Vua chuột do dự nói: “Ông chủ, cái này thật khó đoán. Bây giờ Diệp Vô Phong đang như mặt trời ban trưa, tôi nghĩ sẽ có hai trường hợp. Một là cậu ta sẽ dẫn theo nhiều người để khẳng định vị trí của mình. Hai là sẽ đến dự tiệc một mình.”
“Ừm, tôi muốn xem xem, cậu ta sẽ thuộc loại nào!”
Một nhân viên phục vụ gõ cửa cốc cốc rồi bước vào, báo cáo cẩn thận: “Thưa ông chủ Giang, anh Phong, Diệp Vô Phong đến rồi ạ.”
“Hả?” Mộ Dung Hào Giang đột nhiên đứng dậy: “Có bao nhiêu người đến?”
“Anh ta chỉ dẫn theo một người thôi.” Nhân viên phục vụ ngoan ngoãn trả lời.
Mộ Dung Hào Giang nhìn Vua chuột một cái, vẻ mặt không rõ: “Chỉ dẫn theo một người thôi à? Ha ha, gan ghê!”
“Nhưng mà còn có một vị khách không mời, là người bên cảnh sát.” Nhân viên phục vụ nhỏ tiếng báo cáo.
“Người bên cảnh sát ư? Cục trưởng La à? Hay Quách Vạn Phúc?” Mộ Dung Hào Giang vô cùng ngạc nhiên.
“Ông chủ, tôi không biết nữa.”
Vừa nói đến đấy, tiếng cười của Diệp Vô Phong đã truyền đến: “Ông chủ Giang, nhà hàng Bầu Trời của ông không hổ danh là số một Hoa Hải, xa hoa, khí thế thật! Đúng là đẳng cấp cao.”
“Kìa, cậu Phong, mời vào.” Mộ Dung Hào Giang mắng thầm trong lòng một câu: Đây là kẻ thù giết con! Mình lại phải khách khách sáo sáo, cung cung kính kính với cậu ta!
“Phó cục trưởng, mời.” Diệp Vô Phong tự dưng kéo từ sau lưng ra một người mặc thường phục, nhưng Mộ Dung Hào Giang liếc mắt một cái là nhận ra ngay, người này là Phó cục trưởng đã nhận của ông ba trăm triệu đây mà!
Rốt cục Diệp Vô Phong đặc biệt dẫn theo Phó cục trưởng là có ý gì đây?
Nét mặt Mộ Dung Hào Giang bỗng chốc thay đổi, trong lòng cứ lo lắng nghi ngờ, có hơi luống cuống không biết làm sao.
Vua chuột theo bên cạnh ông ta cũng giật nẩy mình: Sao Diệp Vô Phong lại tìm người này dẫn đến đây? Cậu ta muốn làm gì?
Mặt Phó cục trưởng đầy sợ hãi, hoang mang và lúng túng, nhưng dưới sự ép buộc của Tiêu Ngưu Nhi, chỉ có thể đi vào.
“Chủ tịch Giang, tôi…” Phó cục trưởng định giải thích gì đó.
“Tôi không biết ông!” Trong lòng Mộ Dung Hào Giang dậy sóng: Không lẽ thằng cha này yếu bóng vía kể hết cho Diệp Vô Phong nghe rồi sao?
Lúc này, Tiêu Ngưu Nhi đã đóng cửa phòng lại, trừng mắt đẩy đẩy Phó cục trưởng về trước.
“Chủ tịch Giang, tôi gửi lại ông ba trăm triệu.” Phó cục trưởng nói xong câu này, muốn tụt huyết áp đến nơi.
Tiêu Ngưu Nhi ném ba trăm triệu tiền mặt ném lên bàn.
Diệp Vô Phong cười ha ha: “Ông chủ Giang, ông kể cho tôi nghe chuyện tốt ông làm được không?
Mấy bắp thịt trên mặt Mộ Dung Hào Giang co lại rồi giãn ra liên tục, giọng nặng nề: “Cậu Phong, xin lỗi, là do Mộ Dung Hào Giang tôi hồ đồ! Tôi tặng cho cậu toàn bộ vàng bạc cất trong kho tàng xem như chuộc tội. Hơn nữa, Mộ Dung Hào Giang tôi đảm bảo, con cháu dòng họ Mộ Dung sẽ mãi mãi không đối địch với cậu Phong, nếu trái lời thề, dòng họ Mộ Dung tôi nhất định diệt vong!”
Nói xong, ông hụych một tiếng quỳ xuống trước mặt Diệp Vô Phong.
Phó cục trưởng sợ đến nỗi tim đập thình thịch, ông chủ Giang không ai bì nổi lại quỳ trước cậu Phong ư? Trời!
Diệp Vô Phong không hề có ý định để Mộ Dung Hào Giang đầu tóc bạc phơ đứng dậy, anh lạnh lùng nói: “Mộ Dung Hào Giang, tôi biết ông muốn bảo vệ dòng họ Mộ Dung, nhưng thật sự sai lầm này của ông khiến tôi không thể chấp nhận được! Tôi chỉ bị cảnh sát bắt thôi mà ông lại giậu đổ bìm leo ngay, ông sống trên đời này còn tác dụng gì nữa?
Bản thân Mộ Dung Hào Giang cũng thuộc bậc thầy, nếu muốn phản kháng, nói không chừng có thể trốn thoát khỏi đây, ít nhất cũng có thể liều mười mấy ván.
Nhưng ông ta đâu dám phản kháng: “Cậu Phong, Mộ Dung Hào Giang tự biết mình nghiệp chướng nặng nề, tự nguyện chịu chết.”
Nói xong câu đó, ông ta nhắm mắt lại.
Diệp Vô Phong suy tính một chút: “Thế này đi, ông tự tay giết Phó cục trưởng, rồi thực hiện lời hứa của ông lúc nãy, tôi sẽ tạm tha cho ông.”
“Hả? Đừng! Đừng mà!” Thoáng chốc Phó cục trưởng đã sợ đến nỗi mặt mũi tái nhợt, giờ mới hiểu ra tại sao Mộ Dung Hào Giang đứng đầu Hoa Hải lại sợ Diệp Vô Phong, hoá ra Diệp Vô Phong tùy tiện nói một câu là quyết định việc sống chết của người khác.
“Cậu Phong, xin cậu đừng giết tôi! Tôi là người tốt thật mà.” Phó cục trưởng quỳ gối dưới chân Diệp Vô Phong, khóc chảy mắt: “Tha mạng, tha mạng.”
Vèo! Bóng dáng Vua chuột chợt vụt qua, đến sau lưng Phó cục trưởng, đấm thẳng vào đầu Phó cục trưởng, Phó cục trưởng bất tỉnh ngã xuống đất ngay.
Vút! Vua chuột rút dao nhọn ra: “Tôi giết nó cho ông chủ!”
“Khoan!” Diệp Vô Phong tuyệt nhiên không giơ tay mà ngăn cản: “Tôi muốn Mộ Dung Hào Giang tự ra tay, thế mới đúng.” Anh quay đầu về phía Tiêu Ngưu Nhi: “Ngưu Nhi, cậu ghi lại toàn bộ quá trình cho tôi.”
“Vâng!” Tiêu Ngưu Nhi xoa xoa tay hơi hưng phấn, cái này là để ghi lại bằng chứng phạm tội của Mộ Dung Hào Giang.
Mộ Dung Hào Giang toàn thân ảm đạm, lẩm bẩm: “Cậu Phong, từ nay về sau Mộ Dung Hào Giang là con chó của cậu, cậu muốn tôi cắn ai, tôi cắn người đó.”
Ông ta cảm thấy Diệp Vô Phong thật quá đáng sợ, ông ta chỉ liên lạc với Phó cục trưởng một tí đã bị Diệp Vô Phong tra ra hết! Còn có lòng lùng bắt, làm ông ta phạm phải tội ác không thể tha thứ, cơ mưu đến thế ư? Quá nham hiểm!
Thế là trong căn phòng sang trọng, Mộ Dung Hào Giang nhấn nhân trung Phó cục trưởng, sau khi lôi Phó cục trưởng dậy lại đâm xuống, một dao, một dao, lại một dao. Dường như ông ta muốn phô ra kỹ năng giết người của mình, đâm mười mấy nhát nhưng Phó cục trưởng vẫn chưa chết hẳn gập người kêu thảm thiết.