Sau khi Diệp Vô Phong lấy được bức tranh kia, đã giao cho Du Kinh Hồng chịu trách nhiệm đảm quản.
Ba ngày sau, Diệp Vô Phong đang uống trà ở một quán trà gần công trường phụ, bỗng nhiên một người trung niên hơn bốn mươi tuổi xông vào trong gian phòng, nhìn cách ăn mặc giống một người thương nhân thành công, ánh mắt kia tràn đầy tự tin, dáng người lại cực kỳ vạm vỡ, hơn nữa khuôn mặt cũng rất có khí chất đàn ông.
Nhưng sau khi anh ta đi vào, đã khom người, cung kính nói: “Diệp tiên sinh, Thử Vương nhận tội với anh.”
“Thử Vương? Anh chính là Thử Vương? Là Mộ Dung Hào Giang bảo anh đến đây sao?” Diệp Vô Phong chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh: “Không cần đa lễ, mời ngồi.”
Cái tên Thử Vương này, nghe đã cảm thấy tên này nhất định là một đại thúc bủn xỉn bỉ ổi, nhưng không ngờ rằng lại là một người nhân sĩ thành công khuôn mặt rạng rỡ.
Thử Vương cung kính đứng ở một bên, lắc đầu: “Diệp tiên sinh, tôi cử người đi, đã từng làm thương tổn giám đốc Bạch, thật sự rất xin lỗi. Nhưng mà, may mắn giám đốc Bạch lại biến nguy hiểm thành bình an.”
Diệp Vô Phong thầm nghĩ trong lòng: Lúc ấy Bạch Nhạn Phi căn bản cũng không có trúng độc! Mình chỉ là muốn thuận theo tình thế tra rõ cái tổ chức con chuột này, phá hủy cùng lúc mà thôi.
“Chẳng lẽ anh không phải là một phần của gia tộc Mộ Dung?” Ánh mắt của Diệp Vô Phong nhìn chằm chằm vào Thử Vương.
Thử Vương cung kính cẩn nói: “Hải! Diệp tiên sinh, nếu như anh vẫn chưa hết giận, Thử Vương tùy ý để anh xử trí.”
Diệp Vô Phong do dự nói: “Tiêu Tường là người của tôi, sau này thế lực ngầm của Hoa Hải rất tôn trọng anh ta, Thử Vương tôi nghĩ anh nên biết phải làm sao.”
Thử Vương run sợ gật đầu: “Vâng! Diệp tiên sinh yên tâm, tôi bảo đảm, sẽ nghe theo mệnh lệnh của bang chủ Tiêu, phối hợp làm việc cùng cô ta.”
Sau đó, anh ta vô cùng cung kính đứng lên, đưa tay lấy ra một tờ chi phiếu đặt lên trên mặt bàn: “Diệp tiên sinh, tôi đặc biệt tặng cho anh tỷ để nhận lỗi, xin anh vui lòng nhận cho, mật mã là sáu số tám.”
Diệp Vô Phong trầm ngâm một lát: “Ừ, Thử Vương, hy vọng anh nói được thì làm được, đừng để tôi nghe thấy chuyện gì không tốt.”
“Diệp tiên sinh yên tâm, tôi tuyệt đối không dám.” Thử Vương cúi người lần nữa, lùi xuống rời đi.
Sau khi Thử Vương rời khỏi, chạy thẳng đến chỗ ở của Mộ Dung Hào Giang: “Ông chủ, tỷ tôi chuẩn bị tặng Diệp tiên sinh đã nhận rồi!”
“A.” Gương mặt của Mộ Dung Hào Giang tỏa sáng: “Diệp tiên sinh thật sự đã nhận rồi sao? Tốt lắm, Thử Vương, anh làm rất tốt, các anh đã nói gì với nhau, mau nói rõ chi tiết với tôi?”
Thử Vương kể lại cặn kẽ tình hình lúc đó một lần.
Mộ Dung Hào Giang gật đầu: “Ừ, rất tốt. Thử Vương, anh thực sự là thân tín của tôi, sau này, an nguy của dòng họ Mộ Dung, đều ở trên người của anh rồi.”
Thử Vương nghiêm túc nói: “Ông chủ yên tâm, tôi sẽ cố gắng làm tốt mọi việc.”
Mộ Dung Hào Giang nói: “Rất tốt, Thử Vương, anh là người trung thành nhất với tôi đấy.”
Thử Vương chớp mắt một cái, sau đó dò hỏi: “Ông chủ, tôi có thể hỏi ông một câu được không, vị Diệp tiên sinh này… Rốt cuộc là ai? Tại sao đột nhiên ông lại đổi thái độ với anh ta? Chính là anh ta đã giết hai vị công tử đấy! Chúng ta không đội trời chung với anh ta.”
Mộ Dung Hào Giang thở dài một tiếng: “Thử Vương, tôi chỉ có thể nói, anh không nên thăm dò thân phận của Diệp tiên sinh. Lời của anh đương nhiên cũng đúng, hai đứa con trai của tôi, chết ở trong tay anh ta, thế nhưng, nếu như chúng ta tiếp tục đối đầu với anh ta, kết quả cuối cùng chính là, sẽ hủy diệt hoàn toàn dòng họ Mộ Dung! Ngay cả Thử Vương anh, nhất định cũng sẽ bị anh ta nhổ cỏ tận gốc.”
Thử Vương kinh hãi không thôi: “Ông chủ… Anh ta xuất hiện ở Hoa Biển, tại sao lại có năng lực lớn như vậy? Chẳng lẽ anh ta là quan nhị đại? Hay là công tử của gia đình rất giàu có?”
Đùng! Mộ Dung Hào Giang bỗng nhiên đập bàn một cái: “Những người đó cũng không xứng xách giày cho anh ta! Anh nhớ kỹ cho tôi, vĩnh viễn không được thăm dò chuyện của anh ta nữa! Sau này, Hoa Hải chính là thiên hạ của Tiêu Tường, không còn quan hệ gì với dòng họ Mộ Dung chúng ta nữa! Anh nhất định không được để bất kỳ kẻ nào khiêu khích nữa!”
“Vâng, ông chủ, tôi hiểu rồi.” Hình bóng Thử Vương, biến mất trong bóng tối. truyện đam mỹ
“Diệp tiên sinh, Mộ Dung Trí chạy trốn rồi!” Tiêu Tường đột nhiên chạy đến báo lại tin tức này cho Diệp Vô Phong.
“A? Trốn thì trốn thôi! Không cần quan tâm.” Diệp Vô Phong cũng chẳng có thiện cảm gì đối với tên Mộ Dung Trí này, nhưng vẫn tận tâm giúp anh ta chữa trị vết thương, hôm nay cũng khôi phục được đôi chút rồi, dù sao sức khỏe của Mộ Dung Trí cũng không phải tốt bình thường.
“A, vậy tôi tiếp tục bận rộn đây.” Tiêu Tường liếc nhìn Diệp Vô Phong có chút oán hận, quay người ly khai.
Thời gian bình yên của mười mấy ngày qua đi, công việc xây dựng bến cảng hừng hực khí thế, tiếp tục tiến hành thuận lợi, Lâm Thư Âm bận rộn đến mức chân không chạm đất, nhưng công việc của Tiêu Tường đã xong được một giai đoạn, thu nhận địa bàn của Hoa Hải cũng sắp xong rồi.
Cấp dưới của Tiêu Tường, có một người tài giỏi tên là Lâm Tiểu Lương, trong khoảng thời gian gần đây, biểu hiện cũng khá tốt, võ công bản thân cũng tương đối tốt, tiêu chuẩn ít nhất là cấp đại sư trở lên, anh dũng ngoan cường, đóng vai trò rất trọng yếu trong quá trình thu phục địa bàn.
Bây giờ, Lâm Tiểu Lương dẫn theo một đám anh em, đang uống rượu ở trong một nhà hàng lẩu.
“Anh Tiểu Lương, sau này Hoa Hải chính là thiên hạ của Hồng bang chúng ta rồi! Có phải sau này anh Tiểu Lương trở thành người đứng đầu Hồng bang của chúng ta không!” Một em trai thừa dịp say rượu, bắt đầu ồn ào.
“Thả P!” Lâm Tiểu Lương hung dữ trừng mắt liếc anh ta: ” Tiêu bang chủ vĩnh viễn là bang chủ của chúng ta! Chỉ cần ai dám nói xấu sau lưng cô ấy, ông đây cắt đứt hai chân của anh ta!”
Nói xong, Lâm Tiểu Lương tức giận lấy ra một con dao găm, đập lên trên bàn: “Cậu nhớ kỹ cho tôi! Sau này tuyệt đối không được nói những lời vô nghĩa này nữa!”
“Dạ dạ dạ, anh Tiểu Lương muôn đời trung nghĩa, là tấm gương của chúng ta!”
“Đúng đúng, anh Tiểu Lương thật sự trung thành trung nghĩa với chị cả của chúng ta đấy!”
“Anh Tiểu Lương, tôi rất khâm phục sự con người trung nghĩa như anh vậy! Kính anh Tiểu Lương!”