Chương :
Lúc này Diệp Vô Phong lại cười và nói: “Nghe nói anh tỉnh lại tôi còn tưởng là người khác đang lừa tôi. Thấy anh tỉnh lại như vậy thật tốt quá.”
Hàn Kỳ miễn cưỡng mỉm cười, sắc mặt anh ta tái nhợt: “Chủ tịch Diệp, tôi không hổ thẹn với nhiệm vụ của mình, tôi đã bảo vệ được giám đốc Lâm.”
Diệp Vô Phong gật đầu: “Tôi cũng thấy được điều này, cũng biết anh đã liều mạng để bảo vệ Thư Âm, tôi thật sự rất cám ơn tôi nghe nói việc đầu tiên anh làm sau khi tỉnh lại lại là nộp đơn từ chức, như vậy thì làm sao được?”
Hàn Kỳ cười khổ nhìn Diệp Vô Phong: “Tôi biết chủ tịch Diệp có ý tốt nhưng trong công ty tôi cũng nhận được đãi ngộ rất tốt. Lương tháng nào cũng tăng, như vậy tôi đã rất vui rồi. Nhưng tôi không thế cứ chiếm mãi vị trí tổng giám đốc ở Liêu Đông của Hoa Cường được, vị trí này anh nên giao cho người có tài hơn.”
Diệp Vô Phong mỉm cười: “Sao anh lại cứ không coi trọng mình như vậy, cảm thấy mình là một người không có tài vậy?”
Hàn Kỳ lắc đầu: “Tôi biết mình là người thế nào, bảo tôi hò hét chém giết tôi còn làm được nhưng nếu bảo tôi đi làm kinh doanh thì tôi không thể làm được. Tôi hiểu rất rõ chuyện này, hơn nữa cho dù rời khỏi Hoa Cường nhưng tôi vẫn còn một ít cổ phần đủ để tôi sống một cuộc sống không đến nỗi nào.”
Đương nhiên Diệp Vô Phong biết trong tay Hàn Kỳ có bao nhiêu cổ phần nhưng chỗ đó cũng chỉ có một ít, mỗi tháng tiền chia hoa hồng mặc dù có thể đủ cho Hàn Kỳ sống nhưng nếu muốn mua nhà ở Ma Đô thì vẫn còn thiếu rất nhiều.
Hơn nữa Diệp Vô Phong đương nhiên cũng không có ý định để Hàn Kỳ đi.
Tự nhiên anh sầm mặt: “Tôi nói anh làm được là anh làm được, hơn nữa chưa chắc tôi đã cho anh ngồi ở vị trí phó tổng giám đốc của công ty Hoa Cường ở Liêu Đông đâu. Đến lúc đó tôi sẽ cử anh tới Ma Đô, nơi đó mới hợp với anh.”
“Vậy nên anh có nói thêm gì nữa cũng không có ích gì đâu. Tôi không để cho anh đi đâu, tôi không đồng ý chuyện anh từ chức.”
Diệp Vô Phong đã nói đến nước này, Hàn Kỳ cũng biết không còn chỗ để anh ta phản đối nữa.
Anh ta cũng biết tính cách của Diệp Vô Phong, đã quyết định chuyện gì rồi là sẽ không thay đổi nữa.
Hàn Kỳ nén một hơi, Lâm Thư Âm đi tới an ủi nói: “Hàn Kỳ, tôi thật sự rất cảm ơn anh, tôi cũng biết anh tuyệt đối sẽ không cầm tiền mà không làm gì. Nhưng anh phải biết, chúng tôi từ lâu đã muốn sắp xếp anh vào vị trí tổng giám đốc của một chi nhánh rồi, chỉ là mãi vẫn chưa có cơ hội.”
“Ông xã, anh nhận lời đi, chủ tịch Diệp và giám đốc Lâm đã khuyên anh đến mức như vậy rồi. Nếu anh còn từ chối nữa thì đúng là người không biết thức thời.” Trần Phương vội vàng nói vun vào, thực ra sự xuất hiện của Diệp Vô Phong và Lâm Thư Âm khiến cô ta vô cùng mừng rỡ.
Cô ta biết Hàn Kỳ không thể rời khỏi công ty Hoa Cường được nữa.
Mà cô ta cũng có thể tiếp tục để cho con gái mình đi học ở Ma Đô, chuyện nhà cửa có thể bàn bạc kỹ hơn, hiện giờ có thể thuê phòng. Đợi sau này tiết kiệm đủ tiền có thể mua được một căn nhà thuộc về riêng mình.
Hàn Kỳ thở dài một hơi, anh ta cũng không nói nhiều nữa.
Giải quyết chuyện này xong, Diệp Vô Phong đưa Lâm Thư Âm về lại công ty.
Lúc đó Diêm Trường Lâm lại tìm đến.
Quán cà phê bên dưới công ty, Diệp Vô Phong gọi một ly cà phê xong thì điềm nhiên nhìn Diêm Trường Lâm. Anh ta biết rõ người như Diêm Trường Lâm nếu không có việc thì sẽ không tới tìm anh.
Nhất định là có chuyện gì đó cần anh đi làm nên Diêm Trường Lâm mới đến tìm anh.
Diêm Trường Lâm mỉm cười: “Tôi nhìn thấy vẻ mất kiên nhẫn trên khuôn mặt cậu nhưng không sao cả. Lần này tôi đến không phải để nhờ cậu giúp chuyện gì, mà chỉ đến để báo tin cho cậu biết.”
Diệp Vô Phong hơi tò mò: “Tin gì?”
“Tôi biết cậu vẫn luôn điều tra kẻ cầm đầu của chuyện cầu thăng bằng. Tôi tin cậu đã tìm được người đăng tin treo thưởng trên trang web kia, nhưng thực ra anh ta vẫn đang ở Liêu Đông, thoải mái tự do ngoài vòng pháp luật.”
Diêm Trường Lâm đặt một bản tài liệu xuống trước mặt Diệp Vô Phong.
Đó là một tập tài liệu, bên trong có những gì Diệp Vô Phong đại khái cũng đoán được. Nhưng anh không ngờ là Diêm Trường Lâm lại có ý định lợi dụng anh để xử lý những người này.
“Mặc dù tôi nghe nói thực ra hệ thống của các ông vô cùng nghiêm khắc, không được làm việc bên ngoài. Nhưng tại sao ông lại cho rằng tôi sẽ bị ông sai khiến?” Diệp Vô Phong khó chịu nhìn Diêm Trường Lâm.
Diêm Trường Lâm vội vàng lắc đầu: “Cậu nhầm rồi, tôi làm vậy không phải là đang sai khiến cậu, tin tình báo tôi sẽ để ở đây, kể cả không có tin tình báo mà tôi cung cấp, tôi tin rằng cậu cũng có thể tóm gọn được những người đó trong thời gian ngắn nhất. Tôi chỉ đưa cho cậu xem trước những thông tin mà cậu sẽ biết thôi hơn nữa cậu có hành động hay không là tự do của cậu, tôi cũng không thể can thiệp được. Tôi nghĩ cậu cũng hiểu rõ chuyện này.”
Diêm Trường Lâm đội mũ lên: “Vị trí của tôi trong hệ thống khá nhạy cảm, những thông tin tôi có thể cung cấp cũng có hạn. Những thứ còn lại đoán chừng vẫn phải cần cậu tự tìm nốt. Cậu có thể trở thành Tư lệnh Long Môn, tôi tin rằng với sự thông minh của cậu. cậu có thể đoán được vì sao tôi lại làm như vậy.”
Diệp Vô Phong vừa nhìn Diêm Trường Lâm nói chuyện vừa đứng lên, một tay anh gõ xuống bàn, đợi đến khi Diêm Trường Lâm đi rồi anh mới đặt tay lên tập tài liệu.
Thực ra những thông tin này anh cũng có thể đoán ra được, anh cũng không muốn xem những tài liệu do người khác cung cấp.
Diệp Vô Phong thở dài một hơi, cuối cùng anh cũng cầm chỗ tài liệu đó lên, còn về chuyện có xem hay không để đến lúc đó rồi tính.
Anh lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Du Kinh Hồng. Sau bao nhiêu ngày xử lý như vậy, anh tin Du Kinh Hồng đã xử lý mọi chuyện xong xuôi.
“Nói đi!” Du Kinh Hồng nhận điện thoại xong chỉ trả lời một câu đơn giản.