Chương :
Sau khi Diệp Vô Phong nhận được tin nhắn Trương Long gửi tới, không do dự trả lời ngay.
Trương Long châm một điếu thuốc, ngồi chồm hổm trên mặt đất: “Đám người này thật sự muốn tự tìm cái chết, một cái đầu heo cũng suy nghĩ được, lại dám tấn công đến nhà của giám đốc Diệp, nghĩ rằng chúng tôi dễ bắt nạt sao?”
Điện thoại di động rung lên, Trương Long đứng dậy, mở tin nhắn ra xem.
“Xử lý sạch sẽ một chút.”
Trương Long cất điện thoại vào, nhìn sang đám huynh đệ của mình nói: “Giám đốc Diệp nói, muốn chúng ta xử lý sạch sẽ một chút, cho nên những cánh tay chân bị đứt kia đều thu dọn hết cho tôi.”
“Anh Long, vậy những người đầu hàng thì sao?” Một thuộc hạ nghi ngờ hỏi.
Trương Long lộ ra vẻ hung dữ: “Giám đốc Diệp không phải đã nói rồi sao? Xử lý sạch sẽ, giám đốc Diệp không nhận cái đầu của bọn họ, đêm nay bọn họ nếu đã muốn tới ám sát giám đốc Diệp, vậy thì đã nghĩ đến hậu quả khi thất bại.”
Tên thuộc hạ kia gật gật đầu, lấy súng ra.
Trương Đại Bảo nắm lấy Triệu Lập đi lên phía trước, đứng trước mặt Trương Long, ông ta lộ ra vẻ tươi cười: “Đại ca, những chuyện này đều là do người này xúi giục chúng tôi, chúng tôi thật sự không biết gì hết, cho nên anh hãy thả chúng tôi đi.”
Trương Long gật gật đầu, vào lúc vẻ mặt Trương Long lộ ra vẻ vui mừng, anh ta đưa ta lên bắn một phát súng.
Pằng!
Đầu của Trương Đại Bảo bị bắn nát, mà những người khác, toàn thân đều run rẩy, vô cùng sợ hãi, bọn họ cũng biết được mạng sống của bọn họ, bây giờ đang ở trong tay của Trương Long.
Bọn họ có thể thoát ra khỏi chỗ này hay không cũng đều nhờ vào Trương Long.
Trương Long bĩu môi với những huynh đệ đang đứng sau lưng mình, các huynh đệ đều hiểu được ý của Trương Long, liền trực tiếp bắt lấy những người này mang đi.
Những huynh đệ khác ở lại bắt đầu tẩy rửa mặt đất, thu dọn sạch sẽ những phần chân tay bị đứt kia.
Trận chiến bằng hỏa lực này kết thúc giống như là một trò hề vậy, mà đám người Triệu Lập đến chết cũng không biết được tại sao bên cạnh Diệp Vô Phong lại có lực lượng hùng mạnh đến vậy.
Trong sân bay, Liêu Chí Long đang ôm vợ và con của mình đợi máy bay đến, ông ta nhìn thời gian, trong lòng có chút lo lắng.
Ông ta từ bỏ một miếng bánh ga – tô lớn như Liêu Đông, trong lòng cũng vô cùng bất lực, nếu như không phải vì mạng sống của bản thân đang bị đe dọa, ông ta cũng không lựa chọn rời khỏi nơi này.
Mặc dù Diệp Vô Phong nói chỉ cần ông ta đem tất cả sản nghiệp quyên góp ra bên ngoài, nhưng ông ta hoàn toàn có thể khẳng định, khi ông ta quyên góp hết tất cả tài sản, kẻ thù của ông ta sẽ ngay lập tức tìm đến cửa, cả nhà ông ta.
Ông ta tuyệt đối không cho phép chuyện như thế xảy ra.
Cứ cách vài phút ông ta lại nhìn đồng hồ một lần, ông ta chưa bao giờ mong thời gian trôi qua nhanh như thế.
Ông ta đặt vé máy bay vào sáng sớm, cho nên sân bay có rất ít người, đa số mọi người đều đang ngủ gật trên ghế.
Vào lúc này, có một người ngồi xuống bên cạnh ông ta.
Liêu Chí Long hít sâu một hơi, biết rằng lần này mình trốn không thoát, ông ta quay đầu nhìn người đàn ông đội mũ lưỡi trai: “Tôi sẽ đi với cậu, nhưng vợ con của tôi, họ vô tôi, cậu có thể tha cho bọn họ được không?”
Người đàn ông cười nhạt nói: “Chuyện này không cần hỏi tôi, hỏi bản thân ông là được.”
Liêu Chí Long cắn răng: “Tôi có thể giao tất cả tài sản của tôi ra, chỉ xin cậu tha cho bọn họ.”
“Thực ra ông nên sớm giao ra tất cả tài sản, thì chuyện gì cũng sẽ không xảy ra, tại sao không nghe lời cảnh cáo hả? Thật sự cho rằng bản thân có thể trốn thoát khỏi tay Diệp Vô Phong hay sao?”
Người đàn ông không nói không được, Liêu Chí Long chỉ biết đối phương đã đồng ý với lời đề nghị của ông ta.
Cho nên ông ta chỉ có thể bất lực nhìn vợ con mình, sau đó mỉm cười nói với con trai: “Bố đi ra ngoài một chút, nếu như máy bay đến con và mẹ hãy lên máy bay trước đi.”
Người phụ nữ của Liêu Chí Long, hai mắt toàn là nước mắt, nhưng bà ta biết bây giờ bọn họ cũng không có sự lựa chọn nào khác, nếu như Liêu Chí Long không làm như vậy, bọn họ ai cũng không thể rời khỏi nơi này.
Liêu Chí Long đi cùng người đàn ông kia, mà người nhà của Liêu Chí Long cũng lên máy bay rồi, lúc máy bay cất cánh, bên ngoài sân bay truyền đến một tiếng súng.
Tất cả tài sản của Liêu Chí Long đều quyên góp cho tổ chức từ thiện.
Diêm Trường Lâm nghe được kết quả cuối cùng của chuyện này, lộ ra nụ cười: “Xem ra anh ta vẫn không mềm lòng, tôi còn tưởng rằng anh ta sẽ đánh một đòn phủ đầu, sau đó tha cho Liêu Chí Long.”
Cục trưởng Lạc trầm giọng nói: “Thực ra anh ta không muốn cậu thoải mái như thế, nhưng nói như thế nào anh ta cũng đang hợp tác với Cục Hồng Thuẫn, đại diện cho chính nghĩa ở Trung Quốc, chú ý đến hình tượng của Cục Hồng Thuẫn, anh ta mới lựa chọn làm theo cách nghĩ của cậu, nhưng tôi hy vọng loại chuyện như thế này cậu vẫn là đừng làm nữa.”
Diêm Trường Lâm nhức đầu, mỉm cười: “Thực ra ông cũng biết đấy, hiện tại tôi căn bản không cần làm như vậy, dù sao thế cục của Liêu Đông đã ổn định rồi, Âu Dương Lôi chết, cấp trên nhất định sẽ chấn động, không biết có bao nhiêu người sẽ tiến vào viện dưỡng lão, nhưng đối với chúng ta mà nói, kết quả này đã là tốt nhất rồi.”