Từ lúc Phệ Linh Thiên Quỷ ra tay chém giết Độc Giác Ưng hết thảy cũng chỉ có mấy nhịp thở trôi qua, Diệp Khôn đứng một bên trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng này, khiến cho hắn phải âm thầm kinh hãi.
Hắn không thể tưởng tưởng nổi, Phệ Linh Thiên Quỷ lại mạnh đến như vậy, Độc Giác Ưng dù gì cũng là yêu thú cấp hai, tuy cảnh giới bị rớt xuống, nếu không đánh lại, nó cũng có thể bỏ chốn đấy. Nhưng nó lại không hề có một cơ hội nào cả, chỉ trong thời gian ngắn, đã bị diệt sát rồi.
Phệ Linh Thiên Quỷ nhìn xác của Độc Giác Ưng nằm dưới mặt đất nở một nụ cười mỉm, tinh quang trong hai mắt nó lóe lên, đột nhiên cái miệng nhỏ chu ra, sau đó khẽ thổi nhẹ một cái. Ngay lập tức, một tia quỷ khí mỏng như sợi tơ từ trong miệng nó bắn ra, lóe lên một cái, đã chui tọt vào bên trong xác của Độc Giác Ưng.
Sợi tơ quỷ khí quấn quanh xác của Độc Giác Ưng một vòng, sau đó nó lôi ra một hư ảnh to bằng nắm đấm, hư ảnh này vậy mà cùng với Độc Giác Ưng giống nhau như đúc, đây đúng là hồn phách của Độc Giác Ưng rồi.
Chỉ thấy, hồn phách của Độc Giác Ưng tỏ ra rất sợ hãi, nó liên tục liều mạng dãy dụa, muốn đào thoát. Nhưng hành động của nó tất cả đều tốn công vô ích, nó đã bị sợi tơ quấn quanh, chói chặt lại rồi.
Phệ Linh Thiên Quỷ nhìn hư ảnh Độc Giác Ưng với ánh mắt thèm thuồng, miệng nó khẽ hấp, hồn phách của Độc Giác Ưng liền bị nó hút vào trong bụng.
Phệ Linh Thiên Quỷ khẽ liếm liếm mép, cảm nhận tư vị của miếng ăn vừa rồi rất sảng khoái.
Sau đó, tay nó khẽ vẫy thu lại tiểu kiếm vào trong người, mặt quỷ huyễn hóa ra, cũng bị nó trực tiếp hút vào trong bụng.
Khung cảnh xung quanh liền trở lại yên tĩnh.
Diệp Khôn thở phào nhẹ nhõm, thu lại tất cả phòng ngự, sau đó chân hắn khẽ động, thoáng cái đã đến bên cạnh Phệ Linh Thiên Quỷ.
“Phệ Linh ngươi làm tốt lắm, bây giờ ngươi hãy trở lại phiên kỳ đi.” Diệp Khôn nhìn thoáng qua Phệ Linh Thiên Quỷ, âm thầm đánh giá nó một chặp rồi nói.
Phệ Linh Thiên Quỷ cung kính khẽ gật đầu rồi hóa thành một luồng quỷ vụ, chui tọt vào trong Kỳ Linh Phệ Hồn Phiên.
Diệp Khôn cũng không có dư thừa động tác, tâm niệm khẽ động, Kỳ Linh Phệ Hồn Phiên liền hóa thành một đạo linh quang chụi tọt vào trong túi trữ vật.
Xong đâu đấy, Diệp Khôn không có hành động gì nữa, hắn lẳng lặng đứng tại chỗ rồi đưa ánh mắt nhìn về một phía, dường như đang chờ đợi điều gì đó vậy.
Nửa khắc sau, xuất hiện trước mặt Diệp Khôn là năm đạo độn quang từ một hướng đang chạy lại.
Độn quang tới gần Diệp Khôn, sau khi thu liễm lại liền xuất hiện năm người, năm người này không phải ai xa lạ, đúng là đám người Nam Chiêu Thành rồi.
Ngay lúc đó, đập vào mắt năm người là một cảnh tượng thật khó tin.
Cách Diệp Khôn hơn hai mươi trượng, thi thể của Độc Giác Ưng bị chẻ làm đôi đang nằm ở đấy.
Mà Diệp Khôn bên này, trên người không có một chút gì gọi là tổn thương cả, khí tức của hắn vẫn như lúc đầu, dường như chém giết Độc Giác Ưng đối với hắn rất nhẹ nhàng, dễ như trở bàn tay vậy.
Có lầm hay không đây? Đừng nói là bốn người bọn Thiết Tường…mà ngay cả Nam Chiêu Thành cũng như không tin vào mắt mình vậy.
Nhưng khi nhìn vào xác của Độc Giác Ưng, Nam Chiêu Thành thấy cơ thể nó chính là bị kiếm khí sắc bén đầy uy lực cắt làm đôi, hiển nhiên là bị giết bởi một chiêu đầy uy lực rồi.
Mà trước đó, khi ở Đại Hội Thăng Thiên, Diệp Khôn đã biểu hiện ra ngoài thân là một kiếm tu, không lẽ kiếm tu đúng là mạnh mẽ như trong truyền thuyết, có thể vượt cấp khiêu chiến một cách đơn giản như vậy.
Nếu Diệp Khôn là kiếm tu, thêm vào những gì lưu truyền trong truyền thuyết, thì khả năng hắn vượt cấp diệt sát được Độc Giác Ưng cũng có thể xảy ra.
Tuy nhiên, điều đáng chú ý ở đây là, mặc dù kiếm tu vượt cấp khiêu chiến đi chăng nữa, ít ra thì khí tức trên người cũng bị ảnh hưởng ít nhiều, chứ không thể nào nguyên vẹn như lúc đầu cả, trừ khi chỉ ra tay một lần, và diệt sát đối phương chỉ trong nháy mắt.
Nhưng như thế rất khó có thể tin được, kiếm tu ở cảnh giới Trúc Cơ Kỳ giết yêu thú cấp hai đang bị trọng thương còn dễ nói, đằng này Diệp Khôn mới chỉ là Luyện Khí Kỳ tấng mười một thôi đấy…
Bao nhiêu ý nghĩ liên tục ùa về trong đầu Nam Chiêu Thành, y nghĩ thế nào cũng khó giải thích được việc này, thực sự Diệp Khôn lợi hại đến trình độ đó sao?
Vốn dĩ, để cho một mình Diệp Khôn đối phó với Độc Giác Ưng, là Nam Chiêu Thành đã tính rất kỹ rồi.
Mặc dù cảnh giới Diệp Khôn mới chỉ là Luyện Khí Kỳ tầng mười một. Nhưng ở trong Đại Hội Thăng Thiên, hắn cũng đã biểu hiện ra ngoài không tầm thường chút nào. Hơn nữa, theo như phán đoán của Nam Chiêu Thành. Diệp Khôn vẫn còn ẩn tàng thực lực.
Tuy nói đối phó với Độc Giác Ưng không dễ, nhưng để cho Diệp Khôn một mình ra tay, Nam Chiêu Thành lại rất có niền tin.
Không cần Diệp Khôn phải chiến thắng, chỉ cần hắn dốc hết toàn lực, cầm cự được một khoảng thời gian tương đối là được rồi.
Trong khi chém giết Tam Thủ Ngô Công, Nam Chiêu Thành cũng sẽ phân ra một phần thần thức quan sát, đến lúc cần thiết sẽ ra tay giúp đỡ hắn, sẽ không để cho hắn sảy ra chuyện gì bất chắc đấy.
Mọi tính toán thì đều như vậy, nhưng trong lúc chiến đấu, không ngờ có sự thay đổi.
Diệp Khôn đã dụ Độc Giác Ưng tiến sâu vào trong Ngõa Di Cương. Chỗ này quỷ khí dày đặc, cảm trở thần thức xâm nhập, cho nên Nam Chiêu Thành không thể nắm được tình hình của Diệp Khôn ở đây.
Trong lòng y phiền muộn, tiếc là không thể phân thân ra được. Nếu Diệp Khôn xảy ra chuyện gì, thập chí là vẫn lạc, thì hắn sẽ tiếc hận không thôi.
Vì vậy, Nam Chiêu Thành không muốn dây dưa với Tam Thủ Ngô Công làm gì, đựa vào sự liên thủ của bốn người, kiềm chế đối phương, Nam Chiêu Thành đã liên tục tung ra những đòn sát thủ.
Nửa khắc sau, cuối cùng cũng đã thanh thản chém giết được đầu Tam Thủ Ngô Công.
Sau đó, Nam Chiêu Thành thuận tay thu lấy yêu đan, và da lông của Tam Thủ Ngô Công cho vào túi trữ vật, rồi không hề chậm chễ, hóa thành một đạo độn quang hướng chỗ Diệp Khôn đi tới.
Bốn người bọn Thiết Tường thấy hành động của Nam Chiêu Thành như vậy, cũng không có ý kiến gì, sau khi khẽ liếc nhìn nhau một cái, cũng hóa thành bốn đạo độn quang theo sau.
Khi cả đám tới chỗ Diệp Khôn chiến đấu với Độc Giác Ưng, thì thấy một màn khó tin này đã xảy ra.
Nam Chiêu Thành hít vào một ngụm khí lạnh, y lẳng lặng đứng một bên, hai mắt nhắm lại, thần thức khuếch tán ra xung quanh, như là tìm kiếm cái gì đó.
Thiết Tường và Vân Hà Khuê, cùng Minh Hải và Điền Lăng bốn mắt nhìn nhau, mỗi người đều thấy được sự kinh ngạc, lẫn sợ hãi trong mắt của đối phương.
Không biết thiếu niên trước mặt là nhân vật như thế nào mà có thể một mình chém giết được đầu Độc Giác Ưng kia trong thời gian ngắn như vậy, trong khi đó lúc trước hai người bọn họ phải vất vả lắm mới cầm cự được với nó.
Nếu hắn cảnh giới cũng như bọn họ, thì có thể miễn cưỡng chấp nhận được. Dù sao, ở tu tiên giới ngọa hổ tàng long, nhân tài kiệt xuất cũng không phải là hiếm, chỉ cần công pháp tu luyện và bảo vật có uy lực lớn, cũng có thể đơn giản chém giết cùng giai, và vượt cấp khiêu chiến đấy.
Đằng này, Diệp Khôn lại không hề như vậy, rõ ràng cảnh giới còn thua xa bọn họ, trên tay cũng chỉ có một thanh kiếm, nhìn qua cũng chỉ là pháp khí nhất giai trung phẩm mà thôi.
Không biết hắn còn cất giấu bảo vật gì khác uy lực lớn không, nhưng chuyện này cũng không có khả năng xảy ra. Bảo vật có uy lực lớn, không những cần pháp lực thâm hậu, mà cảnh giới cũng phải tương xứng mới có thể dùng được đấy.
Khó hiểu vẫn là khó hiểu, trong lòng cả bốn người đều có tâm tư như nhau, nhưng cũng không có ai dám lên tiếng chất vấn.
Lai lịch của Diệp Khôn tuy bọn họ không rõ, nhưng theo như bọn họ biết, lần này sư thúc được mời tới làm giám khảo ở Đại Hội Thăng Thiên. Khi trở về, lại mang theo một thiếu niên lạ mặt này, hẳn là sư thúc đã thu nhận hắn ở đại hội lần này rồi.
Điều này đã khẳng định, hắn cũng là nhân tài kiệt xuất đấy, nếu không, cũng không thể lọt vào mắt của sư thúc được. Tương lai, hắn cũng sẽ là đồng môn cùng bọn họ rồi.
“Diệp Khôn, ngươi làm tốt lắm. Bây giờ, cũng không cần ở lại chỗ này nữa. Chúng ta quay về bổn môn thôi.” Đám người Thiết Tường còn đang suy nghĩ, đột nhiên Nam Chiêu Thành mở bừng hai mắt, nhìn chằm chằm vào Diệp Khôn, nhàn nhạt nói.
“Tiền bối, vãn bối không cần phải thí luyện nữa sao?” Diệp Khôn mặt vẫn thản nhiên, nhìn Nam Chiêu Thành nói.
“Không cần nữa! Việc ngươi một mình chém giết đầu Độc Giác Ưng cũng đủ rồi.” Nam Chiêu Thành nghe Diệp Khôn hỏi, hơi trầm ngâm nói.
Sau đó, y liếc mắt nhìn vào cái xác của của Độc Giác Ưng nói: “Độc Giác Ưng là do ngươi chém giết, nội đan và da lông của nó đều là của ngươi, ngươi tự xử đi.”
“Vâng! Đa tạ tiền bối!” Nghe vậy, tinh quang trong mắt Diệp Khôn lóe lên, vẻ mặt cung kính nói.
Sau đó, Diệp Khôn thu lấy nội đan và xử lý một chút trên xác của Độc Giác Ưng, sau khi thu lấy những chỗ hữu dụng trên thân thể nó cho vào túi trữ vật, hắn liền búng ra một đạo hỏa cầu đem xác của Độc Giác Ưng đốt thành tro bụi.
Hành động của Diệp Khôn khiến cho Nam Chiêu Thành khẽ nhíu mày, y liếc mắt nhìn Diệp Khôn một cái đầy thâm ý.
Bốn người còn lại thấy Diệp Khôn thu lấy chiến lợi phẩm khiến trong lòng bọn họ cảm thấy khôn vui, nhưng cũng không ai dám có hành động gì, bọn họ chỉ biết đứng một bên, im lặng, cười khổ không thôi.
Hao tổn bao nhiêu là công sức, cuối cùng lại chẳng được cái gì cả.
“Đi thôi”
Đợi cho Diệp Khôn xử lý xong, Nam Chiêu Thành phất tay một cái, rồi hóa thành một đạo độn quang, nhằm một hướng bay đi.
Những người còn lại cũng lần lượt hóa thành từng đạo độn quang bay theo sau.
Diệp Khôn đợi cho đám người Nam Chiêu Thành đi trước, trên khóe miệng hắn nở lên một nụ cười mỉm, sau đó cũng hóa thành một đạo thanh quang đuổi theo.