Đến lúc tỉnh lại, Trương Ngũ phát hiện mình đang nằm trong tòa miếu hoang, cái mũi ẩn ước bị đau, giơ tay lên sờ thử, thì ra được đắp một mảnh vải trắng.
Trong lúc Trương Ngũ mơ mơ màng màng sờ soạng kiểm tra người, y phát hiện trên ngực mình có một vật nhẹ, giống như một tờ giấy trắng, dưới ánh sáng mờ mờ của tòa miếu, đang cố gắng đốt lửa, đột nhiên, một vật bay vào, như một con dơi, bay vèo qua người y.
Trương Ngũ thần trí chưa khôi phục, kiệt lực tránh né, trụ chân không nổi, ngã vật ra.
Miếng giấy bay đó phất lên rồi biến mất, trong bóng tối không nhìn thấy cái gì cả, nhưng cũng không tấn công thêm nữa
Khi Trương Ngũ bò được dậy, miếng lụa đó đã biến mất.
Y dùng mồi lửa nhóm lửa lên tìm, nhưng tìm khắp nơi cũng không thấy.
Trương Ngũ nhóm lửa, nhớ đến Liêu Lục đã không còn, trong sáu người đồng môn giờ chỉ còn lại mình mình, liền cảm thấy vô cùng buồn rầu.
Đang trong trạng thái như vậy, cửa miếu đột ngột bị đá ra, Trương Ngũ nghĩ rằng có địch tập kích, vội vàng nhặt một thanh củi đang cháy, ném về phía trước.
Nhưng mà người đến không phải là địch.
Mà chính là Lưu Độc Phong.
Những gì Trương Ngũ biết chỉ có thế.
Thậm chí y còn không hiểu bản thân y trở về miếu như thế nào
Lưu Độc Phong vỗ vai y nói: "Có thể không sao là tốt rồi, thật là chuyện đáng mừng".
Trương Ngũ rơi lệ nói: "Nhưng mà Lục đệ, y...".
Lưu Độc Phong gắng gượng gật đầu nói: "Ta biết. Ta đã chôn cất nó rồi".
Trương Ngũ không kìm được dòng nước mắt: "Lục đệ cũng đã đi rồi, chỉ còn lại một mình thuộc hạ. Năm đó, còn nhớ tại Trung Điều sơn tầm nã Hiển Đạo Thần Lý Hóa, vừa lập được đại công, do Binh bộ chuyển tấu thánh thượng, long nhan đại hỉ, giáng chỉ sắc phong bọn thuộc hạ, Vân Đại mới nói: "Chúng ta có được vinh hoa của ngày hôm nay, tất cả là do lão gia đề bạt chúng ta". Một người khác nói: "Chúng ta vĩnh viễn cũng không được quên ân điển của lão gia"".
"Một kẻ khác nói: "Chúng ta vĩnh viễn cũng không chia lìa". Thuộc hạ nói: "Đúng, hợp lại cùng nhau mới là sức mạnh". Đại khái là tứ ca nói: "Chúng ta phải phục thị lão gia cả đời, người đối với chúng ta ơn trọng như núi, chúng ta có tận lực cả đời này cũng khó có thể đáp trả". Lý Nhị ca nói: "Không có lão gia, chúng ta không biết làm thế nào cho tốt. Lão gia mất đi chúng ta, có lẽ cũng rất thương tâm, cũng có rất nhiều bất tiện". Lần trước thấy lão gia có ý tại Kinh thành hưu sinh dưỡng tức, sáu người thuộc hạ đều cho rằng tuy từng tại giang hồ mưa gió máu tanh, nhưng cuối cùng có thể tại Kinh sư cáo lão quy sơn... Ngờ đâu, mới chỉ được vài tháng... bọn họ... bọn thuộc hạ... chỉ còn lại một mình thuộc hạ".
Nói đến đây y khóc không thành tiếng.
Hàm râu bạc của Lưu Độc Phong khẽ run lên: "Tất cả đều tại ta, đáng nhẽ ta phải sớm thu cờ cất trống (rửa tay gác kiếm), không nên đem các ngươi tham gia vào cuộc tranh đấu này. Vân Đại từng khuyên ta...", đột nhiên ông ta không kìm được, những giọt nước mắt già lão rơi xuống, run rẩy nói: "Kỳ thực, tất cả các ngươi đều khuyên ta, nếu không phải vì ta không còn hiếu thắng như thế, muốn trước khi rửa tay quy ẩn, tiêu diêu vãn cảnh, muốn làm thêm một chuyện, nếu biết nhìn lại sức mình, các ngươi... đâu đến nỗi này". Bạn đang xem tại - truyenfull.vn
Trương Ngũ sa lệ nói: "Lão gia, đều là do chúng thuộc hạ ngày thường lười nhác, trầm mê vào tiểu kỹ bàng môn tà đạo, không chịu học tốt võ công, mới gặp phải kiếp nạn này".
Lưu Độc Phong thở dài nói: "Lọ ngọc cũng không sao tránh được sứt miệng, giang hồ mấy kẻ có được kết cục tốt đẹp. Ta thấy đường xuống hoàng tuyền cũng không còn xa nữa, mấy vị huynh đệ của người, cũng không phải đợi lâu nữa".
Trương Ngũ nghe mà lòng đau như dao cắt, chỉ thốt lên được hai tiếng: "Lão gia".
Thích Thiếu Thương nghe mà lạnh cả lòng, tuy biết Lưu Độc Phong đãi thuộc hạ như con cái, cẩm y ngọc thực, ở nhà cao cửa rộng. Lần này liên tục xảy ra biến cố, thân tín chết mất mấy người, hơn nữa tâm mỏi lực kiệt, phong trần rách rưới. Hôm nay lại gặp Trương Ngũ cửu tử đào sinh, lập tức không chịu nổi nỗi bi ai trong lòng, liền bộc lộ hết nỗi lòng. Nhưng mà lúc này những lời của Lưu Độc Phong có chút bất tường, cường địch còn đó, làm sao lại mất hết đấu chí như vậy? Chàng trong lòng lo lắng không yên.
Lưu Độc Phong khóc được mấy tiếng, đột nhiên nói: "Ngươi nghe xem, có người đang đến".
Thích Thiếu Thương chấn động.
Lưu Độc Phong tuy nhiên đang trong lúc thương tâm, nhưng tai mắt vẫn tinh tường, phản ứng vô cùng mẫn tiệp.
Thích Thiếu Thương cúi người, áp tai xuống đất.
Có tiếng bước chân của bốn người.
Lưu Độc Phong ừ một tiếng: "Còn mang theo một vật".
Lưu Độc Phong gật đầu: "Là một vật nặng".
"Là một người". Sau đó Lưu Độc Phong tự hỏi mình, "Làm sao y có thể hồi phục nhanh đến thế được nhỉ?".
"Đã đến trước cửa". Thích Thiếu Thương nói.
Bởi vì cước bộ của những kẻ đang mang theo vật nặng kia đột nhiên nhanh lên.
Cửa miếu chỉ khép hờ.
Bên ngoài không có chút động tĩnh.
Trương Ngũ nắm lấy Xuân Thu bút.
Lưu Độc Phong giơ tay ngăn y lại, ý muốn y không được khinh cử vọng động.
Chỉ nghe bên ngoài truyền vào một giọng nói nhẹ nhàng: "Lưu thần bộ, xin mời ra ngoài nói chuyện".
Dưới ánh trăng, trên đường có bốn người, khênh theo một cỗ quan tài.
Bốn kẻ đó mặc áo xanh, giống như bốn tử thi, sắc mặt trắng bệch, đờ đẫn không chút biểu tình, toàn thân thẳng đứng, mỗi tên đều có một cái bao lớn bằng vài dầu đeo chéo vai, xú khí nồng nặc, không biết là chứa cái gì bên trong.
Lưu Độc Phong, Thích Thiếu Thương, Trương Ngũ, ba người mở cửa miếu, bước ra bên ngoài.
Những con ngựa buộc bên cạnh miếu cất tiếng hí vang.
Ba người tiến về phía trước. Lưu Độc Phong một mặt sải bước, một mặt thấp giọng dặn dò Trương Ngũ: "Bốn kẻ khênh quan tài đều đã uống phải độc dược "Áp bất lư" của Phong Ma lĩnh Vân Nam, đều đã mê thất bổn tính, chịu sự nô dịch của người khác, không quản tính mệnh. Khi giao thủ cùng bọn chúng, cho dù là giết hết bọn chúng, cũng không có ý nghĩa gì, người phải nhớ kỹ điều này".
Ông cố ý hạ thấp giọng, mặt khác đưa cho Trương Ngũ một cây cung và năm mũi tiễn, thân tiễn chạm khắc cầu kỳ, nhưng mũi tiễn kim quang lấp lánh.
Nhưng lúc này, âm thanh hiền hòa đột nhiên chuyển thành một trận cười cuồng ngạo: "Lưu thần bộ, ngươi bị thương ở Tam tiêu du, Thái dương du, Thận du, đều là thương thế không nhẹ".
Lưu Độc Phong đáp: "Chỉ nghe tiếng đã nhận ra thương thế, đủ thấy cao minh".
Đột nhiên ông ta dừng bước.
Thích Thiếu Thương ở bên trái, Trương Ngũ ở bên phải, cũng đều dừng bước.
Giọng nói đó lại bắt đầu có chút hỗn trọc: "Ngươi nói đúng. Bọn dược nhân này đều là nô lệ của ta, do ta sai khiến. Bọn chúng vốn không có tính mệnh, mệnh của bọn chúng chính là ta".
Lưu Độc Phong đáp: "Không có mệnh của ai thuộc về người khác cả".
Giọng nói đó ngừng lại một chút, rồi lập tức cười nói: "Nhưng mà sinh mệnh của bọn chúng đều là của ta. Ngươi biết bọn chúng là ai không? Bọn chúng đều là những người bị ta giết chết cha mẹ hoặc toàn gia, bị ta hại sư môn hoặc toàn tộc, chỉ còn lại những kẻ quyết tâm báo cừu rửa hận, ta tha không giết, lưu lại rồi cho bọn chúng uống "Áp bất lư", con trai thì cả đời nghe ta sai khiến, con gái tùy ta dâm dục, ngươi nói xem có thống khoái hay không, có đau đớn hay không?".
Trương Ngũ sắc mặt trắng bệch.
Lưu Độc Phong đáp: "Thống khoái".
Thích Thiếu Thương nói: "Tuyệt".
"Là như thế". Giọng nói lại cất lên, "Hơn nữa, phàm là những kẻ uống phải độc dược của ta, đều không có cách nào giải cứu, cho dù có thể làm cho bọn chúng loạn tính, nhưng cũng không thể giúp bọn chúng phục hồi bổn tính, bọn họ còn chút khát vọng phục thù nào không, còn ý nghĩa gì để sống tiếp không?".
Giọng nói đó ngừng lại, biến thành giọng khuyên nhủ chân thành: "Làm kẻ địch của ta không phải dễ. Lưu bộ thần tuy nhiên ái thê chết sớm, nhưng vẫn còn một nữ nhi chưa xuất giá... Thích trại chủ vẫn còn một vị Tức đại nương, hình như là vẫn còn đang tứ xứ đào vong".
Lưu Độc Phong đột nhiên hỏi: "Trước đây, cũng có một nhân vật võ lâm, chuyên môn chế tạo dược nhân để sai khiến, sau đó hậu quả thế nào?". Câu hỏi này chính là hỏi Thích Thiếu Thương.
Thích Thiếu Thương lập tức đáp: "Câu truyện này tại hạ cũng đã nghe qua. Sau đó, Cơ Diêu Hoa chuyên làm cho người ta mất đi hồn phách bị Vô Tình trong Tứ Đại Danh Bộ giết chết, một ngọn lửa thiêu đến hài cốt cũng chẳng còn".
Lưu Độc Phong hỏi: "Có thật không".
Thích Thiếu Thương đáp: "Thật".
Lưu Độc Phong tiếp lời: "Đó đúng thật là ác giả ác báo".
Thích Thiếu Thương: "Sớm muộn gì cũng sẽ bị quả báo".
Giọng nói đó ngừng một lúc lâu rồi lại vang lên: "Người mà các ngươi vừa nói, tên gọi là gì?".
Lưu Độc Phong cùng Thích Thiếu Thương đều không hiểu y hỏi có dụng ý gì. Trương Ngũ trả lời: "Là Vô Tình, Vô Tình đại gia".
Giọng nói đó hỏi: "Vô Tình? Thành Nhai Dư?".
Rồi đột nhiên cười lên như lang sói. "Bụp" một tiếng, nắp quan tài bay lên, khói đen tuôn ra, Lưu Độc Phong truyền âm cảnh báo: "Cẩn thận, không được hô hấp".
Bên trong quan tài hiện ra một đôi tay.
Đôi tay trắng trẻo, thanh tú.
Trong màn đêm, đôi tay càng thêm trắng một cách kỳ lạ.
Đôi tay chỉ có đến khuỷu tay, không còn gì khác.
Chỉ còn hai vệt máu đen.
Khúc tay này nằm trong một đôi bàn tay khô héo như quỷ trảo.
Lưu Độc Phong cùng Thích Thiếu Thương lúc này mới rõ: "Đôi bàn tay như ngọc kia không phải thuộc về người trong quan tài, mà đôi quỷ trảo kia mới đúng là thuộc về hắn.
Còn đôi bạch thủ nằm trong tay quỷ thủ.
Bạch thủ bị người ta tàn nhẫn cắt đi.
Lưu Độc Phong khẽ biến sắc nói: "Thế này là ý gì?".
Ngữ âm đầy quỷ khí đó đột nhiên trở lên nhẹ nhàng: "Không có ý gì. Chỉ là muốn cho các người xem đôi tay này mà thôi".
Lưu Độc Phong và Thích Thiếu Thương giống như bị người ta đánh cho một quyền.
Âm thanh từ trong quan tài lại vang lên: "Yên tâm, đôi tay này, không phải là đôi tay ngọc của thiên kim Lưu Ánh Tuyết của Lưu đại nhân, cũng không phải la đôi tay hấp dẫn của Tức đại nương, đây chỉ là...", giọng nói đó cười lên: "Tay của Thiên hạ Tứ Đại Danh Bộ, Vô Tình một đôi".
Hai người nghe xong đều chấn động.
Giọng nói đó cười một cách quái dị nói: "Nếu như không tin, xin mời xem".
Tay khẽ rung lên, một tờ giấy trắng tà tà bay về phía ba người Lưu Thích Trương, giống như là có một con thú vô hình đội qua vậy.
Lưu Độc Phong hạ giọng tới mức thấp nhất nói: "Đề phòng có gian trá, không được chạm tay vào", một mặt nói: "Hay cho một chiêu Vô Cực Hàm Nhất Cực. Lão huynh không chỉ luyện nhiều võ công tà môn, chính đạo nội công cũng luyện đến tinh thuần...".
Một trận cười vang dội vọng ra từ trong quan tài: "Được Bộ thần đề cập đến danh mọn này, còn hơn được vạn nhân xưng tụng".
Lưu Độc Phong ngắt lời: "Nhưng mà, ngươi thương tại ba nơi Thiên tông, Cách du, Thân trụ, có lẽ vết thương do kiếm gây ra cũng không nhẹ.
Âm thanh bên trong quan tài chợt im bặt.
Người trong quan tài vừa hiển lộ một chút huyền công, lại tạo cơ hội cho Lưu Độc Phong khám phá ra được thương thế của y.
Giọng nói của y liên tục biến đổi, làm cho người khác không thể nắm bắt được gì, Lưu Độc Phong lúc đầu cũng nghĩ không hề thụ thương, hoặc là thụ thương không nặng. Nhưng một chiêu "Vô Cực Hàm Nhất Cực" dùng để đưa tờ giấy trắng đó, đã giúp Lưu Độc Phong nhìn ra công lực phản bổn hoàn nguyên không trọn, ngưng thần phản hư có chỗ khuyết, từ đó đoán được thương thế của y.
Trương Ngũ rút Xuân Thu bút.
Y dùng Xuân Thu bút đỡ lấy tín hàm.
Xuân Thu bút không đổi sắc.
Trên giấy không có độc.
Đúng vào lúc này, Trương Ngũ phát hiện trên mặt tờ giấy đó đột nhiên phát ra một cỗ đại lực, y không chịu nổi phải lùi về sau một bước. Nhưng vừa lùi một bước, lực đạo càng như sóng cả quật đê, không thể chịu đựng được. Nhưng Thích Thiếu Thương đã kịp thời vỗ nhẹ lên vai y.
Cái vỗ này, giúp y khởi sinh đại lực, vận công chống đỡ, ổn định cước bộ.
Thích Thiếu Thương rút tay về.
Trước khi rút về, ngũ chỉ huy nhẹ trên vai Trương Ngũ, khiến y cảm thấy áp lực trước ngực giảm hẳn.
Lưu Độc Phong đột nhiên nói: "Xem ra, Kháng Dương chi lực của Vô Cực Hàm Nhất Cực của ngươi chưa đủ, đương nhiên không phải là công lực của ngươi không đủ thâm hậu, mà là Tì du cũng thương không nhẹ... xem ra, ngươi hóa thành màn sương khống chế hông của ta, ta đánh ra một kiếm cũng có công hiệu.
Cửu U Thần Quân lạnh lùng nói: "Thương tích trên người Thích Trại chủ thật nhiều, thật đáng".
Lúc này, Lưu Độc Phong cùng Thích Thiếu Thương nhờ vào ánh trăng, nhìn rõ chiếc ấn trên tờ giấy đó.
Thích Thiếu Thương đối với ấn tín của quan trường không hiểu nhiều lắm, nhưng Lưu Độc Phong sắc mặt đại biến.
Đó là ấn phù của Vô Tình, "Bình Loạn ngọc bội" do Gia Cát tiên sinh thân truyền.
Quỷ thủ bên trong quan tài cầm một khối ấn chương, giơ lên dưới ánh trăng: "Ấn tín của y đều ở trong người ta, người còn có thể sống chăng?".
Lưu Độc Phong nhớ lại tài hoa của Vô Tình lúc giúp ông bắt sống Thích Thiếu Thương, tức giận nói: "Cửu U lão quỷ, ngươi giết Vô Tình, ta và Gia cát tiên sinh, nhất định không bỏ qua cho ngươi".
Cửu U Thần Quân cười cổ quái: "Ta chính là muốn ngươi không bỏ qua cho ta".
Lưu Độc Phong nói: "Được lắm". Dứt lời nhanh như chim cắt vụt lên cao, chỉ nghe trên không vang lên mấy tiếng như sấm nổ. Những tiếng sấm vang lên cùng một lúc, như mưa núi sắp ào về, làm mọi người cảm thấy áp lực vô cùng.
Thanh quang lóe lên, Bích Đài kiếm của Lưu Độc Phong đã xuất thủ.
Trong quan tài đột nhiên nhô ra một thanh trường thương.
Trường trương tua hồng phấp phới, mũi thương loang loáng, trong chớp mắt không biết đã tấn công bao nhiêu lần về phía Lưu Độc Phong đang lơ lửng trên không, không biết đã ra bao nhiêu đòn sát thủ.
Trường thương là loại vũ khí cổ nhất, có thể thủ địch ở xa, có thể giết địch ở gần, công như tiềm long xuất thủy, thủ như mãnh hổ bôn sơn.
Năm xưa, trong vụ án "Tứ Đại Danh Bộ Hội Kinh Sư", Độc Cô Uy, danh xưng "Nhân tại thiên lý, thương tại nhãn tiền" (Người cách ngàn dặm, thương ngay trước mắt) trong thập tam sát thủ chính là một trong chín đệ tử của Cửu U Thần Quân, Cửu U Thần Quân đương nhiên càng tinh thông thương pháp.
Lưu Độc Phong tác chiến giữa trời, bất kể trường thương đâm cắt thế nào, tấn công mãnh liệt như thế nào, đều bị ông tung hoành trên không, huy kiếm hóa giải.
Nhưng Lưu Độc Phong cũng không công được đến quan tài.
Hai người, một ở trong quan tài, một ở trên không, giao chiến sáu mươi bảy chiêu, Lưu Độc Phong dùng kiếm lợi dụng lực tấn công của trường thương, duy trì trạng thái lơ lửng trên không.
Tiếng phong lôi càng ngày càng thịnh.
Hồng quang lóe lên, lục mang đại thịnh.
Mũi thương đã bị chém gãy.
Lưu Độc Phong hay tay hai kiếm, lao thẳng về phía quan tài.
Đột nhiên, từ trong quan tài lại xuất hiện một mâu một kích, điên cuồng đâm về phía Lưu Độc Phong.
Mâu là binh khí dài nhất, mũi mâu thuôn nhọn, dài và dẹt, hai cạnh sắc uốn khúc như rắn, một đòn công tới, như hổ nhập bình nguyên.
Kích gần giống như mâu, nhưng đầu thẳng và có thêm lưỡi dao, đâm ngang phạt dọc, giật ngược chém xiên, dùng sức phá vạn định, thế không thể ngăn cản
Thần Nha tướng quân Lãnh Hô Nhi vốn sở trường dùng mâu, kích. Gã cũng chính là một trong các môn đồ của Cửu U Thần Quân.
Mâu kích vốn đều là binh khí dài và nặng, dùng rất tốn sức, nhưng mâu, kích được Cửu U Thần Quân sử dụng nhẹ nhàng bay bướm, cát bay đá chạy, kình phong ào ạt, mỗi kích xuất ra mang theo lệ phong, khiến thế phong quyển lôi hành của Lưu Độc Phong cũng phải giảm sắc.
Thích Thiếu Thương cùng Trương Ngũ cũng lập tức phát động thế công.
Bọn họ muốn chế trụ bốn tên dược nhân, như vậy cũng chẳng khác gì bức người trong quan tài phải nhảy ra.
Bọn họ cũng muốn nhìn xem đại ma đầu khiến người ta nghe danh phải hồn kinh đáng tởm, hoành hoành giang hồ năm mươi năm nay là nhân vật như thế nào.
Thân hình bọn họ vừa động, trong bóng tối lập tức có bốn người lao ra.
Trương Ngũ giận dữ gầm lên: "Chính là bọn hắn giết Lục đệ".
Người đến chính là Hồ Chấn Bi và "Thiết Tật Lê".
Trang phục của bọn chúng, vẫn là một kẻ nhìn giống Hồng Phóng, một kẻ nhìn giống Trương Ngũ.
Hồng Phóng đương nhiên chính là "Thiết Tật Lê", còn Trương Ngũ là Hồ Chấn Bi.
Hai kẻ còn lại, một kẻ nhìn giống như một pho tượng sơn thần.
Y chính là sơn thần, hùng vĩ uy mãnh, oai phong lẫm liệt, nhưng ánh mắt có phần si ngốc.
Kẻ cuối cùng là một nữ tử.
Nữ tử này giống như một đứa trẻ.
Khi nữ tử này nở nụ cười, khuôn mặt như hồ nước mùa xuân. Nhưng nước mùa xuân thì thanh khiết vô cùng, còn nữ tử này thì có vẻ đẹp như hoa, tao mị nhập cốt.
Hai kẻ này chính là Long Thiệp Hư và Anh Lục Hà.
Đây chính là bốn đại đệ tử của Cửu U Thần Quân.
Hồ Chấn Bi, Long Thiệp Hư, Anh Lục Hà, "Thiết Tật Lê" đều đã đến.
Còn Bào Bào?