Chương :
Diệp Vô Phong không đánh nhau với bọn họ luôn, mà một mình nhảy qua, ôm người phụ nữ ra khỏi đám vệ sĩ này, sau khi đến phía sau của đám vệ sĩ, đầu tiên là đưa người phụ nữ dựa vào tường kính, lúc này mới nhìn xem đám vệ sĩ đang đi về phía mình.
Anh lộ ra một nụ cười lạnh lùng: “Bây giờ tao có thể chơi với bọn mày rồi, nhưng mà đã dám động đến tao thì phải chuẩn bị sẵn tinh thần để nhập viện đi.”
Hai người Lý Thích lộ ra vẻ đắc ý, bọn chúng nghĩ rằng, Diệp Vô Phong chắc chắn sẽ bị vệ sĩ của chúng đánh cho tơi bời, mỗi lần vệ sĩ của chúng đã ra tay thì đều là đánh gãy tay chân của người khác.
Đây vẫn luôn là thói quen huấn luyện của bọn họ, chính là vì để đảm bảo kẻ thù không thể đưa ra được đòn phản kích, mặc dù lúc đầu chiêu thức này chỉ dùng cho kẻ địch mạnh, nhưng đến sau này miễn là ra tay thì nhất định sẽ đánh gãy tay chân của người ta.
Do đó, mọi vệ sĩ của công ty Chính Hoà đều có tiếng là tàn ác, nhưng các ông chủ lớn đều là muốn những vệ sĩ tàn ác như vậy, nhằm vào mục đích chết người mà đánh.
Diệp Vô Phong rõ ràng đã cảm nhận được những vệ sĩ này ra tay đều rất tàn bạo, chỉ cần có cơ hội thì sẽ muốn đánh cho cả tứ chi của anh đều phải gãy.
Anh đương nhiên là sẽ không cho đám vệ sĩ này cơ hội đó rồi, lúc mà bốn năm vệ sĩ đồng loạt xông đến anh chỉ ra đòn một cách nhanh gọn, mỗi đòn đều rơi đúng vào các khớp của bọn chúng.
Dưới các đòn của Diệp Vô Phong, cánh tay của tất cả bọn chúng đều xuất hiện một hình cong kì lạ, đó là cong ra bên ngoài một góc chín mươi độ: “Nếu mà bọn mày đã thích đánh gãy tay chân của người khác như thế, vậy thì tao cũng sẽ cho chúng mày nếm thử cảm giác đấy.”
Mà xương tay chúng cũng muốn đâm xuyên ra khỏi da luôn rồi.
Đám vệ sĩ lùi lại đằng sau, cố gắng che lấy tay của mình, thời điểm đó không có cách nào để có thể ra tay lần nữa.
Nhưng bọn chúng đều đã được huấn luyện bài bản, những vệ sĩ tay bị thương đều lùi về phía sau để những người còn lại không bị thương xông lên, cách thay thế này không có nhiều thời gian, nên rõ ràng là họ đã được huấn luyện trong một thời gian rất dài, cho nên mới có thể dùng cách hiểu ngầm này.
Đáng tiếc là Diệp Vô Phong lại một lần nữa ra đòn, lại một lần nữa đánh gãy tay của bốn năm tên vệ sĩ.
Trong một thoáng, một nửa số vệ sĩ đều lần lượt lùi về sau đến chỗ an toàn, trên người bọn họ đều là sự sợ hãi.
Những người còn lại không ngờ rằng thực lực của Diệp Vô Phong lại mạnh như vậy, chỉ trong một đoạn thời gian ngắn chưa đầy một phút đã đánh tám người của bọn họ thành ra như thế này rồi.
Cánh tay mấy người này đã gãy rồi, cần đến phải bệnh viên, hơn nữa sau này có thể dùng lực được như bình thường nữa hay không có lẽ là chuyện không chắc chắn.
Nhưng mà bọn họ chắc chắn rằng, mấy người này bị thương như vậy sau này không thể tiếp tục làm nghề này nữa.
Ngay lúc đó những vệ sĩ còn lại có chút có chút sợ hãi.
Diệp Vô Phong ngoắc ngoắc ngón tay với mấy người họ: “Mấy người sao không tới, không phải rất muốn đánh gãy tay chân của tôi sao? Tiếp tục đến đây nào.”
Hành động khoe khoang lúc đầu của bọn người Lý Thích đã không còn rồi, chỉ còn lại nỗi khiếp sợ, bọn họ không có nghĩ đến rằng bọn họ có nhiều vệ sĩ như vậy không thắng nổi Diệp Vô Phong.
“Đây chắc chắn không phải người bình thường!” Lý Thích xúc động nói.
“Nói thừa, có lẽ thực lực đạt đến cảnh giới võ sư rồi.” Trịnh Phi cũng hiểu, nếu chưa đạt đến cảnh giới võ sư, thì làm sao có thể dễ dàng đánh lại được người của bọn họ?
Chỉ là bọn họ quả thật không có nghĩ đến bản thân sao có thể đen đủi như vậy, sao lại có thể tình cờ như vậy gặp một đại cao thủ.
Muốn biết rằng thực lực của cảnh giới võ sư, trong công ty Hòa Chính bọn họ cũng chỉ có hai người mà thôi, hơn nữa hai người này luôn là chủ chốt của công ty, việc bình thường sẽ không điều đi giải quyết.
Ngay lúc đó Lý Thích đã chọn bỏ cuộc, anh ta lên tiếng gọi bọn vệ sĩ: “quay về đây.”
Như thế là tất cả vệ sĩ mới dừng tay lại, quay về bên cạnh hai người bọn họ, Diệp Vô Phong nhìn Lý Thích:
“Như thế nào, tôi còn chưa làm nóng người, mấy người lại không đánh nữa, tình huống gì vậy?”
Mấy người Lý Thích tất nhiên không muốn tiếp tục rồi, suy cho cùng bọn họ cũng biết, tiếp tục đánh như vậy kết quả cuối cùng vẫn bị Diệp Vô Phong hạ gục hết mà thôi.
Người mạnh như Diệp Vô Phong bọn họ chắn chắn không thể dùng số lượng mà có thể thắng được.
Mấy người Lý Thích chỉ có thể cười nịnh: “Người anh em này, không nghĩ đến lại là một cao thủ, là chúng tôi mắt mù rồi, lần này coi như chúng tôi không đúng, chuyện hiểu lầm này tôi thấy không cần thiết tiếp tục đánh nữa, nếu người phụ nữ này anh đã muốn vậy chúng tôi nhường cho anh là tốt rồi.”
Diệp Vô Phong ngoáy ngoáy lỗ tay: “ Vậy sao? ý anh là, anh muốn đánh thì đánh, không muốn đánh thì phải nghe theo sao? Tôi là người tùy tiện như vậy sao?”
Lý Thích mặt liền biến sắc: “Vậy anh muốn như thế nào?”
“Tôi cũng không muốn gì, đã làm lãng phí nhiều thời gian của tôi vậy cũng nên có chút bồi thường nhỉ, có phải không? ” Diệp Vô Phong cười nói.
Lời nói của Diệp Vô Phong tư dưng làm bọn người Lý Thích có chút bất lực rồi, nhưng mà bây giờ bọn họ cũng chỉ có thể lấy ra chút thành ý không thì mọi người ở đây đều tiêu đời.
Bọn họ làm sao cũng không thể nghĩ rằng Diệp Vô Phong thế mà lại là một cao thủ, đây mới là sai lầm chí mạng.
Lý Thích đành lấy ra một tấm thẻ ngân hàng: “Bên trong có ba mươi tỷ, một chút lòng thành mong rằng người anh em có thể tha cho lần này.”
Diệp Vô Phong liếc nhìn tấm thẻ, khẽ cười: “Thế nào hả, anh nghĩ rằng tôi là ăn mày? chỉ dùng ba mươi tỷ là có thể tùy ý sai khiến tôi? ”