Thật sự là khi Diệp Vô Phong bắt Lôi Mông, đã đoán được sơ sơ thân phận của gã. Về đến ký túc xá chi nhánh công ty Hoa Cường, Diệp Vô Phong dùng cách của mình tra thông tin tay bắn tỉa của tổ chức lính đánh thuê này, phát hiện mình bắt được một con cá lớn, Lôi Mông!
Thế là Diệp Vô Phong bèn mang tin này gửi qua cho Bạch Tinh Đồng bằng phương thức liên lạc bí mật trên mạng.
Lôi Mông, nam, ba mươi lăm tuổi, đã ly hôn, từng là lính thủy quân lục chiến ở nước M, lúc đó được gọi là thiên tài bắn tỉa, sau đó do trong lúc làm nhiệm vụ phạm lỗi nên bị buộc ra khỏi quân đội.
Khi Bạch Tinh Đồng nhận được thông tin, vội mở kho dữ liệu liên quan tội phạm của cảnh sát, thật sự thấy tên Lôi Mông có trên danh sách!
Bạch Tinh Đồng không có cách nào kiềm chế kích động trong lòng: Đây là một con cá lớn đó! Diệp Vô Phong dễ dàng bắt được quá nhỉ?
Thế là sau đó, dựa vào thông tin đầy đủ mà Diệp Vô Phong cung cấp, Bạch Tinh Đồng tiếp tục bắt đầu điều tra đương sự.
“Lôi Mông, khai báo đi!”
“Hả?” Lôi Mông bỗng dưng nghe có người gọi tên mình, ngẩng đầu lên.
Mặc dù gã lẫn trong đội ngũ lính đánh thuê, Lôi Mông cũng không bao giờ lộ tên thật, người khác đều gọi gã bằng biệt hiệu: Chim Ưng.
Nhìn ánh mắt lảng tránh của gã, nhân viên thẩm tra có kinh nghiệm biết chắc chắn gã ta là Lôi Mông rồi!
Bởi vậy câu hỏi kế tiếp càng kích động Lôi Mông hơn.
“Lôi Mông, anh đã ba mươi lăm tuổi rồi, chẳng lẽ chưa kết hôn? Không có bạn gái? Không có con cái gì sao?” Cảnh sát điều tra bắt đầu luyên thuyên.
Dù trong lòng Lôi Mông chịu phải kch thích, nhưng gã vẫn không nói một lời.
“Lôi Mông, anh là cao thủ bắn tỉa của lính đánh thuê, không cần giấu nữa, nói thật đi.”
“Lôi Mông, theo tư liệu cảnh sát chúng tôi có được, lần này anh đến Phụng Thiên theo lời của Hồ Quý đúng không?”
“Lôi Mông, cảnh sát Trung Hoa đại lục chúng tôi có rất nhiều người tài giỏi. Người hôm qua anh thấy, chỉ là người tệ nhất trong số đó mà thôi.” Bạch Tinh Đồng không hề cố ý hạ thấp Diệp Vô Phong, mà chỉ muốn đánh vào phòng tuyến tâm lí của Lôi Mông thôi.
Lôi Mông hung tợn nhìn cô ta, bĩu môi khinh thường, từ sâu trong mũi khẽ hừ một tiếng, tiếp tục giữ trạng thái thờ ơ.
“Lôi Mông đi đâu rồi?” Hồ Quý vẫn chưa đón được Lôi Mông, trong lòng nảy sinh nghi ngờ, bèn liên lạc với Hồ Bá.
“Gã chưa đến thành phố Phụng Thiên sao? Hồ Quý, tôi đưa cậu một số mới, cậu liên lạc với gã xem được không.” Hồ Bá là người đặc biệt chịu trách nhiệm liên lạc giữa các bên cao thủ, nghe nói Lôi Mông chưa đến anh ta cảm thấy hơi khó hiểu: “Với khả năng của Lôi Mông, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Phải nói là nếu lúc đó Diệp Vô Phong không có ở hiện trường, Lôi Mông chắc chắn có thể dễ dàng bắn chết hai người Bạch Tinh Đồng và Hạ Chinh rồi trốn đến gặp Hồ Quý.
“Nhưng mà cho đến bây giờ gã chưa hề liên lạc với tôi! Gã là một tay bắn tỉa rất ghê gớm.” Hồ Quý thật sự lo lắng.
Hồ Bá mất kiên nhẫn nói: “Liên lạc lại với gã đi! Nếu quả thật gã dám không đến, dù có truy tìm gã đến chân trời góc biển, cũng phải lấy lại năm triệu đô la tiền cọc!”
Vốn dĩ Lôi Mông nhận lời mời đến Phụng Thiên làm nhiệm vụ, yêu cầu đặt cọc năm trăm vạn đô la!
“Được rồi. Chúng ta đợi thêm đi.” Hồ Quý cũng không biết làm sao, thiếu một tay bắn tỉa, đôi khi có khả năng quyết định thắng thua của cuộc chiến.
Đương nhiên, bọn họ không đợi được Lôi Mông.
Tin Lôi Mông bị bắt và bị cảnh sát liệt vào việc cơ mật, nhưng vẫn có người nhiều chuyện, lúc đó quay phim đăng tải lên mạng, tiêu đề là: “Người nước ngoài bị bắt ở Phụng Thiên, một pha hết sức dữ dội.”
Vừa khéo bên Hồ Quý có một người thành thạo tiếng Trung, khi thấy video, mắt không khỏi nhìn chăm chú: “Trời ơi! Đây không phải là Lôi Mông sao?”
Khi bắt Lôi Mông cũng đã xế chiều, không rõ bóng dáng Diệp Vô Phong, đoạn video quay cũng không rõ lắm, nên mặc dù Hồ Quý tỉ mỉ xem cả buổi cũng không thấy gì lạ.
Những người khác bắt đầu bàn luận, cảm thấy không có khả năng xảy ra chuyện này lắm.
“Trình độ của Lôi Mông vô cùng đáng gờm! Sao lại bị người bên cảnh sát bắt được? Kỳ lạ thật đó!”
“Đúng rồi, tôi từng bắt tay với Lôi Mông, cũng biết trình độ của gã, cảnh sát Phụng Thiện sẽ không có cao thủ ghê gớm như vậy.”
“Thật sự rất lạ! Bắt giữ Lôi Mông một cách dễ dàng như thế, phải là người giỏi nhất của cảnh sát Phụng Thiên nhỉ?”
“Hay là cao thủ của quân đội? Cảnh sát đặc biệt?”
“Đừng nói nhảm nữa!” Hồ Quý đột nhiên đứng dậy: “Lôi Mông là người bên chúng ta, rất quan trọng! Cho nên chúng ta phải cứu gã!”
Lúc này mấy cao thủ vừa đến bỗng dưng không bằng lòng: “Sĩ quan Hồ Quý, chúng tôi đến Phụng Thiên là vì trả thù cho sĩ quan Hồ Trọng, nghĩ cách cứu Lôi Mông không nằm trong phạm vi trách nhiệm của chúng tôi!”
“Đúng! Chúng tôi lại không quen Lôi Mông, cứu gã làm gì?”
Hồ Quý lạnh mặt, nói: “Cứu gã chính là tự cứu mình! Anh nghĩ xem, trước mắt chúng ta chỉ có La Phi Nhĩ Đức là bắn tỉa, một khi khai chiến với Âu Dương Tất Tùng, lực chiến của chúng ta không đủ, còn thiếu sót, e rằng sẽ vô cùng thê thảm.”
“Vậy được rồi, chúng ta muốn cứu gã thì phải xác định tình huống trước, không thể đánh một cách hồ đồ.” Phất Lang Khắc Uy Đức cao lớn đang nghịch súng của mình, trầm giọng nói.
Sau đó, người của Hồ Quý bắt đầu điều tra xung quanh cục cảnh sát.
Với lại, Hồ Quý còn liên lạc người bản địa, Hoa Trọng Kim thăm dò tin tức cảnh sát, hy vọng có thể tìm được tin của Lôi Mông.
Việc thẩm vấn Lôi Mông không thuận lợi chút nào, Bạch Tinh Đồng tức giận đi vòng quanh, nhưng đã qua hai ngày thẩm vấn rồi mà tinh thần Lôi Mông vẫn rất tốt, không có chút vẻ mệt mỏi hay khó chịu nào.
Rõ ràng là phòng tuyến tâm lí của Lôi Mông cũng không phải mạnh lắm.