Diệp Vô Phong cười: “Lâm Kiến Ba, anh suy nghĩ cho kỹ đi, nếu khối đá này được mở ra chắc chắn không còn tí giá trị nào. Bởi vì không những nó không phải chứa đầy ngọc, mà thậm chí chẳng có ngọc bên trong nữa. Nếu cược với tôi, chắc chắn anh sẽ thua!”
Lâm Kiến Ba ra lệnh: “Mang máy cắt đến.”
Lâm Thi Mộng vô cùng lo lắng, lỡ như mở viên đá này ra mà không phải chứa đầy ngọc, bà cụ chắc chắn sẽ trách cứ Lâm Kiến Ba làm việc không đến nơi đến chốn, cô ta vội vàng nói: “Bà, đây là ngọc để đem tặng, sao chúng ta có thể tùy tiện nghe Diệp Vô Phong nói vài câu đã mở ra rồi?”
Sắc mặt bà cụ không tốt nói: “Tốt hơn là mở ra. Nếu thật sự không có ngọc mà đưa cho giám đốc Bạch sẽ ảnh hưởng chuyện lớn. Bà cũng muốn nhìn thử, Diệp Vô Phong dựa vào đâu mà nói bên trong không có ngọc.” Bà cụ cảm thấy, cho dù bên trong không có đầy ngọc thì ít nhất cũng phải có một ít ngọc thường, có thể nhân cơ hội này đuổi Diệp Vô Phong ra khỏi nhà họ Lâm cũng được.
Lâm Kiến Ba ngoan cố sai hai đứa em họ đi tìm máy cắt, chuẩn bị bổ khối ngọc này ra. Hai người lên tiếng hỏi: “Bà, theo bà thì nên bắt đầu cắt từ đâu?”
Lâm Thư Âm nhanh chóng đáp: “Đương nhiên là từ giữa.”
Diệp Vô Phong mỉm cười: “Cắt từ vị trí một phần ba của viên đá! Tránh cho Lâm Kiến Ba thua không phục.”
Lâm Kiến Ba cười lạnh: “Cứ làm thế đi, cơ hội thắng của tôi cao hơn, cho dù bên trong không phải là chứa đầy ngọc thì bà cụ cũng sẽ đuổi Diệp Vô Phong ra khỏi nhà họ Lâm vì sự kiêu ngạo của cậu ta. Diệp Vô Phong, vài chuyên gia đều nhận định khối đá này là chứa đầy ngọc, cậu cược với tôi, nhất định sẽ thua thảm.”
Bánh răng chạy bằng điện nhanh chóng chuyển động, bắt đầu cắt đá ngọc.
Nhưng điều mà không ai ngờ tới lại thật sự xảy ra, sau khi viên đá được cắt thành hai nửa, bề mặt cắt thật sự không còn chút màu xanh lục bảo nào.
Sắc mặt Lâm Kiến Ba tái nhợt, không thể tin nổi chuyện trước mắt: “Chuyện là như thế nào, sao có thể như vậy được? Tôi dùng tỷ mua khối đá kia. Mấy chuyên gia đó sao có thể gạt tôi?”
Vẻ mặt bà cụ lạnh lùng, rất rõ ràng, tỷ đã uổng công vô ích rồi. Bà cụ lại nhìn Diệp Vô Phong, bà không hiểu nổi tại sao Diệp Vô Phong có thể kết luận hòn đá này không có ngọc?
Diệp Vô Phong cười như không cười nhìn Lâm Kiến Ba: “Lâm Kiến Ba anh dùng tỷ để mua về một cục đá, còn cười nhạo tôi là rác rưởi? Hai người chúng ta ai mới là rác rưởi, chắc trong lòng mọi người đều hiểu cả.”
Lâm Kiến Ba nghiến răng nghiến lợi nói: “Diệp Vô Phong, cậu đừng có đắc ý! Tôi không phải chuyên gia thẩm định ngọc, dù là chuyên gia cũng khó tránh khỏi có những lúc đánh giá nhầm. Bà, cháu còn biện pháp khác, nhất định có thể thuyết phục được tổng giám đốc Bạch, giành được hợp đồng Bích Loa Loan.”
Diệp Vô Phong lạnh lùng nói: “Lâm Kiến Ba, cái loại rác rưởi như anh làm cách nào mà lấy được hợp đồng Bích La Loan chứ? Bà cụ, cháu thấy vẫn nên để cho Lâm Thư Âm đi đi. Chỉ có Thư Âm mới có thể thuận lợi ký kết hợp đồng với Quốc Tế Tân Hải.”
Bà cụ quay đầu nhìn Lâm Thư Âm: “Thư Âm, cháu có chắc chắn không?”
“Cháu…” Thư Âm nghẹn lời.
Lâm Kiến Ba ở bên cười lạnh: “Thư Âm, nếu cô thật sự có khả năng, tôi sẽ giao lại chuyện này cho cô. Nhưng mà chuyện này liên quan đến tương lai của nhà họ Lâm chúng ta. Lấy được dự án đó, chúng ta sống, nếu không được, nhà họ Lâm sẽ phá sản.”
Chuyện liên quan đến sống còn của cả gia tộc, trong lòng Lâm Thư Âm nóng lên, tốt xấu gì bản thân cũng tốt nghiệp tiến sĩ của đại học Yến Kinh, chẳng lẽ không thể làm được gì sao?
Lúc này, điện thoại của cô run lên một chút, cúi đầu xem thử thì thấy tin nhắn được Diệp Vô Phong gửi tới: “Thư Âm, đừng có lùi bước, em có khả năng làm được!
Lâm Thư Âm lập tức nói: “Bà, cháu nhất định sẽ dốc hết sức để giúp nhà họ Lâm lấy được hợp đồng của Bích La Loan.”
Lâm Kiến Ba lạnh nhạt: “Thư Âm, cô thật đúng là dám nhận chuyện này. Tốt thôi, số phận của nhà họ Lâm liền giao vào tay cô. Nhưng mà nếu không làm được thì thế nào? Chính là rác rưởi hành sự không đủ bại sự có thừa, cô còn mặt mũi nào mà ở lại nhà họ Lâm làm phó tổng giám đốc? Đến lúc đó, tốt nhất cô nên nhường lại vị trí đó cho những tinh anh có năng lực khác, sau đó đem theo thằng chồng vô dụng của cô rời khỏi nhà họ Lâm đi.”
Lâm Thư Âm cũng tức giận nói: “Lâm Kiến Ba, nếu tôi lấy được hợp đồng Bích La Loan về thì anh tính gì?”
Lâm Kiến Ba sửng sốt một chút, cười ha hả nói: “Nếu cô thật sự có cái bản lĩnh đó, tôi sẽ tuyên bố trước mặt mọi người tôi mới là rác rưởi! Vị trí tổng giám đốc của nhà họ Lâm tặng luôn cho cô! Hơn nữa, về sau nếu thấy cô, sẽ gọi cô một tiếng chị, bưng trà rót nước hầu hạ chu đáo, được rồi chứ?”
Lâm Thư Âm gật đầu: “Một lời đã định.”
Trong lòng bà cụ hiểu rõ, cho dù khối ngọc này là thật, để Lâm Kiến Ba đưa đến cho tổng giám đốc Bạch thì cũng chưa chắc lấy được hợp đồng. Nếu nhà họ Bạch mà giao một dự án lớn như vậy cho anh ta thì chắc chắn anh ta đã từng quen biết. Nếu không có chút quen biết nào, dù là lễ vật trên dưới cả tỷ thì cũng rất khó đả động tổng giám đốc Bạch có cấp bậc đại boss này.
Để cho Lâm Kiến Ba đi là vì muốn tận dụng mọi cơ hội. Bây giờ đột nhiên xuất hiện cục diện bế tắc, không bằng cứ để cho Lâm Thư Âm thử xem, nếu nó thật sự đem được hợp đồng về thì quá tốt. Nhưng nếu không được, trở về liền cắt đứt toàn bộ cổ tức của một nhà Lâm Thư Âm từ cổ phần công ty của nhà họ Lâm, có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền.
Vì thế, bà cụ lập tức đưa ra quyết định: “Vậy chuyện đàm phán với nhà họ Bạch giao cho Lâm Thư Âm toàn quyền phụ trách. Nhà họ Lâm sẽ cung cấp cho nó hai trăm triệu kinh phí.”
Bố mẹ của Lâm Thư Âm cũng vừa đi du lịch về, bọn họ cũng tham gia cuộc họp gia tộc hôm nay.
Lâm Thư Âm vừa vào cửa thì thấy bố mẹ đang cãi nhau, Tả Tiểu Thanh đang rống giận với Lâm Vĩnh Quân: “Nhà họ Lâm các người toàn là rác rưởi! Lúc trước tôi gả cho ông là vì nhìn trúng cái danh con cả của nhà họ Lâm. Nhưng mà ông khiến tôi vô cùng thất vọng, chuyện gì cũng không làm được, địa vị ở trong nhà còn không bằng một đứa cháu.”
“Năm ngoái Lâm Kiến Ba đã tự mình nhảy vọt lên vườn hoa ở tiểu khu của trung tâm thành phố, cả nhà chúng ta vẫn còn phải ở lại trong cái nhà cũ kỹ ở ngoại ô này. Ngay cả hoa hồng hàng tháng của em họ ông cũng đều cao hơn ông. Thời gian này làm thế nào để vượt qua chứ.”
Lâm Vĩnh Quân thở dài, không dám cãi lại, trong nhà này, địa vị của ông chỉ cao hơn Diệp Vô Phong một chút. Dưới sự cường thế của Tả Tiểu Thanh, Lâm Vĩnh Quân đã định sẽ trở thành một người bị vợ quản nghiêm ngặt. Ông vội ném cho con gái một ánh mắt cầu cứu.
Lâm Thư Âm hiểu ý, khuyên bảo: “Mẹ, mẹ đừng tức giận, Lâm Kiến Ba thường lời ngon tiếng ngọt dỗ bà nội vui vẻ, anh ta mua nhà mới bằng mấy đồng tiền hối lộ không sạch sẽ đó, cần gì phải ghen tỵ chứ.”
Tả Tiểu Thanh vẫn còn tức giận, kiềm nén nói với Lâm Thư Âm: “Thư Âm! Vừa rồi trong cuộc họp chẳng lẽ con không thấy sao, Lâm Kiến Ba cố ý chọc giận con, ai mà chẳng biết hợp đồng của Bích La Loan không thể ký kết. Thân phận của nhà họ Bạch cao như vậy, sao có thể hợp tác với mấy gia tộc nhỏ bé như chúng ta chứ? Nó trù tính để cho con đi là muốn đá một nhà chúng ta ra khỏi nhà họ Lâm, để lại một mình nó nắm giữ quyền lực. Sao con có thể ngu ngốc đến mức đồng ý với nó vậy?”
Diệp Vô Phong nói xen vào: “Mẹ! Mẹ không thể nói như vậy được, sao mẹ có thể kết luận Lâm Thư Âm không lấy được hợp đồng Bích La Loan chứ? Nếu Thư Âm lấy được, không phải là đột nhiên nổi tiếng mà là giúp cô ấy khẳng định vị thế trong nhà họ Lâm, biết đâu bà cụ vui vẻ mà đưa cho Thư Âm vị trí tổng giám đốc thì sao.”
“Tôi nhổ vào!” Tả Tiểu Thanh lửa giận ngập trời nói: “Rác rưởi như cậu thì biết quái gì? Cậu cho là nhà họ Bạch dễ bị thuyết phục như vậy? Hợp đồng dễ lấy như vậy? Hơn mười công ty xây dựng lớn nhỏ ở thành phố Tam Giang đều xuống tay còn sớm hơn chúng ta, nghe nói, nhiều ông chủ của vài công ty ngay cả cửa lớn của chi nhánh công ty này còn chưa bước chân vào được đấy.”