Chương :
Bây giờ người ta còn đang kết hôn, đừng vì chuyện của anh mà trì hoãn thời gian.”
Chu Hoa rất tức giận: “Tên khốn kiếp này chết đến nơi mà còn kiêu ngạo như vậy à, mày có biết tao là ai không?”
“Tôi biết anh là ai làm cái quái gì? Nhưng trông anh giống như một người thiểu năng, cho nên tôi đoán anh không phải người tốt.” Diệp Vô Phong chỉ thản nhiên nói.
Nhưng Chu Hoa rất tức giận, không ngờ rằng mình lại bị nói như vậy.
“Chú Chấn, giết anh ta cho tôi!” Chu Hoa cực kỳ phẫn nộ, chỉ vào Diệp Vô Phong mà gầm lên.
Lúc này, những người xung quanh đều có chút tò mò nhìn về phía bên này, thậm chí Nguyên Đông Thành cũng dừng lời của linh mục, rồi nhìn về phía cách đó không xa.
Chỉ thấy Chu Hoa đang đối phó với Diệp Vô Phong, anh ta nở nụ cười tươi rói.
“Không ngờ Diệp Vô Phong lại dám đến dự đám cưới của tôi. Thật sự cho rằng tôi không trị được anh ta sao? To gan lớn ‘” Nguyên Đông Thành nhìn Diệp Vô Phong và Chu Hoa cười khẩy.
Mặc dù anh ta cũng biết Chu Hoa làm loại chuyện này để ngăn cản đám cưới, nhưng hiện tại anh ta cũng không có.
chút hứng thú nào với đám cưới này, anh ta chỉ muốn Chu Hoa giết Diệp Vô Phong, chỉ cần giết được Diệp Vô Phong.
thì anh ta sẽ hạnh phúc vui vẻ hơn là được kết hôn.
Nếu không phải chuyện sắp kết hôn, bị cấm đi ra ngoài gây chuyện, anh ta đã muốn đem người đi giết Diệp Vô Phong rồi.
Chỉ là bây giờ Chu Hoa có thể ra tay, làm loại chuyện này ở hiện trường đám cưới của anh ta thì chắc chắn rất phấn khích.
Chú Chấn chậm rãi đi ra, bây giờ người nhà họ Nguyên cũng không có ra tay ngăn cản, có lẽ chờ lát nữa xử lý xong Diệp Vô Phong thì người nhà họ Nguyên mới ra mặt nói chuyện.
Nhưng lúc đó thì hình phạt cũng sẽ không quá nặng.
Chú Chấn đến trước mặt Diệp Vô Phong, lạnh nhạt nhìn Diệp Vô Phong: “Cậu nhóc, cậu có biết việc đắc tội xí nghiệp Chu Tỉnh sẽ gây hậu quả nghiêm trọng như thế nào không?”
Diệp Vô Phong chỉ lắc đầu: “Nghiêm trọng như thế nào?”
“Tôi sẽ làm cậu sống không băng chết, đến lúc đó cậu sẽ biết chết mới là một loại giải thoát.” Chú Chấn lộ ra một nụ cười rất tàn nhãn.
Ông ta tung nắm đấm ra, thật ra ông ta đã sớm tập trung lực lượng của mình, khi nói chuyện thì có thể ra tay, nhưng ông ta muốn nói hết mới ra tay, như vậy mới lộ ra phong thái cao thủ.
Đáng tiếc là khi ông ta ra tay, bàn tay của Diệp Vô Phong cũng đánh tới, tuy rằng có vẻ yếu ớt, nhưng khi lòng bàn tay của Diệp Vô Phong rơi vào trên người Chú Chấn, Chú Chấn chỉ cảm thấy cả người như sắp rã rời mà bay ngược ra ngoài.
Ầm!
Mấy cái bàn bị xô ngã, sau khi Chú Chấn ngã xuống đất, một tay chống người lên, một tay chỉ vào Diệp Vô Phong: “Cao thủ nội giai”
Nói xong, ông ta liền ngất đi.
Chu Hoa vừa rồi còn rất kiêu ngạo, hiện tại nhìn thấy người mình ỷ lại đã bị đánh bại, nhất thời toàn thân cũng trở nên mềm nhũn, lúc này cậu bé kia đứng che chắn trước người Chu Hoa nhưng cũng cực kỳ sợ hãi.
Kiểu đánh người bay hơn mười thước đó thì nhất định không phải chuyện người thường làm được, người bên kia chắc chắn là cao thủ!
Bọn họ cho rằng chú Chấn ra tay là có thể Diệp Vô Phong, dù sao bọn họ đều biết thực lực của chú Chấn rất mạnh, đối mặt với hơn chục vệ sĩ cũng không thành vấn đề.
Nếu ngay từ đầu bọn họ biết thực lực của Diệp Vô Phong giống như chú Chấn, nếu cuộc chiến thực sự khó khăn, họ sẽ tham gia trận chiến và hỗ trợ từ một bên, chắc chắn sẽ giết được Diệp Vô Phong.
t Nhưng bây giờ chú Chấn đã bị xử lý thì bọn họ mới thực lực của Diệp Vô Phong thực sự mạnh hơn chú Chấn rất nhiều.