Những tên còn lại thấy tình hình không ổn thì vội vàng né tránh lui về đằng sau.
Thật ra đám người này có gan xông pha cũng là do ỷ vào số lượng. Bọn họ quen dùng thịt đè người nên có khí thế lúc xuất quân rất lớn, nhưng một khi bị đánh thấm thía rồi thì lại nhụt chí tìm cách trốn đi, đội hình đổ như ngả rạ.
Còn nhờ Trương Long dẫn theo mấy người tham gia vào trận đánh khiến cho trận thế trăm người của phe địch bị đánh phá từ trong ra ngoài, phe địch loạn như cào cào.
Chiến trường hiện tại phải nói là thảm hơn cái thảm, tiếng kêu la khóc lóc hô cha gọi mẹ vang lên không ngớt.
Thừa dịp mọi người đang hỗn loạn, Trần Cương muốn chạy lên hỗ trợ. Nhưng Đường Trảm rất là nhạy cảm, khi thấy Trần Cương tới gần thì anh ta lập tức quơ lấy một tên côn đồ mà quăng như quăng bịch rác đến chỗ Trần Cương.
Thế là tay chân Trần Cương luống cuống không biết phải làm sao. Đến lúc anh ta đón được thằng đàn em số khổ này rồi thì tình cảnh của anh ta cũng khổ không thôi.
Bởi vì Trần Cương chưa bao giờ gặp phải những chuyện như thế này. Mỗi một lần anh ta xử lí chuyện gì cũng đều là dùng ưu thế tuyệt đối để giành chiến thắng. Trần Cương luôn có thể đánh cho phe địch phải cầu xin tha thứ mà làm theo ý của anh.
Nhưng lần này, Đường Trảm là một người ngoài cuộc nhưng lại phách lối vô cùng. Mà năng lực chiến đấu của Đường Trảm lại quá giỏi, hết lần này tới lần khác khiến Trần Cương phải chịu thế bị động.
Bỗng nhiên, ánh mắt của Trần đờ. Anh ta thế mà lại thấy sư phụ của anh xuất hiện, Bắc Thoái Vương đến rồi! Đám người ngoài cuộc này sắp phải xuống địa ngục thật rồi!
Trần Cương biết võ công của sư phụ đã đạt đến cấp bậc đánh bại được cả thần. Đám người ngoài cuộc này dù cho có mạnh mẽ hơn thế nào chăng nữa thì cũng sẽ bị sư phụ đánh cho ba má nhận không ra.
“Dừng tay!”
Bắc Thoái Vương chậm rãi đi đến chỗ Đường Trảm. Đám cô đồ dù đang đánh chiến tưng bừng thì cũng phải tách ra một con đường cho ông ta.
Tiểu Yêu cảm thấy không khí chung quanh có hơi khác lạ thì cũng đành ngừng tay lại. Đến cả nhóm người Trương Long cũng phải ngừng lại mà tụ tập lại một chỗ thủ thế.
Xung quanh hai người Đường Trảm và Tiểu Yêu phải nói là thây chất đầy đồng. Đây chính là thành tích chiến đấu của hai người họ gây ra.
Ánh mắt Đường Trảm nhìn Bắc Thoái Vương bước đến gần có nét cảnh giác. Đột nhiên trong lòng Đường Trảm nổi lên một cảm giác sợ hãi.
Linh cảm của Đường Trảm rất bén nhạy, sự bén nhạy này đã cứu mạng Đường Trảm rất nhiều lần.
Đường Trảm cảm thấy ông lão ở phía đối diện anh ta vô cùng nguy hiểm! Cảm giác như thể Đường Trảm đang một chọi một với Diệp Vô Phong vậy!
Cái cảm giác này mách bảo Đường Trảm rằng anh ta không phải là đối thủ của người này.
Tiểu Yêu nhìn thấy Đường Trảm lùi về sau theo bản năng thì cũng hiểu được ông lão trước mắt có thực lực mạnh đến nhường nào. Thế là Tiểu Yêu cũng lui lại hai bước để tránh tạo thêm phiền phức cho Đường Trảm.
Ở phía ngoài xa, Trương Long nhìn thấy người kia thì nhịn không được hô to:
“Bắc Thoái Vương Đàm Thuận!”
Trong lòng Đường Trảm cũng nhịn không được mà run lên:
‘Hóa ra ông già này chính là Đàm Thuận? Trông ông ta có vẻ rất là đường hoàng ngay thẳng, sao lại có thể tiếp tay cho giặc mà hỗ trợ nhà họ Lôi? Quả nhiên là không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài mà.’
“Đám nít ra, dám diễu võ dương oai ngay tại địa bàn của nhà họ Lôi. Chúng bay chắc hẳn đã biết trước được hậu quả nhỉ?”
Nét mặt của Bắc Thoái Vương rất là thong thả, ông ta mỉm cười như thể trong lòng không có lấy một tia lửa giận.
Đường Trảm cũng giả đò diễn theo mà lắc đầu:
“Có biết gì đâu? Ông già, ông cũng đừng ở đó mà hù dọa, tôi đây cũng không phải kẻ dễ bị dọa nạt đâu. Đám người trong quán bar của ông dám đánh anh em tốt nhà tôi. Bên phía mấy người nhất định phải bồi thường, nếu không chúng tôi sẽ không để yên cho chuyện này! Đơn giản vậy thôi.”
Bắc Thoái Vương cười lạnh mà đáp lại:
“Vậy còn đám người nằm la liệt chỗ này? Không phải cũng đều do lũ chúng bay đánh bị thương à? Chúng bay cũng nên bồi thường đi.”
Đường Trảm nói lại:
“Hai chuyện này không giống nhau. Những người này dám vây công chúng tôi nên bị đánh là đáng. Chẳng nhẽ tôi phải đứng yên chịu trận cho bọn chúng đánh tới chết à? Ông bị điên thì điên một mình đi tôi vẫn còn bình thường lắm!”
“Thằng chó nhà mày!”
Lời của Đường Trảm khiến Bắc Thoái Vương lập tức nổi giận.
“Tiếp chiêu này đi!”
Bắc Thoái Vương bỗng nhiên giơ cao chân lên, thân hình ông ta nhoáng một cái bay vụt vào không trung. Cơ thể ông ta nhẹ nhàng bay lơ lửng như là một đám mây.
“Đợi đã, đối thủ của ông là tôi!”
Lúc Đường Trảm nghe thấy giọng nói này thì lập tức thở ra một hơi đầy nhẹ nhõm:
‘Đại ca tới là ổn rồi.’
Cách thức di động của Diệp Vô Phong quỷ quái như một bóng ma. Diệp Vô Phong bỗng nhiên chạy vút qua người Đường Trảm, đánh ra một tiếng vang thật lớn mà chặn lại chiêu thức của Bắc Thoái Vương.
Bắc Thoái Vương xoay người lộn một vòng trong không trung. Ông ta đánh vòng lộn người lại để đáp đất về phía sau lưng, lúc tiếp đất rất bình tĩnh ổn định.
Mái tóc trắng của Bắc Thoái Vương tung bay theo gió, trông rất có phong độ.