Tức đại nương chạm vỡ bình gốm, khiến căn nhà dùng những đồ gốm tạo thành bị phá thủng.
Ánh nắng chiếu vào trong lỗ thủng.
Có ba người dân thôn gương mặt đen bóng đang làm gốm, len lén quan sát.
Ba người này, hai người là Đào Đào Trấn vệ nhưng vẫn giữ lòng kiên trì làm gốm.
Ba người trẻ tuổi này, luôn trầm mặc không nói, chuyên tâm làm gốm, không tranh giành thế sự, hôm nay tường gốm đột nhiên bị người đụng thủng, có hai người dừng tay, đưa mắt nhìn nhau, một thanh niên trong đó, bước dài tới.
Lúc này Tức đại nương vừa khắc xong chữ trên vỏ cây.
Thanh niên này đội cái nón trúc chụp đầu, người ở trong phòng vẫn mang nón vốn không nhiều, lúc dân toàn thôn đều chuyển sang trồng trọt chăn nuôi, ba người này vẫn làm gốm, thật không hợp thời.
Tức đại nương viết xong thì quay người lại.
Người trẻ tuổi đợi nàng quay lại hoàn toàn, mới hỏi: "Cô làm hỏng nhà của ta?".
Tức đại nương đáp: "Đúng".
Thanh niên gật gật nón: "Đền tiền".
Tức đại nương hỏi: "Đền bao nhiêu?".
Thanh niên đưa tay đáp: "Hai quan tiền".
Tức đại nương hơi ngẩn ra, Thích Thiếu Thương nhận thấy giá tiền đền quá rẻ, không biết sao Tức đại nương lại không chịu đền.
Bỗng nghe một thanh âm nói: "Giá tiền không đúng".
Trong mắt Tức đại nương thoáng qua một tia mừng: "Ngươi muốn bao nhiêu?".
Chỉ thấy chúng nhân nhường ra một đường, nghênh đón một người trung niên đến, mày trắng không râu, mặt đỏ thẫm, giống như một trưởng lão khó tính, lại giống như một thương nhân giàu có gian manh. Chính là Đào Thanh, người năm đó một mình khai phá Đào Đào Trấn.
Đào Thanh nói: "Ba mươi lượng".
Chúng nhân ồn ào, cho dù đồ gốm đó là đồ cổ, ba mươi lượng cũng có phần quá đắt. Tức đại nương lại không chút do dự lấy ra ngân phiếu hai mươi lượng, giao cho người trẻ tuổi đó.
Thanh niên đó vô duyên vô cớ có được số ngân lượng này rất cao hứng, tuy mang nón chụp đầu nhưng có thể tưởng tượng được gương mặt phấn khích của hắn.
Đào Thanh khẽ cười, nhặt một mảnh gốm vỡ lên, ở trên cây dưới chữ "Thủy", viết thêm ba chữ "Về cao lưu".
Bốn chữ hợp lại, biến thành "Nước về cao lưu".
Tục ngữ có câu: "Nhân vọng cao xứ, thủy vãng đê lưu" ( người ngóng chỗ cao, nước về đất thấp). Bốn chữ "Nước về cao lưu" này có thể nói là hết sức ngược đời.
Tức đại nương lại vui vẻ nói: "Quả nhiên là ông".
Đào Thanh nói: "Là ta". Đưa tay ra nói: "Mời". Tức đại nương đi trước, Thích Thiếu Thương tuy như đang trong sương mù, nhưng chàng đối với Tức đại nương quyết không nghi ngờ, cũng ung dung đi theo.
Đào Thanh cứ đi, đi đến một chỗ chợt dừng lại, một nam tử ngồi ở bên đường tắm cho trẻ nhỏ, lập tức đứng lên, đi đến một góc rẽ, một hán tử mổ heo lập tức đi theo, cứ vậy hết chỗ này đến chỗ khác, người đi theo đã lên đến mười bảy, mười tám người.
Thần tình Đào Thanh lúc này, cũng không còn giống một thương nhân giỏi giang, mà giống một đại hào võ lâm uy nghi phục chúng.
Chỗ bọn họ đi, càng lúc càng bẩn.
Đi đến một nơi, là lò gốm bỏ hoang, bây giờ dùng làm chỗ nuôi heo, trâu, cũng nuôi không ít gà, vịt, ngỗng, bồ câu. Thấy có người đến, heo kêu trâu rống, gà vịt ngỗng đập cánh, giày của chúng nhân vừa dơ vừa ướt.
Đào Thanh đột nhiên ngừng lại.
Y chợt quay người, hai mắt sáng bừng, nhìn trên người Thích Thiếu Thương, thốt: "Giỏi!".
Thích Thiếu Thương khẽ cười hỏi: "Ông là nói một thân thương thế của tại hạ?".
Đào Thanh nói: "Ta là nói dưới tình huống một thân thương thế của ngươi, thần tình vẫn có thể ung dung như thế, thật không tệ".
Đào Thanh chưa từng chính thức nhìn Thích Thiếu Thương. Lúc ông ta cất bước đi, cũng chưa có quay đầu. Thế nhưng ông ta như có mắt ở sau lưng, đã lưu ý nhất cử nhất động của Thích Thiếu Thương.
Tức đại nương bỗng rất cảm kích đối với Đào Thanh. Thích Thiếu Thương ở trong kiếp nạn dù là người kiên cường, nhưng ở cảnh cô lập không có cứu viện, rất cần sự cổ vũ, khích lệ.
Nàng hỏi: "Ông chính là Đào Thanh?".
Đào Thanh ung dung nói: "Phương viên này mấy trăm dặm, chỉ có một mình ta họ Đào tên Thanh". Ý trong lời của ông ta, tựa hồ là chỉ một cái tên "Đào Thanh" bình phàm, một khi ông ta đã dùng, thì không có ai dám dùng nữa.
Tức đại nương vuốt tóc cười nói: "Ta còn biết ông trước đây không gọi là Đào Thanh, mà gọi là Mã Quang Minh, lúc ông dùng tên Mã Quang Minh trên giang hồ, trong võ lâm, cũng không có ai dám dùng trùng".
Mã Quang Minh là một cái tên càng bình phàm. Nhưng chỉ cần ở bắc kinh thành hô lớn "Mã Quang Minh", chí ít cũng có bảy, tám người đến giúp đỡ. Bất quá người này sau khi xuất hiện trong võ lâm, trên giang hồ chỉ còn một Mã Quang Minh "Đi không đổi họ, ngồi không đổi tên". Người khác cho dù tên là "Mã Quang Minh", cũng đều không dám dùng nữa, vội vàng đổi tên khác.
Đào Thanh gật gật đầu, nói: "Không ngờ ngươi còn có thể biết ngoại hiệu của lão phu".
Tức đại nương nhí nhảnh nói: "Mã đại nhân quang minh lỗi lạc, tên tuổi vang động kinh sư, mười bảy năm trước, từ nhân vật võ lâm, được phong tước tướng gia, người trong quan trường, hắc bạch nhị đạo, hết thảy đều rất ngưỡng mộ, tiểu nữ kiến thức nông cạn, cũng nghe như sấm bên tai".
Thích Thiếu Thương kính trọng nói: "Thì ra là Tam Thi Cửu Mệnh Mã đại nhân".
Đào Thanh liếc Thích Thiếu Thương, hỏi: "Ngươi cũng nghe qua danh hiệu của lão phu?".
Thích Thiếu Thương đáp: "Chín huynh đệ Tô Châu Tô Gia, vu oan cho Mai đại thiện nhân mật mưu tạo phản, đem một nhà năm cha con bọn họ bức tử trong tù, rồi ỷ mạnh chiếm điền trạch của Mai gia, con dâu Mai gia, lúc đó, án này không ai dám làm, ngài thấy không vừa mắt, một đêm giết hết chín huynh đệ Tô gia". Mắt Thích Thiếu Thương bừng lên, "Chín huynh đệ Tô gia tinh thông "Cửu vu liên hoàn trận", võ công ám khí, được chân truyền hết của "Cùng đao ác kiếm" Tô Tống Sảng, nhưng ngài ở nhà thiết yến, bạt đao vượt tường mà đi, lúc quay về, đồ ăn còn chưa nguội".
Tức đại nương nói: "Đó thật là chuyện ân cừu rất khoái ý".
Đào Thanh cũng có chút thần khí hào hùng năm xưa, nói lại: "Đúng là chuyện ân cừu rất khoái ý". Y tiếp tục nói: "Bất quá, ngươi có biết vì sao gọi là "Tam thi cửu mệnh" không?".
Tức đại nương đáp: "Bởi vì chín huynh đệ Tô gia, có ba tên là tội phạm truy nã, sáu tên kia là quan, vì thế ai cũng không dám trêu chọc bọn chúng. Ngài giết ba tên tặc, sáu tên cẩu quan, không thấy xác chết, nghĩ chắc là bị ngài giết, lưu thi thể thì sợ rước lấy phiền phức, liền vứt xuống sông cho cá ăn".
Đào Thanh trầm giọng nói: "Cho cá ăn thì không có, dùng nước hóa thi thành nước vàng là chuyện bình thường". Y cười lạnh nói: "Thế nhưng cái chết của chín huynh đệ Tô thị, ai cũng đoán là ta làm. Bất quá, cũng đúng là ta làm. Ta chính là vì chuyện này mà vào tù".
Tức đại nương nói: "Lực lượng của Tô Tống Sảng ở triều đình vẫn không thể xem nhẹ được".
Đào Thanh nói: "Ta đích xác đánh giá thấp hắn, ta cho rằng hắn sẽ chiếu theo quy củ võ lâm, trực tiếp tìm ta tầm cừu, ta đã luôn chờ hắn đến".
Tức đại nương nói: "Tô Tống Sang lại dựa vào lực lượng của Hoàng Kim Lân, cáo tội trạng của ngài, người bị phán tội danh mưu phản, nếu không phải năm đó hai vị huynh đệ kết nghĩa lúc ngài xông pha trong võ lâm mạo hiểm cứu ngài ra, chỉ sợ...".
Đào Thanh nói từng chữ: "Vì thế Cao Kê Huyết, Vi Áp Mao đối với ta có ân tái tạo!". Hai mắt y bắn ra thần quang. "Ta dẫn nhà chạy nạn đến đây, dổi tên Đào Thanh, nhưng chỉ cần lão nhân gia và Vi nhị ca có lệnh, ta nhất định nghĩa bất dung từ".
Y nhìn Thích Thiếu Thương, Tức đại nương nói: "Bọn họ chính là muốn ta giúp đỡ các ngươi!".
Tức đại nương nói: "Ta cũng muốn tìm các người giúp đỡ".
" Chúng ta không cần giúp đỡ", Thích Thiếu Thương đột nhiên cao giọng: "Đại nương, lúc này không sớm nữa, bọn ta quấy nhiều đã nhiều, cũng nên lên đường rồi".
Đào Thanh trừng mắt nhìn chàng hỏi: "Ngươi biết ngươi đang nói gì chứ?".
Thích Thiếu Thương đáp: "Ta đang cáo từ ngài".
Đào Thanh cười lạnh hỏi: "Ngươi có thể đến nơi nào?".
Thích Thiếu Thương đáp: "Thiên hạ rộng lớn, nơi nào không thể đến?".
Đào Thanh nói: "Hiện tại các ngươi đã là thiên hạ tuy lớn nhưng không thể dung thân". Y nói từng câu: "Chúng ta không giúp ngươi, thiên hạ cũng không có ai có thể giúp ngươi".
Thích Thiếu Thương cúi người nói: "Thịnh tình của các hạ, tại hạ tâm lĩnh. Thiên hạ không nơi dung thân, ta thì không cầu sống, còn sợ gì?. Ta không cần người giúp ta".
Đáo Thanh chăm chăm nhìn chàng, nói: "Có chí khí!, nhưng Tức đại nương thì sao?, ngươi đi chết, mặc kệ nàng à?".
Thích Thiếu Thương hướng Tức đại nương nói: "Đại nương, nàng lưu lại đây, bọn họ chủ yếu là truy bắt ta...".
Tức đại nương ngắt lời chàng: "Huynh quên ước định giữa bọn ta sao, sống, cùng sống, chết, cùng chết".
Thích Thiếu Thương cúi đầu.
Tức đại nương nhẹ giọng nói với Đào Thanh: "Ta hiểu ý của ông. Lúc này, tịnh không phải bọn ta sính cường, không cầu người giúp, mà là chàng thấy ông tránh họa đến đây, kiến lập gia viên, không muốn liên lụy đến ông".
Đào Thanh nói:" Không có lão nhân gia, Vi nhị ca, thì không có Mã Quang Minh hay Đào Thanh, vì thế chuyện của bọn họ, chính là chuyện của ta. Ta không phải muốn giúp các ngươi, mà là muốn giúp bọn họ, ngươi hài lòng rồi chứ?". Y đặc biêt tôn kính Cao Kê Huyết, vì thế xưng là "Lão nhân gia".
Thích Thiếu Thương cười khổ nói: "Thế nhưng, cứ như thế, ông thiếu bọn họ chữ tình, ta lại thiếu ông chữ nghĩa".
Tức đại nương bỗng nói: "Cao Kê Huyết lại thiếu ta chữ tình".
Đào Thanh cười nói: "Trên giang hồ, không phải ngươi thiếu ta chữ tình, thì ta thiếu ngươi chữ tình. Đây giống như là nợ tình trả tình thôi".
Thích Thiếu Thương thốt: "Nói cũng đúng".
Đào Thanh vỗ mạnh lên vai không bị thương của Thích Thiếu Thương, nói: "Chúng ta trước hết nghiên cứu một chút, làm sao đối phó đại địch trước mắt".
Thích Thiếu Thương hỏi: "Ông biết ai là người truy bắt bọn ta không?".
Đào Thanh hơi ngẩn ra: "Đương nhiên không biết, ta chỉ tiếp được mệnh lệnh của lão nhân gia, một khi đợi người đến đánh vỡ đồ gốm viết chữ lên gốc cây, lập tức mang bọn họ đến địa phương dơ nhất, yểm hộ bọn họ đào vong...ta tuy không minh bạch, nhưng người có thể bức Thích trại chủ và Tức thành chủ chạy vào đường cùng, nghĩ nhất định không đơn giản".
Thích Thiếu Thương thở ra một hơi, đáp: "Nào chỉ không đơn giản, hắn là...".
Bỗng một tên thôn dân chạy đến, nhìn một thân khinh công của hắn, trên giang hồ cũng không phải là kẻ không có tên tuổi, chỉ nghe hắn nói nhanh: "Tam gia, có hai người lạ mặt, một ngồi trên cán tre đã đến cửa trấn".
Đào Thanh hạ lệnh ngắn gọn: "Dùng tất cả phương pháp giữ hắn lại, nếu hắn không dừng, thì chặn hắn lại".
Người đó đáp càng ngắn gọn: "Vâng!". Lập tức quay người chạy đi.
Đào Thanh tiếp tục hỏi Thích Thiếu Thương: "Rốt cuộc là ai?".
Bỗng nghe một người nói: "Là ta".
Đào Thanh nhìn đến, chúng nhân cũng theo tiếng nhìn đến, không biết lúc nào, sau lưng chúng nhân đến một cái kiệu, màn kiệu rất dày, nhưng đó không kỳ quái, kỳ quái chính là người khiêng kiệu, chỉ có ba người.
Hai người trước, phía sau chỉ có một người.
Đào Thanh thần sắc không biến động, nói: "Ngươi không phải ở cửa trấn?".
Người trong kiệu đáp: " Cửa trấn chỉ là cố ý bày bố nghi trận".
Đào Thanh hỏi: "Ngươi muốn bắt hai người này?".
Người trong kiệu đáp: "Ngươi có biết ta vì sao chỉ có ba người khiêng kiệu?".
Tức đại nương đột nhiên nói một câu: "Bởi vì người khiêng kiệu thứ tư đã bị ta giết".
Người trong kiệu "hừ" một tiếng, nói: "Ngươi đang bảo vệ Thích Thiếu Thương".
Tức đại nương nói: "Đúng là ta giết".
Đào Thanh ung dung nói: "Người khiêng kiệu ta có thể tặng ngươi mười tên, tám tên".
Người trong kiệu nói: "Hắn làm người khiêng kiệu cho ta mười tám năm, lần này hắn chết, ta cũng phải vì hắn mà khiêng quan tài".
Đào Thanh hỏi: "Bằng hữu trong kiệu sao không đứng ra nói chuyện, cho mọi người biết rõ tự hiệu?". Truyện được copy tại
Người trong kiệu cười đáp: "Ta chưa từng đạp chân xuống chỗ dơ bản, ta là ai, ngươi còn không biết rõ sao?".
Sắc mặt Đào Thanh đột nhiên đại biến, run giọng nói: "Ông...là ông!".
Người trong kiệu nói: "Chính là ta, mười ba năm trước, ta đích thân bắt ngươi vào tù".
Đào Thanh kinh hồn chưa định, như muốn toàn lực tập trung tinh thần, nhưng lại bị sự sợ hãi đánh bạt ý chí của y.
Thích Thiếu Thương lớn tiếng: "Chuyện ở đây, người của Đào Đào Trấn hoàn toàn không liên quan, ta chỉ là đi ngang đây, người này cùng Lưu đại nhân có một đoạn cố sự, các người xin cứ tự nhiên".
Đào Thanh đỏ mặt, quát: "Không!".
Y lớn tiếng nói: " Ngươi không thể đi!". Nói xong khua mạnh hai nắm tay.
Đám người đó bắt chước y, từ y phục bạt xuất binh khí.
Thích Thiếu Thương nói: "Chuyện này không liên quan với ông!".
Đào Thanh cãi lại: "Ai nói không liên quan!".
Y hét: "Ta phải thay Lưu đại nhân bắt ngươi quy án!". Nói vừa dứt, tay đột nhiên nắm một quả đại thiết chùy, toàn lực đập đến đầu Thích Thiếu Thương.
Thích Thiếu Thương đột nhiên bị tập kích liền thất kinh, nhưng phản ứng của chàng rất nhanh, bỗng rùn người lại, tránh khỏi một đòn.
Đào Thanh đánh trật một chiêu, đột nhiên cả thân thể như một con cá quẫy đuôi vọt khỏi mặt nước, trong chớp mắt, lướt trên không trung, thiết trùy quét ngang đến chiếc kiệu.
Cùng lúc, mười sáu, mười tám người bên cạnh Đào Thanh, binh khí đều đánh vào hai người khiêng kiệu đằng trước.
Chuyện này biến chuyển thần tốc, thì ra lúc Đào Thanh vung hai nắm đấm, chính là ám hiệu "Phát động".
Chiếc kiệu vỡ nát.
Uy lực thiết chùy rất lớn.
Người trong kiệu trước lúc kiệu bị hủy, đã bay người ra sau kiệu.
Sau kiệu là một mình Liêu Lục.
Mũi chân Lưu Độc Phong khẽ điểm lên vai Liêu Lục, đã rút ra một thanh cổ kiếm màu xanh sau lưng hắn.
Lúc Đào Thanh đến sau kiệu, lão đã "Loáng" đến trước kiệu.
Lúc Đào Thanh vác đại thiết chùy đuổi đến trước kiệu, mười bảy hán tử phát động công kích trước kiệu đều bị điểm ngã, ngã trên gốm vỡ bùn nhão, rên rỉ lăn lộn.
Muốn dùng kiếm đả thương người không khó, nhưng muốn dùng kiếm chế ngự người mà không đả thương người, thì rất khó. Hà huống là mười bảy mười tám người.
Mà mười bảy, mười tám người này lại là đệ tử một tay Đào Thanh dạy dỗ.
" Tam thi cửu mệnh" Mã Quang Minh ngày đó thống lĩnh Hắc tiễn kị binh, danh động triều dã, hiện tại y tuy biến thành Đào Thanh ở tiểu trấn, nhưng y luôn tự tin mấy đệ tử này của y, đủ có thể chống lại một đội quân.
Nhưng "Đội quân" này dưới tay Lưu Độc Phong, lại không chịu nổi một kích.
Lúc này, Thích Thiếu Thương và Tức đại nương đã biến mất.
Ngay khi vừa phát động công kích, y đã lưu lại hai tên thân tín, mang Thích Thiếu Thương và Tức đại nương đi.
Lưu Độc Phong đang đứng trên người Lam Tam và Chu Tứ, hoành kiếm nhìn y, thần thái thập phần kiêu ngạo.
Lão chỉ nói một câu: "Nhiệm vụ lần này của ta, không phải đến bắt ngươi, ngươi cút đi!".
Đào Thanh hét lớn một tiếng, huy chùy đập tới.
Y đã sinh lòng liều mạng.
Cao Kê Huyết, Vi Áp Mao ủy thác trọng nhiệm, y quyết không thể phụ. Cho dù không đánh lại, cũng phải liều mạng.
Y huy chùy tiến lên, ánh xanh lấp lánh. Y chỉ thấy trong tay nhẹ hẫng. Thiết chùy chỉ còn lại cái cán, đầu chùy đã bị gọt đi.
Đào Thanh đứng ngẩn ra đó.
Y đã minh bạch, đây không phải là vấn đề đánh hay không đánh, mà là bản thân ở trước mặt Lưu Độc Phong, cũng giống như mười ba năm trước, không chịu nổi một đòn.
Lưu Độc Phong ném kiếm bay đến cắm vào vỏ sau lưng Liêu Lục.
Lưu Độc Phong nhìn chiếc kiệu bị phá nát, vỗ Trương Ngũ và Liêu Lục, nói: "Chỉ đành...".
Liêu Lục và Trương Ngũ hội ý.
Phục thị từ thiếu niên đến giờ, đã giúp bọn chúng hoàn toàn hiểu cá tính và ý tứ của chủ nhân.
Thích Thiếu Thương và Tức đại nương là nhất định phải bắt.
Chiếc kiệu đã vỡ nát, nơi này dơ không thể tả, muốn truy bắt hai đào phạm đó, phải do bọn họ cõng Lưu Độc Phong đi truy bắt. Vô luận thế nào, không thể bỏ việc truy bắt Thích Thiếu Thương và Tức đại nương.
Bởi vì chủ nhân có thói quen sạch sẽ, bọn người Trương Ngũ cũng dưỡng thành tập tính sạch sẽ, tiến vào nơi dơ bẩn này, trong lòng bọn họ cũng rất không nguyện ý, nhưng chủ tử còn không tị hôi hám, chỉ muốn bắt người, bọn họ tự nhiên cũng không thể nói gì.
Trương Ngũ, Liêu Lục, mỗi kẻ khiêng một chân Lưu Độc Phong, giơ chân chạy liền, Lam Tam cũng nhanh theo sau.
Bọn họ đều quyết chí báo cừu cho Vân Đại.
Cạnh chuồng heo, chỉ còn lại Đào Thanh đang ngây ngốc đứng đó, ngẩn ngơ nhìn nửa đoạn thiết chùy trong tay.