Nhưng Bạch Nhạn Phỉ đã sớm trông thấy anh: “Diệp Vô Phong, giám đốc Diệp, sao bây giờ anh mới trở về?”
Nói chuyện, cô ấy đã đến bên người Diệp Vô Phong: “A? Sao trên người anh lại bẩn thế? Còn có vết máu? Anh lại bị thương rồi?”
“Bà cô của tôi!” Bỗng nhiên Diệp Vô Phong đưa tay bưng kín bờ môi Bạch Nhạn Phỉ: “Cô hét cái gì? Đừng nói lung tung có được hay không?”
Đôi mắt to của Bạch Nhạn Phỉ đảo nhanh như chớp, không nói tiếp, lại dùng ánh mắt ra hiệu Diệp Vô Phong: Buông tôi.
Diệp Vô Phong vội vàng buông lỏng tay ra, đột nhiên cảm giác được trong lòng bàn tay dinh dính, hiển nhiên là dính nước bọt của Bạch Nhạn Phỉ.
Diệp Vô Phong hạ giọng nói: “Giúp tôi thuê một phòng.”
“Thuê phòng gì? Có chuyện gì, đi phòng của tôi là được.” Ngược lại Bạch Nhạn Phỉ biết tiết kiệm, cũng không muốn thuê cho Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong hơi chút do dự: “Cũng được.” Nên đi theo Bạch Nhạn Phỉ, đến phòng của cô ấy.
Bạch Nhạn Phỉ nhìn Diệp Vô Phong sau lưng cô ấy, còn cố ý khép cửa phòng lại, bỗng nhiên trong lòng rất gấp gáp: “Không phải là anh muốn cùng tôi làm cái đó hay không?”
Dường như sâu bên trong sự lo lắng thì cô ấy còn có mấy phần vui vẻ.
“Cô có túi cấp cứu hay không?” Diệp Vô Phong hỏi.
“A? Túi cấp cứu sao?” Bạch Nhạn Phỉ đang miên man suy nghĩ bỗng giật mình: “Muốn vật kia làm gì?”
Diệp Vô Phong chau mày, Bạch Nhạn Phỉ lập tức tỉnh táo lại: “A, anh bị thương! Được, chỗ này của tôi có, tôi lập tức đi tìm.”
Bạch Nhạn Phỉ rất nhanh đã tìm thấy túi cấp cứu, sau khi lấy tới, Diệp Vô Phong lại phân phó: “Có rượu đế độ cao hay không? Cầm một bình tới.”
“A? Anh còn muốn uống rượu sao?” Lời Bạch Nhạn Phỉ vừa ra khỏi miệng đã không nhịn được muốn cho mình một bàn tay: Sao hôm nay mình lại não tàn như thế chứ? Loại lời mê sảng này cũng hỏi ra được?
Cô ấy ngượng ngùng cười một tiếng, thế mà thật sự tìm được một bình rượu xái Bắc Kinh, ôm tới vặn nắp bình ra: “Đây.”
Diệp Vô Phong bắt đầu cởi áo, tâm trạng Bạch Nhạn Phỉ càng lo lắng, thậm chí suýt chút nữa muốn xoay người đi chạy trốn.
Rõ ràng áo của Diệp Vô Phong dính không ít máu tươi, lúc này Bạch Nhạn Phỉ mới ổn định tâm trạng: “Vết thương sau lưng anh có mấy chỗ bị rách miệng rồi. Anh đấy, sao lại giống đứa trẻ như vậy? Lại đi tìm người đánh nhau sao?”
Diệp Vô Phong cười khổ: “Không phải đánh nhau, là luận võ.”
“Vậy anh ngồi yên! Tôi giúp anh bôi vết thương một chút.” Tình yêu thương trẻ con của Bạch Nhạn Phỉ lập tức bộc phát, cầm bình rượu xái kia, đổ vào một cái chén nhỏ, dùng bông y tế chấm rồi bôi lên miệng vết thương trên lưng Diệp Vô Phong.
“Tê.” Diệp Vô Phong nhẹ hít một hơi lạnh.
Tay Bạch Nhạn Phỉ khẽ run rẩy, bông y tế bỗng rớt xuống đất: “Đau lắm hả?”
“Không sao. Cô tiếp tục.” Diệp Vô Phong thấp giọng cổ vũ cô ấy.
Bạch Nhạn Phỉ nói: “Được rồi, anh kiên nhẫn một chút.” Cô ấy tiếp tục bôi, còn muốn dời lực chú ý của Diệp Vô Phong, nên nói: “Đúng rồi, Thư Âm đã trở về, sao anh không bảo cô ấy giúp anh bôi?”
Bạch Nhạn Phỉ nói đến đây lại hối hận: Mình nói cái gì vậy! Nếu Diệp Vô Phong nguyện ý qua đêm ở chỗ này của mình, mình cầu còn không được! Làm sao lại xuất hiện lời vô liêm sỉ như vậy?
“Tôi không muốn để cô ấy đau lòng.” Diệp Vô Phong nghiêm túc nói.
“A?” Bạch Nhạn Phỉ nhất thời ngây dại, vậy mà anh lai vì không muốn cô đau lòng, thà rằng trốn ở phía sau, lim vết thương của mình?
Diệp Vô Phong thật sự đối xử với Lâm Thư Âm quá tốt rồi! Ở sâu trong lòng Bạch Nhạn Phỉ sinh ra ghen ghét vô cùng!
“Tiếp tục bôi!” Diệp Vô Phong nhắc nhở.
“Ừ.” Bạch Nhạn Phỉ ừ một tiếng, đột nhiên hỏi: “Diệp Vô Phong, anh lo lắng Lâm Thư Âm sẽ đau lòng, chẳng lẽ không lo lắng tôi sẽ đau lòng sao?”
“Ừm?” Diệp Vô Phong ngẩn người: “Cô sẽ đau lòng sao? Đừng nói đùa.”
Bạch Nhạn Phỉ trên tay thoa cồn và thuốc cho anh, ngoài miệng lại thần bí nói: “Ai đùa với anh chứ? Những người không biết thương tiếc cơ thể như anh, đương nhiên tôi sẽ đau lòng, còn thật sự rất đau lòng nữa.”
Diệp Vô Phong giật mình, đương nhiên anh hiểu ý Bạch Nhạn Phỉ.
Nhưng ngoài miệng anh lại nói: “Ồ? Vậy thì cảm ơn giám đốc Bạch.”
Đột nhiên Bạch Nhạn Phỉ cảm thấy trong lòng đau xót, nước mắt trực trào trong hốc mắt rồi nhỏ xuống, trực tiếp rơi trên lưng Diệp Vô Phong.
Trong lòng Diệp Vô Phong rung động: “Cô sao vậy?”
“Không, không có việc gì.” Bạch Nhạn Phỉ tranh thủ thời gian gạt đi nước mắt: “Có lẽ là tro bụi bay vào trong mắt.”
Diệp Vô Phong mỉm cười nói: “A, cái bụi này thật đáng ghét.”
Sau khi Bạch Nhạn Phỉ giúp anh bôi xong, trong lòng âm thầm cắn răng: “Người đáng ghét nhất là anh đó!”
Cô ấy chăm chú nhìn vết thương trên lưng Diệp Vô Phong, trong lòng đau nhức, lại không thể biểu đạt sự đau lòng của mình, bỗng nhiên nói: “Anh muốn cứ vậy mà trở về gặp Giám đốc Lâm sao? Nhất định cô ấy sẽ trông thấy, cũng sẽ đau lòng anh.”
“Ôi, đúng vậy!” Diệp Vô Phong vỗ đầu một cái: “Vậy đêm nay tôi ngủ phòng bọn Hàn Kỳ.”
Bạch Nhạn Phỉ khẽ nói: “Không cần, anh cứ ngủ ở chỗ này đi.”
“Ồ?” Diệp Vô Phong khẽ giật mình.
Bạch Nhạn Phỉ vội vàng giải thích: “Tôi đi tìm phòng ngủ là được rồi.”
“Không thể, nếu như Thư Âm phát hiện tôi ngủ trong phòng của cô, chỉ sợ hết đường chối cãi.” Diệp Vô Phong đứng lên, lúc cầm lấy áo của mình, lại phát hiện áo rất bẩn, mà còn có nhiều chỗ bị rách.