Chương :
Diệp Vô Phong nói: “Việt Câu Tử, nếu ông muốn bảo vệ con ông thì cũng không có gì là khó cả, ông tự sát đi!”
“Tự sát?” Việt Câu Tử nhấm nháp lại từng chữ này, vẻ mặt đột nhiên trở nên trắng bệch.
“Việt lão đại!” Mấy người Mặc Long đều khàn giọng hét lên: “Ngài không thể tự sát được!”
Bạch Tinh Đồng gật đầu nói: “Đúng, Việt Câu Tử, ông không thể tự sát được.”
Bốn người Mạc Long nhìn về phía Bạch Tinh Đồng: “Cô có ý gì?”
Diệp Vô Phong một phát đạp gãy một chân của Việt Thiên Niên.
“Á…” Bên trong miệng Việt Thiên Niên bị nhét một cái tất thối, anh ta ku rên liên tục, cả người không nhịn được co giật.
“Diệp tiên sinh, xin cậu đừng làm hại con trai tôi, tôi cầu xin cậu.” Việt Câu Tử không dám nói những lời hung ác, liên tục chắp tay với Diệp Vô Phong.
Anh đá vào người Việt Thiên Niên, nhưng đau là đau ở trái tim của ông ta.
Bạch Tinh Đồng nói: “Tôi muốn Việt Câu Tử ông đến trước mộ của chú tôi. Tự sát để tạ tội!”
Diệp Vô Phong gật đầu: “Việt Câu Tử, tôi muốn ông nếm thử cảm giác đau khổ khi mất đi người thân.”
“Á? Diệp tiên sinh! Cầu xin cậu, xin cậu hạ thủ lưu tình! Chỉ cần cậu không giết con trai tôi thì cậu muốn tôi làm gì cũng được!”.
Bụp một tiếng, thế mà Việt Câu Tử lại quỳ gối xuống trước mặt Diệp Vô Phong.
Bạch Tinh Đồng dùng ánh mắt ngăn cản Diệp Vô Phong, ý là: ‘Đừng giết hại người vô tội.”
Diệp Vô Phong hơi do dự nhưng cuối cùng cũng không làm trái ý Bạch Tinh Đồng, thế là anh lại xách Việt Thiên Niên lên đi về phía một chiếc xe.
Diệp Vô Phong mở cửa cốp sau, trực tiếp ném Việt Thiên Niên vào bên trong như ném một túi hàng, sau đó đóng rầm cửa lại.
“Đi! Đi tới nghĩa trang của nhà họ Bạch!” Diệp Vô Phong ngớ tay với Việt Câu Tử.
Diệp Vô Phong lái xe, Bạch Tinh Đồng ngồi lên, Diệp Vô Phong khởi động xe đi trước dẫn đường.
“Ông ta sẽ đi theo sau sao?” Bạch Tinh Đồng hơi khó hiểu.
“Để xem lựa chọn của ông ta!”
Diệp Vô Phong nhìn về phía sau qua kính chiếu hậu.
“Việt lão đại! Ngài ngàn lần không được tự sát đâu!” Mặc Long đi tới bên cạnh Việt Câu Tử, khẽ nói, đồng thời anh ta cũng ra hiệu cho mấy người kia đừng đi lái xe.
Nếu như Việt Câu Tử không đi theo, nhiều nhất là bị tổn thất một cái Việt Thiên Niên nhưng lại có thể bảo vệ được Việt lão đại!
Việt Câu Tử đáng thương, cho dù tung hoành ngang dọc ở thành phố Liệt Thuận nhưng ở trước mặt Diệp Vô Phong, ngay cả dũng khí để ra tay cũng không có!
Việt Câu Tử lắc đầu nói: “Các người thì biết cái gì? Nếu như tôi chết, tính mạng của tất cả các người sẽ được bảo toàn, cũng có thể bảo vệ Thiên Niên an toàn.”
“Cái gì? Lão đại! Anh không thể đi! Anh không thể chết được!” Bốn người Mặc Long nhất thời lệ nóng doanh tròng, phịch một tiếng liền cùng nhau quỳ rạp xuống đất.
“Ngay cả tình nghĩa anh em của chúng ta, anh cũng không cần nữa ư?”
“Lão Đại, chúng em là anh em của anh! Chúng em tuyệt đối không thể cứ thế mà nhìn anh chết được!”
“Đúng, chúng ta liều mạng với Diệp Vô Phong!”
“Đúng! Chúng ta cùng liều mạng với anh ta!”
Tay phải của Việt Câu Tử nhẹ nhàng vỗ về Thiết Câu Tử bên tay trái mình, lắc đầu thở dài: “Đừng nói hưu nói vượn nữa! Mau chóng lái xe đuổi theo đi!”
“Nhưng mà…Lão đại, cho dù anh phải đi chịu chết, chẳng lẽ không sắp xếp việc sau này ư?” Báo Tử cúi đầu nói, lúc này anh ta thậm chí còn không dám nhìn vào mắt của Việt Câu Tử.
“Lên xe!” Việt Câu Tử mở cửa ghế phó lái ra rồi ngồi vào.
Báo Tử liền ngồi vào ghế lái, khởi động xe, Mặc Long, Thanh Hổ, Mạc Bưu ngồi xuống phía sau.
Mặc Long nói: “Lão Đại, Báo Tử nói cũng có đạo lý mà, anh nhất định phải sắp xếp chuyện sau này. Bằng không… chỉ sợ Liệt Thuận sẽ đại loạn.”
Việt Câu Tử đã hết hy vọng, lắc đầu nói: “Có thể loạn đến đâu được chứ? Việt Câu Tử anh cũng là kẻ bò từ trong mộ người chết mà ra! Cho dù thiên hạ đại loạn thì cũng đâu có quan hệ gì với anh nữa đâu, đến lúc đó ắt phải có người tài xuất hiện, dẫn dắt thiên hạ này vài chục năm nữa. Cuối cùng, sẽ có người hiển lộ tài năng thôi.”
Ngay dưới chân núi nào đó, ven con sông nhỏ, mộ của Bạch Chấn Phiên nằm ở đấy, phong thuỷ đúng là khá tốt.
Bạch Tinh Đồng đã sớm chuẩn bị đầy đủ hương nhang và tiền giấy, lúc đến trước phần mộ, cô ta thành kính cúi người xuống, châm hương đốt tiền giấy, sau đó còn cúi đầu vái ba lạy.
Bịch! Diệp Vô Phong lôi Việt Thiên Niên từ trong cốp xe ra, kéo anh ta xuống sau đó ném anh ta đến phía trước phần mộ!
“Không? Đừng mà! Đừng giết tôi.” Bấy giờ Việt Thiên Niên mới biết cái mạng nhỏ của mình đã nằm trong tay Diệp Vô Phong, hơn nữa ngay cả anh ta và bố anh ta, tứ đại Kim Cương cũng không có dũng khí phản kháng.
Diệp Vô Phong lấy dao găm cắt đứt dây thừng, Việt Thiên Niên liền liên tục dập đầu với Diệp Vô Phong: “Diệp lão đại, xin anh tha mạng, xin anh tha mạng cho em! Tha cho cái mạng chó này của em với!”
Diệp Vô Phong nói: “Mày tự mình đếm, cúi người dập đầu chừng hơn một nghìn cái với cả nhà Bạch Chấn Phiên, tao tạm tha cho mày.”