“Các ngươi có biết, ở đây sắp tới sẽ có chuyện gì sảy ra không?” Một thư sinh khoảng chừng hai mươi tuổi, khuôn mặt anh tuấn, trên người toát ra một vẻ phong lưu đa tình, tay cầm cây quạt giấy phe phẩy, miệng tủm tỉm cười, nhìn đám người ngồi cùng bàn trước mặt hỏi.
Thấy thư sinh lên tiếng, hầu như tất cả đám thực khách đang ngồi ăn uống bên cạnh vội bỏ bát đũa xuống, không hẹn mà đều tập chung vào y, muốn nghe xem y sẽ nói đến chuyện gì.
Thư sinh thấy vậy, cũng không có gì ngạc nhiên, bị nhiều người chú ý như thế cũng là chuyện bình thường như cơm bữa của y mà thôi, liếc mắt đảo một vòng, thư sinh tự tiếu phi tiếu, cầm chén rượu dưới bàn lên hớp một hơi uống cạn.
“Ngọc huynh, có chuyện gì ngươi cứ nói trực tiếp ra đi, không cần úp úp mở mở như vậy, khiến cho đám huynh đệ ta, cùng các vị ở đây phải đoán này đoán nọ.” Một thư sinh khác, ngồi đối diện có vẻ sốt ruột nói.
“Ha ha. Thường huynh đã nói vậy, tại hạ cũng không muốn để các vị phải đoán nữa, hẳn là các vị đã nghe đến một nữ hiệp trẻ tuổi mới thành danh gần đây trên giang hồ.” Thư sinh cười lớn nói.
“A. Ngọc công tử, nữ hiệp công tử nói có phải là Bạch Linh Tiên Tử - Bạch Tuyết Nhạ cô nương không?” Một người trong đám thực khách ngồi bên cạnh, nghe thấy vậy vội lên tiếng.
“Ồ! Vị huynh đài này, huynh nói đúng rồi đấy, người tại hạ muối nói đến, chính là nàng.” Thư sinh quay qua bên cạnh, nhìn người vừa lên tiếng cười nói.
“A!”
“Là nàng sao?”
Thư sinh vừa dứt lời, thì lập tức đủ tiếng kinh hô nghị luận liên tục vang lên không ngớt.
Bạch Linh Tiên Tử, là danh hiệu một vị nữ hiệp trẻ tuổi, dung mạo phải nói là quốc sắc thiên hương, nàng này mới chỉ hành tẩu giang hồ có hai năm, mà đã khiến cho cả giang hồ Việt Quốc phải dậy sóng.
Không những dung mạo xinh đẹp đến mức động lòng người, khiến cho rất nhiều nam nhân trong thiên hạ phải mê mẩn khi nhìn thấy, nàng còn là nữ nhân đặc biệt, văn võ song toàn, hơn hẳn rất nhiều đấng mày râu.
Cầm kỳ thi họa, không một món nào nàng không biết cả, ngoài ra nghe nói nàng còn tu luyện được hai môn tuyệt thế võ công đã thất truyền mấy trăm năm nay trong giang hồ, khiến cho ai lấy đều hâm mộ, ghen ghét và đố kỵ.
Tuổi của nàng cũng không nhiều, bất quá cũng chỉ có hai mươi tuổi mà thôi, trong hai năm hàng tẩu giang hồ, nàng đã đi khắp nơi, một mình khiêu chiến các cao thủ đương thời trên giang hồ, tất cả đều bại dưới tay nàng trong vòng ba chiêu.
Rất nhanh, danh vọng của nàng đã leo lên đứng ở vị trí thứ hai, chỉ sau minh chủ võ lâm Tạ Thường Minh, được đề tên trên bảng xếp hạng tốp mười các cao thủ đứng đầu.
Nói là đứng sau, thực ra nàng chưa giao thủ với minh chủ Tạ Thường Minh, cho nên chưa biết được kết quả thế nào, vì vậy mới chỉ được xếp hạng đứng thứ hai mà thôi.
Theo như nhiều lời đồn trên giang hồ, rất có thể nàng sẽ đánh bại được minh chủ đương thời, mà leo lên đầu bảng xếp hạng, trở thành người mạnh nhất, đứng đầu võ lâm Việt Quốc.
Có điều, về lai lịch thân thế của nàng, dường như không một ai biết cả, từ khi nàng xuất hiện cho đến nay, cũng có rất nhiều người điều tra lai lịch của nàng, nhưng đều không thu hoạch được gì.
Người ta chỉ biết tên và danh hiệu của nàng mà thôi, và nơi đầu tiên nàng xuất hiện chính là trên đỉnh Tuyết Sơn phía bắc Việt Quốc.
Nhất thời những tư liệu về Bách Linh Tiên Tử hiện lên trong đầu mọi người, mặc dù hầu hết những người ở đây đều chưa có duyên gặp được nàng, thế nhưng đã từng nghe danh của nàng từ nhiều ngày nay rồi, lúc này thư sinh nhắc tới nàng, đã khiến cho bọn họ càng thêm mong mỏi, muốn gặp mặt nàng một lần.
“Ngọc huynh, huynh nói đến nàng, chẳng nhẽ có chuyện gì liên quan tới nàng sao.” Một thanh niên ngồi đối diện với thư sinh, dường như nghĩ tới chuyện gì vội hỏi.
“Đổng huynh, huynh nói đúng rồi đấy. Sớm thì hôm nay, muộn thì ngày mai, nàng sẽ đến Tiết Sa Thành chúng ta.” Thư sinh nhìn thanh niên trước mặt cười nói.
“A. Chuyện này là thật”
“Đúng vậy, hơn nữa lần này nàng đến đây là có ước hẹn với minh chủ Tạ Thường Minh.” Thư sinh nói Bách Linh Tiên Thư sẽ tới Tiết Sa Thành, đã làm cho những người ở đây kinh ngạc, và đầy hưng phấn, vì sắp được gặp một nữ hiệp, có dung nhan quốc sắc thiên hương rồi.
Nhưng câu sau, lại khiến cho trong lòng bọn họ như dậy sóng, không những nàng, mà còn cả võ lâm minh chủ cũng tới nữa, đây đúng là một chuyện lớn a.
“Chuyện này là thật sao?”
“Ngọc huynh, huynh nói thật chứ? Chuyện lớn như vậy, tại sao trên giang hồ không có lời đồn đãi, liệu có phải huynh đã nhầm lẫn không?” Mọi người đang xôn xao bàn tán, đột nhiên, có một giọng nói vang lên, làm cho mọi người dừng lại chú ý.
“Thì ra là Đường công tử, tại hạ có thể lấy danh dự của mình ra mà đảm bảo, tin tức này là chính xác một trăm phần trăm, hơn nữa...” Thư sinh đưa mắt nhìn về phía giọng nói, khi nhìn thấy chủ nhân của giọng nói đó, y nở nụ cười nói.
“Ồ. Không ngờ Ngọc huynh cũng nhận ra Đường mỗ, nếu huynh đã lấy danh dự của mình ra để đảm bảo, thì tiểu đệ không tin cũng không được rồi.” Một vị thiếu niên trẻ tuổi có dung mạo khôi ngô từ trong góc đứng lên, hắn ôm quyền với thư sinh nói một câu.
Hầu hết các thực khách ở đây đều là dân giang hồ, nên khi nhìn thấy vị thiếu niên này đứng lên, liền nhận ra ngay lai lịch của y.
Lập tức lại có thêm một hồi nghị luận nữa bùng lên, lần này chủ đề lại là vị thiếu niên họ Đường kia, thiếu niên họ Đường thấy vậy cũng không có biểu hiện gì, vẻ mặt tươi cười ngồi xuống.
“Phải rồi, Ngọc huynh, vừa rồi huynh nói, hơn nữa cái gì? Huynh có thể cho tại hạ và các vị ở đây được biết không?” Thiếu niên họ Đường ngồi xuống, chợt nghĩ ra điều gì vội hỏi.
“Chuyện này...” Thư sinh nghe vậy thì hơi lưỡng lự.
Y đưa mắt nhìn qua một bàn phía xa xa gần cửa sau của Tứ Phương Hội Quán, chỗ đó có một vị trung niên, cùng với hai thiếu niên đang ngồi ở đấy, vẻ mặt của ba người này rất bình tĩnh, thế nhưng khi nhìn vào mặt họ, lại làm cho người ta có một cảm giác không thoải mái.
“Ngọc huynh, có chuyện gi thì cứ nói ra đi, huynh cũng biết ở Tứ Phương Hội Quán rồi đấy, bất kể là chuyện gì cũng có thể nói ra, không hề có điều gì cấm kỵ cả, từ xưa đến nay các đời minh chủ đã có điều lệ này, cho nên huynh không cần ấp úng như vậy.” Thư sinh còn đang lưỡng lự, thì lại có một giọng nói vang lên.
“Các vị đã muốn biết thì tại hạ cũng không giấu nữa, hiện tại Tạ minh chủ đang ở bên cạnh chúng ta, về chuyện tại hạ đã nói, nếu còn vị nào không tin thì có thể trực tiếp hỏi minh chủ sẽ rõ.” Thư sinh thấy trung niên kia không có biểu hiện gì, y cắn răng một cái hướng những người xung quanh nói.
“Cái gì? Tạ minh chủ đang ở đây?”
Mọi người nhao nhao đưa mắt dò sét xung quanh, hòng tìm kiếm xem minh chủ đang ở đâu, nhưng tất cả đều không thấy.
Trong lòng có chút nghi hoặc lời nói của thư sinh, cho nên đã có nhiều người bắt đầu quay sang chỉ trích y.
“Chư vị bằng hữu, các vị không nên chỉ trích Ngọc công tử làm gì, chỉ vì Tạ mỗ không muốn nhiều người chú ý, nên mới cải trang khiến cho mọi người không thể nhận ra, nhưng thật không ngờ, vẫn không qua nổi được cặp mắt của Ngọc công tử đây.” Mọi người còn đang ra sức chỉ trích thư sinh vì đã lừa mình, thì đột nhiên một trung niên ở gần cửa sau đứng lên, cất giọng nói.
Nói xong, trung niên đưa tay lên mặt, rồi lột tấm mặt lạ da người ra.
Ngay lập tức đã để lộ ra một khuôn mặt anh tuấn, mày kiếm, mắt sáng như dao, đồng thời cả người trung niên lập tức bộc phát ra một khí thế ngạo nghễ, không hổ danh là minh chủ võ lâm có khác, chỉ với khí thế thôi cũng làm cho người ta phải thán phục rồi.
Thấy được dung nhan của trung niên, tất cả những người có mặt ở đây đều không hẹn mà đứng lên, sau đó khom người hướng trung niên đồng thanh nói. “Tham kiến minh chủ”
Tạ Thường Minh thấy vậy thì cười ha hả khách sáo nói: “Các vị không cần đa lễ như vậy, nào mau ngồi xuống.”
“Đa tạ minh chủ” Mọi người xung quanh thấy thế, cũng không khách khí liền ngồi xuống.
Tạ Thường Minh nhìn qua những người này một lượt, đột nhiên y nhíu mày, khi nhìn thấy một thiếu niên đang ngồi một mình ở một bàn trong góc tường cạnh của sổ phía bên phải lối vào.
Y phát hiện ra, thiếu niên này dường như từ đầu đến giờ, không hề có biểu hiện gì ngoài việc chỉ ngồi một chỗ, tự tiếu phi tiếu khi nghe những người ở đây trò chuyện.
Đến khi biết được sự hiện diện của y, hắn cũng không hề có biểu hiện gì cả, điều này đã khiến cho Tạ Thường Minh có chút không vui, dù sao y cũng là võ lâm minh chủ, được nhiều người ngưỡng mộ, biểu hiện của thiếu niên này như vậy, khác nào là coi thường y.
Thế nhưng, mặc dù có chút không thoải mái trong lòng, nhưng Tạ Thường Minh cũng không vì thế bà để bụng nữa, hắn bèn gạt bỏ thiếu niên đó ra khỏi suy nghĩ của mình, không để ý đến nữa.
Y không muốn chỉ vì một tiểu tử vô danh mà khiến cho thanh danh của mình bị tổn thương.
Tự tiếu phi tiếu: Tự cười một mình