Chương :
Bạch Tinh Đồng mở mắt, cổ áo ngủ trễ xuống, lộ ra… Cô ta nhìn về phía điện thoại cố định, ý bảo cứ nhận đi đã.
Diệp Vô Phong nhấc điện thoại lên nghe: “Alo?”
“Diệp tiên sinh, tờ séc của anh đã đưa đến rồi, tôi lập tức mang lên ạ.” Một âm thanh vô cùng cung kính vang lên.
“Được rồi, mang lên đây đi.” Diệp Vô Phong tắt điện thoại, Bạch Tinh Đồng dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn anh, chờ anh nói trước.
Diệp Vô Phong chần chờ một chút rồi xoay người đi.
Bạch Tinh Đồng quát lên: “Anh đi đâu đấy?”
Diệp Vô Phong cũng không quay đầu lại: “Tôi đi lấy tờ séc từ ngân hàng.”
Quả nhiên, lúc này cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, Diệp Vô Phong nói: “Vào đi!”
Chảng qua anh lại lấy người mình để chặn cửa.
Bạch Tinh Đồng nằm trên giường cũng vội lấy cái chăn đơn đắp lên người mình.
“Diệp tiên sinh, đây là do cậu Niên nhà chúng tôi bảo tôi mang đến cho anh.” Một người đàn ông trung trung niên trông vô cùng khôn khéo cung kính lấy hai tay dâng tờ séc lên hướng về phía Diệp Vô Phong.
“Ừ.” Diệp Vô Phong nhận lấy.
Người đàn ông trung niên nói: “Diệp tiên sinh, còn có mấy món đồ mà cô Bạch muốn, chúng tôi đã cho người đưa sang bên công ty Hoa Cường rồi, một lúc nữa sẽ có tin tới.”
“Được rồi, không có việc gì nữa thì ông về đi.” Diệp Vô Phong khoát tay áo, người đàn ông trung niên nhất thời như trút được gánh nặng, cung kính cúi đầu với Diệp Vô Phong, sau đó thì lùi về phía sau vài bước, sau đó mới xoay người rời đi.
“Này, đây séc của cô đấy, hôm nào đi gửi vào thẻ ngân hàng đi.” Diệp Vô Phong thả tờ séc ngân hàng lên tủ đầu giường.
“Ừm? Số tiền này tôi cũng chẳng cần.” Bạch Tinh Đồng quyến rũ cười: “Tôi là cảnh sát, tiền lương cũng chẳng được là bao, nếu trên danh nghĩa đột nhiên có tài sản tới mấy nghìn vạn, hẳn là Ủy ban Kiểm tra kỷ luật cũng sẽ tìm tới cửa.”
“Cho nên chỗ tiền này vẫn là để anh giữ thay tôi đi.” Bạch Tinh Đồng xoay người nằm xuống giường, ôm lấy thắt lưng của Diệp Vô Phong, nâng đôi môi thơm ngọt lên.
“Này? Cô đừng có làm thế.” Cả người Diệp Vô Phong bị cô ta ôm ngang như thế nên mất cân bằng, hai người ôm nhau ngã lên giường.
Đã hơn chín giờ sáng mà, bữa sáng còn chưa có ăn, đây cũng coi như là một buổi tập luyện sớm thú vị.
“Việt Câu Tử chết rồi! Ông ta tự sát ở thành phố Liệt Thuận.”
“Cái gì? Việt Câu Tử ở Liệt Thuận ngang ngược chẳng thèm để ý gì, làm sao lại tự sát được?”
“Có gì mà phải ngạc nhiên? Chẳng qua là do Việt Câu Tử đắc tội Diệp tiên sinh mà thôi.”
“Diệp tiên sinh đã sắp trở thành người đứng đầu ở Liêu Đông rồi, Việt Câu Tử làm ăn kiểu gì mà có mắt như mù thế?”
“Tin tức của anh sao mà chẳng linh hoạt tý nào thế? Nghe nói là Việt Câu Tử đắc tội với một người bạn của Diệp tiên sinh.”
“Hả, là bạn kiểu gì thế? Là bạn gái hay sao à?”
“Tôi cũng nào có biết chứ! Nhưng mà Việt Câu Tử quả thật là tự sát, đây là tin tức mà bên nhà họ Việt đưa ra đấy.”
Gần như là toàn bộ người trong tỉnh Liêu Đông đều đang nói đến tin tức này.
Đắc tội với Diệp Vô Phong thì cũng đồng nghĩa với việc tự tìm chết!
Mà sau khi Việt Thiên Niên ở thành phố Liệt Thuận xử lý xong chuyện ma chay cho Việt Câu Tử thì toàn bộ người nhà họ Việt đều chẳng dám ho he gì nữa! Lúc trước thì chẳng thèm để ai vào mắt, giờ thì cũng chẳng dám nữa rồi.
Thật ra tin tức này không phải do Việt Thiên Niên và tứ đại Kim Cương truyền ra.
Tuy rằng bọn họ kinh nghiệm đầy mình, nhưng bọn họ cũng chẳng dám truyền ra tin như thế.
Mà có lẽ là do người làm ở nhà họ Việt nghe được vài ba câu, sau đó trong lúc suy đoán lung tung với nhau thì bị đám người giang hồ nghe được.
Nhóm người giang hồ vây xung quanh chi nhánh của công ty Hoa Cường vẫn không rời đi.
Đã mười ngày nay rồi mà đám người vây quanh nơi này vẫn đông như kiến khiến nhóm cảnh sát ở chỗ đường giao không thể không tăng thêm người đến để điều khiển giao thông.
Ở bên trang viên của nhà họ Âu Dương, nhìn bề ngoài thì vẫn giống như trước, nhưng không khí ở nơi này lại vô cùng khẩn trương.
Ở một phía thì có một người đàn ông cường tráng và mấy người chiến sĩ của anh ta vẫn luôn ở xung quanh theo dõi hướng đi của nhà họ Âu Dương.
Ở một phía khác thì người của Âu Dương Tất Tùng vẫn đang đề phòng đám chiến sĩ của người đàn ông cường tráng kia, đồng thời còn phải đề phòng đám người Hồ Quý tấn công.
Sau khi Âu Dương Lôi nghe được hoạt động của nhóm người giang hồ đó thì trong nháy mắt như già đi mười tuổi.
Ông ta cố ý dặn dò tất cả mọi người trong nhà, không được phép công khai công kích Diệp Vô Phong!
Bây giờ lại nghe tin Việt Câu Tử tự sát, Âu Dương Lôi cảm thấy khó mà an ổn được: Việt Câu Tử dũng mãnh bao nhiêu, Âu Dương Lôi ông ta đã tự mình lĩnh hội rồi.
Đó đã chuyện của là ba năm trước, lúc Tần Chí Dũng thay Âu Dương Lôi chuyển lời muốn Việt Câu Tử hàng phục, đã tự mình đi thành phố Liệt Thuận, mà Việt Câu Tử đã đánh ngang tay được với Tần Chí Dũng.
May là lúc đó có Bắc Chân Vương Đàm Thuận kịp thời đuổi tới nơi, chỉ một chiêu đã khiến Việt Câu Tử phải hàng phục, từ đó về sau Việt Câu Tử mới cống nạp cho Âu Dương Lôi.