Người này một mâu không hạ được Thiết Thủ cũng tự cảm thấy kinh sợ. Vì dự liệu lúc đầu không thành nên hắn vội dụng lực giật mâu về, nhưng càng không ngờ đối phương lại tựa như bén rễ xuống đất. Với sức của hắn có thể nhổ bật gốc một cây cổ thụ nhỏ nhưng không kéo được người ở trước mặt này di chuyển mảy may.
Lúc này Thiết Thủ cảm giác được có năm, sáu đạo kình phong đánh tới sau lưng!
Thiết Thủ chỉ còn cách buông tay.
Ngay khi chàng buông tay thì cự hán* đó thu mâu lại.
Nhưng cùng thời gian đó hai tay của Thiết Thủ cũng đoạt được ba bảo đao, hai thanh kiếm và một cây thương.
Những người đến tập kích kinh hãi hô lớn, gầm thét, nhưng không có một người nào lùi lại.
Thiết Thủ đang định mở miệng thì cự hán kia lại đâm tiếp một mâu tới ngực chàng!
Thiết Thủ chủ ý muốn dập tắt nhuệ khí của người kia nên lại dùng một tay trái khéo léo bắt giữ trường mâu.
Trường mâu của cự hán ấy lại bị Thiết Thủ nắm giữ, muốn đâm tới không được, kéo về cũng chẳng xong, nộ ý công tâm, hét lớn lên một tiếng dùng trường mâu nâng bổng Thiết Thủ lên khỏi mặt đất!
Nhưng một tay của Thiết Thủ vẫn giữ chặt đầu mâu, vô luận cự hán ấy khua khoắng điên cuồng thế nào, chàng vẫn dính ở đầu mâu không rời ra.
Cự hán ấy dường như trên người bị thương khá nặng, cho nên khi hắn dùng sức để huy động trường mâu nên miệng vết thương chịu không nổi vỡ ra, máu chảy xối xả.
Thiết Thủ đang định quát hỏi thì cự hán ấy gầm lên một tiếng dũng mãnh, ném trường mâu rời khỏi tay lao đi!
Cự mâu phá không phi thẳng tới thạch tháp!
Tay trái Thiết Thủ vẫn nắm chắc mũi mâu, bảo vệ vùng ngực. Lực đạo như thế không chừng mũi mâu sẽ xuyên qua ngực Thiết Thủ cắm vào tường thạch tháp.
Trường mâu rít lên bay vút qua không gian trong ráng chiều tàn như một con hắc long "ầm" một tiếng, phá thủng bức tường tại tầng thứ ba của thạch tháp lao vào trong.
Trong sát na lúc mũi mâu sắp chạm vào bức tường tháp thì Thiết Thủ đã buông tay hạ xuống dưới.
Chàng vừa xuống đến mặt đất chỉ cảm giác chân chạm đất rất nhẹ, hóa ra đã giẫm lên thân một người. Người nằm ở trên mặt đất ấy cũng không có phản ứng, xem ra có thể là một xác chết. Thiết Thủ tâm lý thận trọng nói khẽ: "Xin lỗi, thất lễ, thất lễ!"
Chợt nghe đằng sau có tiếng người hừ lạnh, Thiết Thủ lập tức quay đầu lại, phát giác ra ở dưới chân tường thạch tháp có một đôi mắt, giống như chó sói thụ thương, đang lộ ra tia nhìn sắc sảo cay độc, có vẻ bất bình.
Tầng ba của thạch tháp mới bị phi mâu phá vỡ một mảng lớn khiến những viên gạch bằng đá vôi vỡ ra không ngừng bịch bịch rơi lên thân thể người ấy. Người đó lưng dựa sát vào góc tháp không động đậy, chỉ dùng đôi mắt sáng quắc nhìn Thiết Thủ dò xét.
Trong đầu Thiết Thủ ý niệm xoay chuyển như điện, thầm nghĩ: "Làm sao có đôi mắt lạnh lùng như vậy!"
Chỉ nghe cự hán kia từ trong bụi cây hét: "Mau, đừng để cho đá lấp lên đại ca!"
Chỉ nghe bảy, tám tiếng trả lời: "Rõ!" Đao phong hùng hổ từ trong bụi cây bốn bên áp lại.
Thiết Thủ trong lòng kỳ quái, vô luận nhìn hành động hay cử chỉ của những người này đều chẳng giống như ba tên mình phải truy bắt, tức thì trầm giọng quát hỏi: "Các ngươi là ai?"
Chàng vừa cất tiếng thì cự hán mặt đen ấy cũng đánh tới, giận dữ gầm thét: "Cẩu tặc, người thừa biết còn cố tình hỏi!"
Thiết Thủ lợi dụng bóng tối lách mình tránh khỏi để cho cự hán đánh một chiêu vào khoảng trống. Chàng đang định nói thì đột nhiên từ bốn phương tám hướng truyền đến tiếng hét: "Bọn chúng ở đây!"
"Không được để cho bọn phản loạn đào thoát!"
Tiếp theo trong lùm cây không ngừng truyền đến tiếng binh khí va chạm vào nhau, cự hán gào lên thảm thiết: "Ngăn bọn chúng lại!" Song quyền vung lên vù vù đánh tới Thiết Thủ như thể chàng là kẻ thù truyền kiếp, không đội trời chung!
Thiết Thủ một mặt né tránh không hoàn thủ, trong lòng dần dần minh bạch, thầm nghĩ: "Lầm rồi, xem ra đây là sự đấu tranh giữa hai bang phái, mình vô cớ bị cuốn vào giữa một bang bị thua, thành ra mở đường thay cho địch nhân của đối phương."
Thiết Thủ suy nghĩ tới đây, rất muốn mau mau đột vây thoát khỏi khu vực thị phi rồi hãy nói. Nhưng đôi quyền của cự hán lực đạo uy mãnh, nên mấy lần chàng muốn mở miệng, đều bị kình phong bức cho nói không ra lời. Chàng lại không muốn ra tay đả thương người khác, nhất thời cũng không biết làm cách nào.
Lúc này tiếng la thảm thiết vang lên khắp nơi, một nghìn người này dũng mãnh kháng cự ngăn trở địch nhân đang áp sát lại, hai bên đều có thương vong. Chỉ nghe tiếng vó ngựa dồn dập, tiếng hô giết nổi lên khắp nơi, địch đến càng ngày càng đông, ít nhất cũng nhiều hơn số người giữ ở đây ba mươi lần. Những người thủ giữ này dần dần ngăn không nổi, người thì chết, người bị thương, số người còn lại dựa vào địa thế hiểm trở khổ chiến, kiệt lực nhưng vẫn ngoan cố chống lại, đã không hàng cũng chẳng lui.
Chỉ nghe xung quanh có người hô lớn: "Không giết hàng binh! Không giết hàng binh! Lạc Đà lão gia có lệnh người nào hàng không giết!" Chẳng quản bọn chúng kêu gọi thế nào nhưng những người khổ chiến vẫn dù chết cũng không đầu hàng. Bất quá dưới sự tấn công của binh mã, vòng vây bảo vệ ngày càng nhỏ lại, quây tròn thạch tháp, mục đích rõ ràng là muốn bảo vệ cho người dưới chân tường thạch tháp.
Thiết Thủ thấy hầu như cứ mỗi hiệp đều có một hán tử trong những người thủ giữ đẫm máu ngã xuống. Người đến đánh thì nhiều, tuy bị thương vong lớn nhưng cũng chiếm hết thượng phong, đối với những người thủ giữ mặc sức chém giết. Cuộc đời Thiết Thủ đã trải qua hầu hết phong ba bão táp nhưng đây mới lần đầu tiên thấy những chiến sỹ anh dũng như thế, cho nên chàng mới đột nhiên nhảy vào vòng chiến.
Cự hán ấy cực hận Thiết Thủ cũng nhảy theo đánh một quyền trúng ngực Thiết Thủ, chàng mượn dịp cao giọng hét: "Dừng tay!" Chàng chịu một quyền mượn lực quát lên, cự hán ấy giống như tòa núi lớn bị chấn động bởi tiếng nói của chàng liền ngã ngồi xuống!
Bất ngờ bóng tay áo loáng qua, một người từ trên thạch tháp hạ xuống chen người vào giữa Thiết Thủ và cự hán, người đó trầm giọng hét với cự hán: "Nhanh dẫn huynh đệ rút lui!" Mới nói một câu đấy mà tay đã tấn công Thiến Thủ năm chiêu, trong năm chiêu xen lẫn nhau có "Kim phong thiết" của Bạch Hạc môn, "Tuyết hoa đạn chỉ" của Thiên Sơn phái, "Cổn long thời" thuộc Long môn cửu thôn, "Đáng xa soan" của Nam đường lang, "Nhất đắc quyền" của Duy Ngã phái, mà trong "Nhất đắc quyền" còn ẩn tàng quyền thế của Thiếu Lâm thần quyền, trong "Kim phong thiết" mang theo xảo kình "Cửu hồ chấn nhật" của Thiên Vũ phái. Năm chiêu bảy thức này toàn là kỹ thuật đặc biệt tạp học của các môn phái khác nhau, Thiết Thủ thấy chiêu phá chiêu, gặp chiêu giải chiêu. Phá xong năm chiêu chàng mới biết mình đã lùi ba bước, ngay gương mặt đối phương còn chưa kịp nhìn rõ, chỉ biết được y sắp dùng tay phải tập kích tiếp!
Cự hán ngồi trên mặt đất bật dậy hét lớn: "Ta không đi! Ai cũng không đi!"
Người đó tựa như lực bất tòng tâm, hít một hơi dài quát: "Cùng nhau chết có tác dụng gì?" Nói xong bảy từ này người đã phi lên trên cao lao xuống, Thiết Thủ thất thanh kêu lên: ""Nhất phi trùng thiên" được lắm!"
Lời chàng nói còn chưa dứt, tay đối phương rung lên, ánh sáng màu xanh sắc bén bắn ra tức thời một chiêu "Nhất lạc thiên trượng" chém sả xuống đầu chàng. Bạn đang xem tại - truyenfull.vn
Thiết Thủ bỗng nhiên nổi lên một loại cảm giác.
Một loại cảm giác vô cùng quen thuộc.
Nhưng cao thủ trong lúc quá chiêu mọi thứ đều nhanh như ngựa chạy chim bay, Thiết Thủ trong lúc hơi ngớ người dù đã kịp tránh, tuy nhanh nhưng cái mũ to ở trên đầu cũng bị chém rơi xuống.
Người này một kiếm chém rơi mũ cỏ của Thiết Thủ xuống, trong lòng cũng nổi lên một loại cảm giác như gặp lại cố nhân. Phảng phất nhớ lại ngày đó lúc Liên Vân trại còn nhân cường mã tráng, hắn cùng "Bắc Thành" Vũ Dương thành chủ Chu Bách Tự nhất quyết thắng thua, y cũng đã từng dùng chiêu này khều rơi phương cân** ở trên đầu đối phương xuống.
Thiết Thủ đang mở miệng muốn hô, chợt thấy thân hình ở trên không trung có một tay áo trống không, dáng vẻ rất cô đơn tịch mịch, so với dung mạo uy vũ hùng tráng của cố nhân ấy khác nhau rất xa. Giữa lúc chàng suy nghĩ, kiếm thế của người đó như cùng tấn công vào cả hai bên trái phải, trước tiên một chiêu "Nhất tâm vô nhị" của Thiên Tâm phái phong tỏa hết đường tiến thoái của chàng, tiếp theo tựa như thuận tay đâm thẳng một kiếm tới ngực chàng!
Thiết Thủ biết được một kiếm nhìn tựa như tùy ý đó là chiêu "Nhất ý cô hành" nổi tiếng của Thiên Sơn phái. Hai chiêu "Nhất tâm vô nhị" và "Nhất ý cô hành" này có cách đánh hoàn toàn khác nhau, nhưng người này lại dùng liền mạch lưu loát, khéo léo tự nhiên không có khoảng trống để có thể tập kích. Thiết Thủ không hoài nghi nữa, phản công lại một chiêu "Lưỡng bất tương vong", một mặt vui vẻ kêu lớn: "Là huynh!"
Chiêu "Lưỡng bất tương vong" Thiết Thủ dùng là chiêu thức đặc biệt của Thiết Bản môn, giành thế chủ động trong nguy hiểm, chuyên phá ngoại gia binh khí mà nửa bước cũng không nhường. Võ công này nếu không có trong tay hơn hai mươi năm công lực Thiết Sa chưởng thì căn bản không thể sử dụng được, nếu không đôi tay sẽ bị thương vì binh khí của đối phương, nhưng với Thiết Thủ mà nói lại dễ như trở bàn tay.
Người đó vừa thấy chiêu này, tình cảnh ngày ấy dâng lên trong tâm trí, kiếm quang hơi chếch đi nhảy vọt ra ngoài, chính là chiêu "Nhất tả thiên lý" của Tuyết Sơn phái. Người đó vừa thu xong kiếm quang liền vui vẻ kêu lên: "Là huynh!" Nói chưa dứt lời người đã lẩy bẩy, nếu không có trường kiếm chống đỡ thân mình đã sớm ngã lăn ra đất.
Thiết Thủ vội vàng chạy qua giúp đỡ, cự hán gầm thét vung quyền muốn đánh. Chợt ở xung quanh ánh đuốc sáng rực lên rồi có tiếng người nhao nhao hò hét: "Bắt lấy giặc phỉ! Bắt lấy giặc phỉ!" Ánh sáng hắt lên mặt Thiết Thủ, cự hán nhìn thấy ngạc nhiên kêu lên thất thanh: "Thiết nhị gia!"
Thiết Thủ vừa nhìn thấy người này cũng cảm thấy nhiệt huyết dâng lên, kêu: "Mục Cưu Bình!"
Dưới ánh sáng chỉ thấy Thích Thiếu Thương toàn thân đẫm máu, y phục rách nát, thần tình tiều tụy, trên áo, đuôi tóc và hai bên thái dương đều dính đầy bùn và cỏ, đặc biệt là tay trái đã bị đứt sát bả vai. Thiết Thủ hồi tưởng lại năm đó vì truy đuổi Sở Tương Ngọc ở suối Hổ Vĩ mấy phen khổ chiến cùng hảo hán Liên Vân trại, đã thấy được phong cách thần thái của Thích Thiếu Thương, không nén nổi dấy lên trăm nỗi cảm xúc.
Thiết Thủ đang định hỏi thì Mục Cưu Bình bỗng lùi lại một bước, bi phẫn hỏi: "Thiết nhị gia, huynh cũng lại đây bắt bọn ta sao?"
Thiết Thủ thấy hảo hán này như thép đúc mà trên người cũng loang lổ vết máu, đôi mắt đỏ ngầu. Năm đó trên chiến trường can đảm không sợ chết, tình hình khác xa bây giờ. Chàng lập tức thở dài một hơi, nói: "Mục tứ trại chủ..."
Chỉ nghe Thích Thiếu Thương cười thảm một tiếng rồi nói: "Thôi được. Nếu huynh đến bắt ta, cái đầu của ta ở trên cổ này đưa cho huynh cũng không uổng phí!"
Thiết Thủ nói: "Thích huynh, huynh cũng nói lời như vậy, thật là xem thường họ Thiết ta rồi!"
Thiết Thủ quay người hét lên một tiếng lớn: "Dừng tay!" Tiếng hét này là vận khí mà phát ra, như một quả đạn pháo nổ bên tai mọi người, tất cả đều giật mình ngừng tay lại.
Thích Thiếu Thương miễn cưỡng đề khí hô lên một câu: "Rút về đây!" Y chợt ho lên sù sụ. Toàn bộ những chiến sỹ khổ sở thủ giữ ấy lùi đến bên cạnh Thích Thiếu Thương và Mục Cưu Bình, vây quanh thành một vòng tròn, ước chừng chỉ dư lại còn khoảng mười bảy, mười tám người. Người nào cũng đều mệt mỏi rã rời, trên người bị thương, y phục không che kín thân thể, nhưng đều chiến ý hiên ngang, trên mặt hiện lên quyết tâm "Sỹ khả sát, bất khả nhục".
Trong lúc ấy, ngoại trừ tiếng "tí tách" của những ngọn đuốc bao vây gần đó cháy, không còn bất kỳ thanh âm nào khác nữa.
Thiết Thủ hỏi Thích Thiếu Thương: "Có chuyện gì vậy?"
Thích Thiếu Thương ngưng thần nhìn Thiết Thủ một lát, mới hỏi: "Không phải huynh theo chân bọn chúng cùng đến đây sao?"
Thiết Thủ đột nhiên hỏi: "Huynh là Thích Thiếu Thương?"
Thích Thiếu Thương nhất thời ngạc nhiên, hỏi lại: "Huynh không nhận ra được ta sao?"
Thiết Thủ nói: "Năm đó ta nhận biết Thích Thiếu Thương không phải bộ dạng như thế này!"
Thích Thiếu Thương cười thảm nói: "Năm ấy huynh chỉ cùng ta đánh qua một trận, bọn ta cũng không thể coi là quen biết, bộ dạng ta từ trước đến này đúng là như vậy."
Thiết Thủ bật cười lớn: "Ha ha!"
Thích Thiếu Thương nhướng mày hỏi: "Huynh cười cái gì?" Giọng nói cố gắng kìm nén phẫn nộ.
Thiết Thủ đáp: "Ta cười huynh."
Thích Thiếu Thương nói: "Có cái gì đáng cười chứ!"
Thiết Thủ nói: "Huynh nói một câu mà ngay huynh cũng không tin tưởng lời của mình được."
Thích Thiếu Thương đang nghĩ bắt bẻ chút gì thì chợt cảm nhận máu nóng trào dâng, nỗi căm hờn bỗng nổi lên hừng hực trong mắt.
Mục Cưu Bình nghe không hiểu, nghĩ Thiết Thủ châm biếm Thích Thiếu Thương, nổi giận nói: "Ngươi hiểu cái rắm gì! Trên Liên Vân trại Cố Tích Triêu cùng lão thất, lão cửu làm phản, Lao nhị ca, Nguyễn tam ca, Quản ngũ đệ, Câu lục đệ toàn bộ thảm tử. May ông trời thương xót để cho ta gặp được Thích đại ca, cái bọn tặc tử ấy lại dẫn nhân mã của bọn cẩu quan truy sát dọc đường. Đại ca bị chặt đứt cánh tay mà tổn thương nặng, nên đối với bọn ngươi cái loại bán bạn cầu vinh tự nhiên là căm ghét vô cùng."
Thích Thiếu Thương quát: "Im miệng!"
Thiết Thủ quay người lại cao giọng hỏi: "Ai là đầu lĩnh của các ngươi?" Chàng thân hình cao to bị ánh đuốc chiếu giống như một bức tượng lớn sơn son thiếp vàng.
Chỉ thấy ánh đuốc tránh ra hai bên tạo thành một con đường, một tướng quân đi đến, dưới cằm có chòm râu màu vàng, mặc khôi giáp màu hoàng kim, cưỡi một con vật tựa như lừa, tựa như ngựa lại cũng tựa như lạc đà, dưới cằm cũng đeo một bộ râu dài màu vàng tương tự, trầm giọng lạnh lùng nói: "Là ta!"
Thiết Thủ biết rõ lai lịch người này, nhưng cũng chẳng có chút gì sợ hãi liền nói: "Bái kiến Lạc Đà lão gia."
Tiên Vu Cừu nói: "Thiết nhị bộ đầu bất tất đa lễ."
Thiết Thủ hỏi: "Có việc gì mà phải vây bắt những người này?"
Tiên Vu Cừu nói: "Thiết huynh hỏi thừa rồi, bọn này là phản tặc phỉ khấu, người người đều phải tru diệt."
Thiết Thủ nói: "Việc bọn họ làm là cướp phú tế bần, vì dân trừ hại, không thể coi như phỉ khấu."
Tiên Vu Cừu cũng không động nộ nói: "Bọn chúng có phải là cướp hay không, trước tiên hãy bắt về đã, Hình Bộ tự nhiên sẽ có thẩm định."
Thiết Thủ nói: "Bọn họ đã không phải là phỉ thì không thể bắt được!"
Tiên Vu Cừu vẫn bất động như núi, nói: "Bọn ta phụng mệnh hành sự, không thể kháng ý chỉ."
Thiết Thủ nói: "Nếu như tướng quân nhất định phải bắt bọn họ, Thiết mỗ nguyện dùng thân mình bảo đảm, mọi trách nhiệm Thiết mỗ sẽ một mình đảm nhận.
Tiên Vu Cừu mặt không đổi sắc, chỉ nói: "Bọn ta không thể để giặc tiếp tục làm ác, thả hổ về rừng, triều đình quy tội xuống thì bọn ta cũng là đồng phạm."
Thiết Thủ nói: "Tướng quân…"
Bỗng nhiên nghe một người giận dữ quát: "Thiết Thủ, ngươi là cái gì, trọng trách lớn thế này, ngươi đảm nhiệm sao nổi?"
Thiết Thủ quay người, chỉ thấy trong vòng vây đằng sau thạch tháp xuất hiện một người, trên người mặc khôi giáp màu đen, áo choàng màu hồng, chiến mã như thần. Nhưng hắn không cưỡi mà lại đứng ở trên lưng nó.
Hắn nói tiếp: "Đại tướng quân nói chuyện với ngươi là nể mặt Gia Cát tiên sinh, sao ngươi dám được đằng chân lân đằng đầu."
Thiết Thủ cũng không tức giận, quay người chắp tay nói: "Thần Nha tướng quân."
Lãnh Hô Nhi khịt mũi một cái, không thèm trả lời.
Thích Thiếu Thương chợt nói: "Thiết Thủ, bọn ta vốn là địch nhân, việc này không liên quan đến huynh, huynh cứ tự tiện rời khỏi đi!"
Thiết Thủ nhìn y, ánh mắt chứa chan tình cảm nói: "Thích huynh, hóa ra huynh không thay đổi."
Giọng nói của Thích Thiếu Thương đã hơi run run, chỉ kêu to: "Đi! Bằng không ta sẽ một kiếm giết chết huynh!" Y trước đây ở trong vòng vây trùng điệp mà mặt không đổi sắc, lần này lại trở nên nóng nảy như vậy.
Thiết Thủ cười nói: "Huynh giết đi."
Thích Thiếu Thương tất nhiên cầm kiếm lên, đâm ra một kiếm dừng lại đúng ngay tại yết hầu của Thiết Thủ. Tay của y giữ chắc lưỡi kiếm đến mức nổi cả gân tay lên, mạch máu hai bên thái dương cũng phập phồng lên xuống.
Thiết Thủ không nháy mắt nói: "Mời!"
Thích Thiếu Thương dùng giọng tựa hồ như cầu xin, nói: "Huynh đi đi."
Thiết Thủ nói chầm chậm từng từ từng từ: "Huynh đã không dám ra tay giết, để ta nói cho huynh biết. Bọn ta lần thứ nhất gặp mặt là địch nhân, nhưng từ đó trở đi chúng ta là bằng hữu."
Chàng nhắc lại một câu: "Vĩnh viễn là bằng hữu." Thích Thiếu Thương nghe được câu nói cuối cùng, cảm giác tựa như lồng ngực bị người ta giáng cho một quyền. Trước đây vì bị huynh đệ bằng hữu bán đứng mà mất đi lòng tin, bây giờ tất cả đều hồi phục.
Chú thích
* Hán tử to lớn.
** Phương cân là loại mũ trùm đầu mà các học giả thời Minh hay dùng.