Khương Tam Lãng nguýt Diệp Vô Phong một cái:
“Anh cười cái gì?”
Diệp Vô Phong không hề che giấu mà trả lời:
“Ông Đàm à, cuộc trò chuyện giữa chúng ta sao lại có thể để cho cấp dưới xen vào đây? Có vẻ cách quản lí của ông không được nghiêm túc lắm.
Đàm Thuận liếc xéo Khương Tam Lãng một cái. Khương Tam Lãng vội vàng ngậm miệng khom lưng đứng nghiêm lại.
Lúc này Trần Cương xuất hiện với một cái túi nhựa màu đen trong tay. Rồi anh ta lấy tiền ra xếp lên mặt bàn.
“Anh Diệp, mời anh kiểm tra lại.”
Diệp Vô Phong lấy tay gom hết tiền vào túi mà nói:
“Không cần kiểm tra, chỉ là chút tiền lẻ, cũng không đáng để tôi lãng phí công sức đi xem lại. Mà nói chứ, tôi cũng tin tưởng anh Trần Cương đây chắc chắn sẽ không tính sai nha.”
Nói dứt lời rồi Diệp Vô Phong cũng quay người đi đến phía cửa ra của quán bar.
Tám tên cấp dưới đứng hai bên cánh cửa không tự chủ được mà nắm chặt vũ khí trong tay. Ánh mắt của tám tên này như muốn phun ra lửa.
“Tránh ra!”
Bắc Thoái Vương Đàm Thuận quát lên một tiếng đầy giận dữ khiến cho tám tên kia bị dọa đến giật cả mình. Thế là lũ đó nhao nhao né tránh nhường đường cho Diệp Vô Phong. Chỉ thấy Diệp Vô Phong lắc lư cái tay cầm túi nhựa màu đen đi ra ngoài.
“Ông Đàm!”
Khương Tam Lãng cảm thấy không cam tâm vô cùng.
“Đây chính là cơ hội tốt để giữ Diệp Vô Phong lại!”
Đàm Thuận vỗ bàn một cái:
“Với thực lực của mày à? Hay là Trần Cương? Hay là bằng cái lũ gà đất chó sành kia? Khương Tam Lãng, tao nói lại một lần nữa, hiện tại mày không có quyền gì mà xen vào! Đừng để tại lại phải nhắc thêm lần nữa!”
Khi nói đến mấy câu sau thì sắc mặt của Đàm Thuận đã có phần muốn giết người.
“Khi nãy Diệp Vô Phong có nhắc đến bức di chúc máu, chắc chắn là do mày tự cho là mày thông minh nên để lại nhỉ? Khương Tam Lãng, não mày có thoái hóa đến cỡ nào thì cũng nên còn lại bản năng súc vật chứ! Cái mưu kế vu khống cho nó lúc đầu tốt bao nhiêu giờ lại bị mày phá ra như cứt! Mày còn kéo thêm một kẻ địch đám gờm nữa cho Âu Dương Lôi rồi! Ngu còn hơn con chó, ngu hết phần thiên hạ!”
Khương Tam Lãng không phục mà nói lại:
“Ông Đàm, sao ông lại nói là tôi phá hư kế hoạch được? Ông dựa vào đâu mà nói như vậy?”
Đàm Thuận nhìn chằm chằm Khương Tam Lãng rồi nói:
“Cái thằng lanh chanh như mày, cái bản di chúc máu đó không phải là đang quần đánh rắm à? Chỉ biết vẽ vời thêm chuyện! Mày dùng não suy nghĩ một lần đi, nếu thật sự do Diệp Vô Phong gây án thì nó có thể không mang theo não như mày mà cho nạn nhân để sót lại một lời nhắn không? Hay mày tưởng trí thông minh của Hồ Bá sánh ngang được trình độ lớp chồi của mày?”. ngôn tình hay
“Éc… Nhưng mà…”
Khương Tam Lãng còn đang định lên tiếng giải thích.
‘Bốp!’
Đàm Thuận vỗ mặt bàn một cái mà nói:
“Im con mẹ mày đi đừng có sủa nữa, chuẩn bị đón nhận người của Hồ Bá đến trả thù cho cái chết của Hồ Trọng đi.”
“Sư phụ, người đã lỡ mất chuyện vui rồi! Lúc mà ngài Diệp đi theo Bắc Thoái Vương vào quán bar thì trong lòng con lo lắng vô cùng, con chỉ hận không thể lập tức đi vào theo! Lá gan của ngài Diệp cũng lớn thật! Trong tình huống đó thì máu huyết toàn thân con đã sợ đến đông cứng lại rồi!”
Trương Long và Dương Chấn Hoa đang nói về lúc Diệp Vô Phong đi vào quán bar để lấy sáu trăm triệu ra. Hai người họ cảm thán không thôi. Cảm giác bái phục của hai người họ đối với Diệp Vô Phong đã tới trình độ không thể diễn tả bằng lời.
“Đúng vậy, anh Diệp quả là một nhân vật vừa có trí tuệ lại luôn dũng cảm hướng thiện.”
Dương Chấn Hoa cũng không tiếc lời ngợi khen.
“Sáu trăm triệu này thế mà là do ngài Diệp tự mình xông vào quán bar để lấy, là ngài Diệp dũng cảm đối chọi với bọn họ sao?”
Lý Đào khóc huhu, nước mắt như mưa.
“Vì tôi mà ngài Diệp dám mạo hiểm cả tính mạng của mình cơ mà!”
Dương Chấn Hoa trừng mắt liếc Lý Đào:
“Khóc cái gì? Đàn ông con trai đầu đội trời chân đạp đất đổ máu chứ không đổ lệ! Lý Đào, sau này cậu phải biết cố gắng mà hoàn thành nhiệm vụ của anh Diệp giao cho coi như là báo đáp lại món nợ này.”
“Đã rõ!”
Lý Đào lau hai hàng nước mắt đi, anh ta nắm chặt tay lại mà nói:
“Ông chủ cứ yên tâm, em nhất định sẽ làm tốt mọi việc ngài Diệp giao phó. Chỉ là với cái chân này thì trong khoảng thời gian sắp tới em cũng khó có thể đứng dậy nha.”
Trương Long vỗ bả vai của Lý Đào mà nói:
“Vậy lại chờ khi nào chân cậu hồi phục lại rồi thì tính sau. Đừng nóng vội, cứ an tâm mà dưỡng bệnh đi.”
Bạch Tinh Đồng đi vào bệnh viện thì thấy Tần Chí Dũng đang bị còng tay nằm trên giường bệnh. Ca phẫu thuật đã sắp hoàn thành, lúc này trên người Tần Chí Dũng toàn là bông băng thuốc đỏ. Bạch Tinh Đồng dặn dò mấy cảnh sát phụ trách giám sát mấy câu. Cô ta yêu cầu bọn họ phải đề cao cảnh giác, mỗi một lần thay ca phải có ít nhất bốn người, hai người trong hai người ngoài. Đặc biệt là phải đề phòng có người sẽ giả dạng thành nhân viên chăm sóc và các bác sĩ để tạo cơ hội cứu Tần Chí Dũng.
Người dẫn đầu đội cảnh sát phụ trách giám sát là Vương Đại Minh. Anh ta dùng thái độ rất là chuyên nghiệp mà lắng nghe một cách chăm chú. Anh ta tỏ vẻ sẽ lập tức làm theo những chỉ dẫn do chính Bạch Tinh Đồng nói ra.
Chợt điện thoại của Bạch Tinh Đồng vang lên, cô ta vội vàng bắt máy: