể dùng kiếm chống lại rồi từ từ lùi lại phía sau.
Lúc này, Bạch Nhạn Phỉ cùng Tiêu Sắc càng căng thẳng hơn, hai tay nắm lấy nhau, tập trung tinh thần cực độ.
Lâm Thư Âm nhìn thấy bộ dạng của hai người cũng không cảm thấy lo lắng cho Diệp Vô Phong.
Còn Tiêu Ngưu Nhi thì nhìn trận chiến với hai mắt tỏa sáng, hưng phấn chà xát tay, không biết đã học được gì từ trận chiến này.
Du Kinh Hồng kinh ngạc nhìn Tiêu Ngưu Nhi, bỗng nhiên ngâm một câu trong miệng: “Một âm một dương gọi là đạo, âm cực thì dương sinh, không cực thì thái lai, tiến lui tự động, công thủ giao nhau, đối phó với địch mà động, thuận theo đạo mới có thể bất khả chiến bại trên thế giới.”
Những người khác có chút bối rối, nhưng khi Tiêu Ngưu Nhi nghe xong thì ánh mắt càng sáng ngời, hai tay múa may.
Du Kinh Hồng âm thầm cảm thán ngộ tĩnh của Tiêu Ngưu Nhi, cảm thấy giờ chỉ điểm cũng không có lợi gì nữa, vì thế cô ngừng nói.
Nhưng chỉ vài câu nói nghe như đơn giản này của cô đã bao hàm toàn bộ nội dung mấu chốt trong trận chiến giữa Diệp Vô Phong cùng Bát Tí Hải Thần, đặc biệt ở điểm mấu chốt, ai cũng không bàn mà lấy ‘đạo’ lên làm đầu mới là câu giải thích đơn giản và hợp lý nhất.
Nếu như Tiêu Ngưu Nhi thực sự hiểu được ‘đạo’ đơn giản này, mới có thể một bước thông, vạn bước thông, tiến thêm được một bước, đi vào hàng ngũ cao thủ chân chính.
Cheng! Trong lúc đó, hai tiếng vang lớn vang lên, đao kiếm của hai người vì kịch liệt va chạm lẫn nhau, tạo ra một lực ma sát tới tóe lửa, sau đó cùng nhau đứt gãy.
Vèo! Hai người cùng nhau lùi lại phía sau, nhìn về phần đao và kiếm gãy còn lại trên tay, lắc đầu cười khổ và ném sang một bên.
Chỉ trách hai người quá mạnh tay, mới khiến thanh đao kiếm không tệ một phát gãy đôi.