Thiết Thoái Dương nói về phía Diệp Vô Phong: “Đây là khách quý của tôi, anh ấy sẽ gọi món.”
Diệp Vô Phong vội vàng từ chối: “Ừm, tôi không hiểu rõ nơi này, anh Dương cứ tùy tiện gọi món đi.”
Thiết Thoái Dương gật đầu: “Được thôi, bốn món ăn, hai mặn hai chay, nhất định phải có món đặc trưng, thêm mì hầm giò heo, chỉ cần hai món chay. Lại thêm hai bình Mao Đài.”
“Mao Đài! Anh Dương, không cần uống loại rượu ngon như vậy đâu?” Diệp Vô Phong hơi ngạc nhiên, nghe nói với tư cách là Thiết Thoái Dương, anh ta đã dạy riêng cho một vài đồ đệ. Anh ta thường sống bằng nghề nông, chăn nuôi, nên thu nhập của anh ta không được cao lắm. Không nhiều đến mức có thể tùy tiện uống rượu Mao Đài.
Thiết Thoái Dương cười nói: “Anh Diệp, thật ra mấy ngày nay tôi luôn để ý đến anh, xin anh đừng chê cười.”
Diệp Vô Phong gật đầu: “Để ý tới tôi? Nếu anh đã có thể thẳng thắn nói ra như vậy, tôi chắc chắn sẽ không chê cười.”
“Ha ha, sảng khoái!” Thiết Thoái Dương cười, rồi lại hạ giọng: “Anh Diệp, trong khoảng thời gian này, anh đã sai người mua văn phòng ở phố Phúc Lâu, thu mua Tạ Thị, ép chết Đại Tùng, đánh bại Trần Cương. Thật ra tôi cứ suy nghĩ mãi, anh Diệp đến Phụng Thiên là muốn làm chuyện gì?”
“Ồ?” Diệp Vô Phong trong lòng thầm kinh ngạc, Thiết Thoái Dương này thật đúng là không tầm thường! Nếu anh ta biết về những thứ khác thì không nói, nhưng rất khó để biết về trận chiến của mình với Trần Cương. Dù sao thì đó cũng không phải là nơi công cộng.
Anh ta không phải là doanh nhân, làm sao anh ta có thể biết anh đã thu mua Tạ thị?
Diệp Vô Phong không biểu hiện gì, thậm chí còn mang dáng vẻ ung dung tùy ý nhưng trong lòng anh đã âm thầm đề phòng. Nếu Thiết Thoái Dương làm gì bất lợi cho mình thì có thể phản kích ngay lập tức!
Dù gì Thiết Thoái Dương cũng là một cao thủ, đương nhiên sẽ cảm nhận được sự phòng bị của Diệp Vô Phong. Ngược lại anh ta không đề phòng gì mà tiếp tục nói: “Tên thật của Thiết Thoái Dương, bây giờ cả tỉnh Liêu Đông này chỉ có mình Diệp Vô Phong anh biết. Tôi ở bên ngoài còn có một cái tên giả, Dương Chấn Hoa.”
“Ồ.” Sắc mặt Diệp Vô Phong không thay đổi, lúc này phục vụ bàn bắt đầu dọn món, cuộc trò chuyện của hai người tạm thời dừng lại.
Rượu thịt đủ đầy, hương thơm lan tỏa.
“Nào, anh Diệp, chúng ta vừa ăn vừa uống, từ từ nói chuyện. Dù sao cũng còn cả tối nay.” Thiết Thoát Dương cầm chén rượu cụng vào chén Diệp Vô Phong: “Tôi cạn trước, anh cứ tùy ý.”
Diệp Vô Phong cảm nhận được thành ý của Thiết Thoái Dương, mỉm cười: “Anh Dương, thực ra tửu lượng của tôi không tệ lắm.” Sau đó một hơi uống cạn rồi tặc lưỡi: “Rượu này mạnh đấy.”
“Được, anh Diệp, Dương Chấn Hoa tôi đây có thêm một người bạn là anh!” Thiết Thoái Dương nhanh chóng rót rượu, vô cùng kích động.
Diệp Vô Phong hai tay cầm chén rượu tỏ ý tôn trọng đối phương: “Anh Dương, cảm ơn.”
Hai người họ uống liền ba chén, Thiết Thoái Dương lần này rót đầy rượu, hai mắt rưng rưng: “Anh Diệp, tôi cảm thấy anh đến Phụng Thiên chắc chắn là để đối phó với Kiều Thất! Tên Kiều Thất cặn bã này ở Liêu Đông đã làm không biết bao nhiêu chuyện xấu! Tôi kể chuyện của mình với anh cũng chẳng sợ anh chê cười.”
“Anh Dương, anh có chuyện gì sao?” Diệp Vô Phong vô cùng hứng thú.
Thiết Thoái Dương nâng chén rượu lên nhưng dường như quên phải cụng chén với Diệp Vô Phong, một hơi uống cạn: “Anh Diệp, không giấu gì anh. Đúng là giữa tôi và Kiều Thất là có mối thù sâu đậm! Mười tám năm trước, lúc đó Dương Chấn Hoa chỉ mới mười hai tuổi, mới học cấp hai. Kiều Thất vì muốn chiếm đoạt nhà mà ép bố mẹ tôi chết! Từ đó về sau, Dương Chấn Hoa tôi nuôi chí báo thù, nhưng ai cũng biết bên cạnh Kiều Thất có một Bắc Thoái Vương!
“Tôi không tốt nghiệp cấp ba nên đồng ý nhập ngũ, hy vọng có thể ở trong quân đội học được chút bản lĩnh, tương lai cho dù phạm tội cũng nhất định phải git cht Kiều Thất! Sau đó tôi được huấn luyện trong quân đội năm năm, học được rất nhiều kỹ năng chiến đấu nhưng lúc lén mang súng về thì bị cấp trên phát hiện. Cấp trên cũng xem như là bao che tôi, để tôi giải ngũ, không phải chịu phạt.”
“Sau khi giải ngũ, tôi tìm cao thủ ở khắp nơi, định rèn luyện bản thân thành một người vô địch. Lại qua năm sáu năm trời ròng rã, võ công của tôi được nâng cao, chính bản thân tôi cũng cảm thấy thiên phú của mình không tồi, vậy nên nhân một đêm tôi lẻn vào biệt thự của Kiều Thất. Kết quả Bắc Thoái Vương chỉ tung một quyền đã làm tôi bị thương, may mà tôi ở trong quân ngũ học được chút bản lĩnh trốn thoát mới có thể thoát khỏi nguy hiểm.”
“Vậy nên năm năm nay tôi chỉ có thể cúi đầu mà sống, yên lặng chịu đựng, không ngày nào được yên giấc! Mối thù đó khiến tôi rất hận bản thân mình, nhưng có lẽ do thiên phú có hạn, tuy bây giờ tôi là cấp Tông Sư nhưng tôi biết rõ mình không phải đối thủ của Bắc Thoái Vương! Người sống trên đời, thù hận khó báo, anh Diệp, Thiết Thoái Dương tôi thực ra sống rất uất ức, chỉ là người khác không biết mà thôi.”
Nói đến đây, Dương Chấn Hoa giàn giụa nước mắt, chua chát nói tiếp: “Tôi sống quá vô nghĩa, có lỗi với bố mẹ đã mất! Có lỗi với chính mình! Tôi không phải là một người đàn ông!”
Anh ta không can tâm nói: “Nhưng tôi không thể chết, chỉ có sống mới có hy vọng! Anh Diệp, anh có hiểu được cảm giác của tôi không?”
Diệp Vô Phong đứng dậy rồi tiến đến gần Thiết Thoái Dương, vươn tay vỗ nhẹ vai anh ta: “Tôi hiểu, anh nói đúng, chỉ có sống tiếp mới có hy vọng báo thù. Anh Dương, tôi thấy anh là một người đáng để tôi tin tưởng, vậy nên tôi cũng không ngại nói với anh. Tôi đến Phụng Thiên đúng là để đối phó với Kiều Thất, hơn nữa còn muốn ông ta chịu sự trừng trị của pháp luật.”
“Không! Anh Diệp, tôi chỉ muốn báo thù! Tôi muốn tự tay giết ông ta! Anh có biết không, ông ta bức mẹ tôi, git cht bố tôi ngay trước mặt tôi! Tôi dù có làm ma cũng không thể buông tha ông ta!” Thiết Thoái Dương lau nước mắt: “Bố mẹ trên trời có linh thiên đã đợi tôi mười tám năm rồi! Mười tám năm! Dương Chấn Hoa đã sống uổng phí mười tám năm!
Diệp Vô Phong nhìn người đàn ông to lớn mạnh mẽ của vùng Đông Bắc trước mặt mình nước mắt giàn giụa, trong lòng không khỏi chua xót. Anh vỗ nhẹ bả vai Thiết Thoái Dương: “Dương Chấn Hoa, nếu anh vẫn còn là một người đàn ông thì hãy lau khô nước mắt! Đã là đàn ông thì có thể chết trên chiến trường nhưng không thể bị kẻ địch dọa chết! Anh còn dũng khí không? Còn dám báo thù không?”