Diệp Vô Phong thấy cô xấu hổ, biết được nếu tiến thêm một bước nữa sẽ rất khó khăn, chỉ có thể đợi đến buổi tối lại đi năn nỉ ỉ ôi. Nghĩ đến việc có thể thừa dịp này viên phòng cùng Lâm Thư Âm, tâm tư nho nhỏ của Diệp Vô Phong cũng linh hoạt lên, đến dáng đi đường cũng biến đổi.
Vào buổi chiều, Diệp Vô Phong đưa cô đến công trường, khi gần kết thúc công việc, nhận được điện thoại của cô: “Diệp Vô Phong, em quyết định buổi tối hôm nay sẽ thưởng cho anh.”
“Được, được, thật tốt quá!” Diệp Vô Phong huơ chân múa tay.
Lâm Thư Âm nói: “Anh kêu cả Tiết Phi, Mã Vũ, Hàn Kỳ lại đây, gọi thêm Tử Mạch nữa, tối nay em sẽ mời mọi người ăn lẩu xiên que, các anh cứ gọi rượu tùy thích.”
“Khụ khụ.” Diệp Vô Phong thiếu chút nữa bị nghẹn, lý tưởng tốt đẹp biết bao nhiêu, hiện thực càng thảm bấy nhiêu!
“Việc này? Cũng tính là khen thưởng sao?”
Lâm Thư Âm nhẹ nhàng cười nói: “Đồng chí à, cách mạng còn chưa thành công, đồng chí vẫn cần phải nỗ lực nha! Mới có được một chút thành tích, mà đã muốn đắc ý lên mặt, chừng nào anh làm ra thành công lớn hơn nữa, trở thành một người thành công chân chính, mới có thể có được khen thưởng thật sự chứ.”
Diệp Vô Phong không nhịn được thề: “Thư Âm, anh bảo đảm, sẽ cho em thấy được thành tích của anh!”
Bên hồ Nhạn Tây, phong cảnh như tranh vẽ, bên cạnh hồ có một nhà hàng nướng BBQ lâu đời, bán lạp xưởng Tân Cương gì đó, mười mấy năm qua, việc kinh doanh vẫn luôn vô cùng phát đạt, có thể thấy được tiệm lẩu xiên nướng này vô cùng ngon. ngôn tình hoàn
Phần thưởng của Lâm Thư Âm tất nhiên không phải chỉ là một món quà lặt vặt, cô còn phát cho bọn Diệp Vô Phong mỗi người một phong bao lì xì.
Ăn xiên que uống rượu, ngắm cảnh đẹp bên hồ, nói chuyện trên trời dưới đất, còn có người đẹp bên cạnh, một ngày như thế này quả thật là quá đẹp trời.
Tử Mạch nhịn không được hỏi Tiết Phi: “Anh Phi, nghe nói quê quán của anh cũng ở thành phố Tam Giang? Thế chúng ta là đồng hương rồi, anh còn thi đấu quyền anh, lại còn đạt được quán quân?”
Tiết Phi được người đẹp khen ngợi như vậy, nét mặt liền trở nên tỏa sáng, hưng phấn mà nói: “Ừm, anh quả thật là đã từng đạt quán quân một lần. Năm đó anh đánh tổng cộng bảy trận, đều là cắn răng nhẫn nhịn mà đấu, cho tới bây giờ vẫn còn vết thương ở trên người…”
Nói tới đây, Tiết Phi vừa muốn ở người đẹp trước mặt mình thấy được một mặt dũng mãnh của mình, mặt khác, cũng muốn khoe khoang trước mặt Diệp Vô Phong, anh ta cởi chiếc áo đang mặc trên người, lộ ra một thân đầy vết thương
“Oa! Anh Phi, anh thật đỉnh quá đi!” Tử Mạch quả nhiên hét lên một tiếng, cực kỳ hâm mộ.
Diệp Vô Phong vốn dĩ không hề để tâm đến những cái này: Trên người anh quả thật không có được nhiều vết thương như vậy, nhưng mà, anh cũng đâu phải chưa từng đánh một trận ác liệt đâu? Nếu là Tiết Phi thì sớm đã chết một trăm lần! Còn nhớ ba năm trước, ông đây một thân một mình, đấu với một ổ m túy, còn bị nhốt bên trong một tòa nhà hoang, đối phương còn sử dụng vũ khí hạng nặng, còn chẳng phải bị ông đây đánh cho tan tác sao? Một cọng lông của ông cũng không bị thương kìa.
Diệp Vô Phong đã từng trải qua chiến tranh khói lửa xa trường, đương nhiên không có hứng thú tranh cùng với loại người thường như Tiết Phi.
Người khác cũng phụ họa khen, Diệp Vô Phong lại cố tình vùi đầu uống rượu, căn bản không hề để ý tới, Tiết Phi hơi không được vui, thầm nghĩ trong lòng: “Tổng giám đốc Lâm bỏ số tiền lớn mời tôi tới đây, chứng minh tôi cũng có giá trị tương xứng! Diệp Vô Phong tay mơ như anh, thế mà cũng dám kiêu ngạo trước mặt ông đây?”
Dù trong lòng không được vui vẻ, cũng không như thế nào biểu hiện ra ngoài, âm thầm tính toán, một ngày nào đó tìm cơ hội, để cho Diệp Vô Phong biết Mã Vương gia có ba con mắt.
Sau khi cơm no rượu say, Lâm Thư Âm nói: “Tiết Phi, nếu như mọi người đã ăn xong rồi, ba người các anh, thêm cả Tử Mạch cùng nhau về khách sạn đi.”
“Vâng, tổng giám đốc Lâm.” Mọi người đứng lên, cùng Tử Mạch rời đi.
Diệp Vô Phong ở cùng Lâm Thư Âm, lúc tính tiền xong đang muốn rời đi, đột nhiên, lỗ tai Diệp Vô Phong bỗng nhiên giật giật!
Anh chính là binh vương xuất sắc, cho dù hiện trường có náo loạn ồn ào cỡ nào, nhưng trời sinh vô cùng nhạy cảm với tiếng của vũ khí, cảm giác cực kì nhạy bén!
Ngoài năm mươi mét, là tiếng súng nổ!
Có người ở bắn súng? Là vì ai mà tới?
Chỉ trong nháy mắt, Diệp Vô Phong đã phản ứng một cách chuẩn xác: Anh đột nhiên đè Lâm Thư Âm xuống!
Diệp Vô Phong phản ứng quá nhanh!
Bằng! Vào lúc tiếng súng vang lên, viên đạn găm vào bình rượu phía sau Lâm Âm, đập nát tan tành, văng tung tóe khắp nơi!
Tiếng hét lập tức nổi lên bốn phía, toàn cảnh lâm vào hỗn loạn.
Thật rõ ràng, viên đạn là hướng về phía Lâm Thư Âm!
Xung quanh nổi lên một tràng kêu bố gọi mẹ, tiếng bàn tán khắp nơi, các loại tiếng khóc la không dứt bên tai.
Đột nhiên, Diệp Vô Phong cảm thấy trước mắt tối sầm, cũng không biết là ai đã kéo công tắc nguồn điện, một làn khói mang theo mùi lạ dần dần tản ra trong đám người.
Mọi người bị dọa thảm hại như thể gặp phải tận thế, đủ hình dạng hoảng sợ.
Lâm Thư Âm rõ ràng cảm giác được, Diệp Vô Phong bế ngang cô lên, tạm thời ẩn nhẫn, thấp giọng nói: “Thư Âm, có sát thủ. Có điều, em không cần lo lắng.”
Lâm Thư Âm cảm thấy cái ôm của anh vô cùng ấm áp! Mặc dù cô không hề có kinh nghiệm chiến đấu, nhưng cũng cảm thấy được, viên đạn vừa rồi chính là hướng về cô mà đến!
Nếu không phải Diệp Vô Phong vào lúc nghìn cân treo sợi tóc, đè cô xuống, chính cô đã bị bắn trúng rồi!
Hiện trường mọi người vẫn chen chúc nhau, người đâm người, người dẫm lên người, hỗn loạn không tả nổi.
Diệp Vô Phong không nói chuyện, ôm chặt Lâm Thư Âm, anh men theo tuyến đường, áp dụng chiến thuật lẩn tránh, cho dù ở trong tình huống tối lửa tắt đèn, cũng có thể thoải mái lách qua bên người các khách khác, đi vào cửa, đột nhiên người anh cứng lại, hai mắt đỏ ngầu!
Nguyên nhân là do anh vừa tình cờ nhìn thấy, ở trong ánh đèn mỏng manh, một thân hình vừa ẩn mình vào bụi lau sậy.
Lâm Thư Âm cũng thấy rồi: “Diệp Vô Phong, đó là sát thủ sao?”
Diệp Vô Phong tiếp tục ôm chặt cô, dùng thân thể bảo vệ an toàn cho cô: “Đột nhiên cúp điện, chứng tỏ sát thủ có đồng bọn, nếu như anh tiếp tục đuổi theo, em sẽ gặp nguy hiểm.”
Ở trong tình huống địch tối ta sáng, Lâm Thư Âm cũng sợ hãi đến cực điểm, hoàn toàn không biết làm sao.
Hiện trường vẫn vô cùng hỗn loạn không có ổn định, bên trong đám đông bỗng nhiên có một cô gái, chạy tới bên hai người Diệp Vô Phong, có lẽ là quá kinh hoảng, thế mà lại kéo Diệp Vô Phong cánh tay: “Cứu mạng! Anh, cứu mạng với.”
Diệp Vô Phong tùy tiện nhìn cô ta một cái rồi lôi kéo Lâm Thư Âm, nhanh chóng bỏ chạy!
Cô gái trẻ tuổi này, theo sát phía sau bọn họ, mục tiêu của bọn họ là chiếc BMW đang dừng bên đường của Lâm Thư Âm, Diệp Vô Phong cảm thấy, chỉ cần có thể lên xe thì có thể an toàn.
Cấp tốc chạy khoảng ba trăm mét nữa, tới bên cạnh ô tô.
“Em sẽ phụ trách lái xe.” Lâm Thư Âm lấy chìa khóa xe ra, mở cửa xe. Bỗng nhiên, Lâm Thư Âm cảm thấy một bóng người chợt lóe lên trước mắt, Diệp Vô Phong thủ một tư thế vô cùng sắc bén, nhào về hướng cô gái kia!
Đòn tấn công của Diệp Vô Phong mạnh đến mức nào cơ chứ? Cô gái kia ngay lập tức bị Diệp Vô Phong khống chế, hoàn toàn không thể động đậy, khẩu súng lục mới vừa lấy ra, căn bản không cách nào dùng đến.
Chiêu thức của Diệp Vô Phong vô cùng mạnh, căn bản không hề bàn đến cái gì mà thương hoa tiếc ngọc, sau khi áp chế được cô gái thì túm hai cánh tay của cô bẻ ngược về phía sau, cô ta chỉ có thể bị bắt áp sát vào ô tô, khẩu súng lục trên cánh tay kia rơi xuống.
Lâm Thư Âm khiếp sợ: “Trời ạ, sao sát thủ lại có thể giả thành một cô gái đáng thương cơ chứ? Lại còn mang theo súng? Nếu không phải Diệp Vô Phong phát hiện kịp thời, chính cô hôm nay chắc chắn cũng sẽ mất mạng! Nhưng làm sao anh phát hiện ra chứ?”