Tiểu nữ tử đó mặt hoa da phấn, má đỏ hây hây, nhìn giống như một trái đào tiên, chỉ muốn cắn một miếng. Cho dù ả không phải diễm lệ đến cực điểm, nhưng cũng mười phần đẹp đẽ, nhìn không có chút giả tạo mà, mà lại có nét chất phác bình phàm của một tiểu nữ cạnh nhà vậy.
Một nữ hài tử như vậy, vừa mới xuất hiện, ba đại cao thủ tại trường là Lưu Độc Phong, Vô Tình, Thích Thiếu Thương, đều không ai là không quay lại.
Khi tiểu nữ hài đó vừa cất lời, mọi người đều biết đó chính là Bào Bào.
Một nữ hài tử như vậy, lại chính là người đã ba lần hộ vệ cho sư phụ Cửu U Thần Quân trong vòng vây của các cao thủ, hơn nữa, cũng là người mà Cửu U Thần Quân ba lần bỏ chạy đều mang theo – Bào Bào.
Lưu Độc Phong thần nhủ: "Bản thân cùng Cửu U lão quái giao thủ bốn lần, đến khuôn mặt của lão cũng chưa biết. Bào Bào này cũng không kém phần thần bí mạc trắc, không ngờ lại chỉ là một tiểu nữ hài đáng yêu.
Thích Thiếu Thương càng như lâm đại địch.
Lôi Quyển, Đường Vãn Từ thân hãm trong kỳ trận do địch nhân bố trí.
Ngân kiếm đồng tử đang tiến vào phá trận.
Trong xe còn có ba người không có khả năng hoàn thủ, cần nhờ đến kẻ cụt tay như chàng bảo hộ.
Chàng không thể thất bại
Mấy người trong xe, đều có thể nói là bởi vì chàng mà rơi vào hoàn cảnh như thế này.
Mặc dù chàng đã từng phá vỡ kỳ môn binh khí của Bào Bào, nhưng lần này Bào Bào lại dám hiện thân, chắc chắn là phải tính toán chắc thắng mới dám mạo hiểm như vậy.
Bào Bào hướng về phía Thích Thiếu Thương, cong môi lên nói: "Ta không biết, ngươi phải đền bong bóng lại cho ta".
Thích Thiếu Thương cười lạnh nói: "Ngươi qua đây, ta đền". Trong lòng thầm nhủ: "Ngươi mà dám lại gần, ta sẽ cho ngươi một kiếm". Nghĩ đến đây, chợt lạnh cả người: "Làm sao đối với một tiểu nữ hài nhìn trói gà không chặt kia, mình lại cũng có thể tàn độc như vậy, không lẽ trải qua một đoạn thời gian đào vong và sát lục kia, thực sự đã khiến thiên tính của mình trở thành tàn nhẫn như thế này".
Bào Bào hớn hở nói: "Được, ngươi không được nuốt lời đâu nhé", rồi tiến lại gần, giơ tay ra.
Lưu Độc Phong đột nhiên nhớ đến cảnh Trương Ngũ bị chế trụ, vội nói: "Không được động vào tay nó".
Thích Thiếu Thương vốn tưởng một kiếm chặt tay của ả, nhưng đối mặt với một nữ tử nhìn nhu nhược như vậy, cũng có cảm giác không thể hạ thủ, tiếng hét cảnh báo của Lưu Độc Phong khiến chàng không tự chủ lùi lại một bước.
Bào Bào cong người, lao lên điểm tay vào khoảng không.
Thích Thiếu Thương nhìn thấy đại cật nhất kinh.
Một cú lăng không điểm tay đó, dường như không có chút kình lực nào, nhưng cốt cục có phải là cách vận dụng nội lực cực kỳ cao thâm, cách không đả huyệt, đả thương người từ xa hay không? Thích Thiếu Thương hoàn toàn không nắm chắc. Tâm niệm lập tức chuyển động, hàng loạt chỉ pháp cách không chế nhân ít ỏi trong võ lâm lướt qua trong đầu: "Kim Cương chỉ, Ha Ma chỉ, Niêm Hoa chỉ, Đa La Diệp chỉ, Lục Mạch thần kiếm, Đàn Chỉ thần thông, Nhất Dương chỉ, nhưng không có loại nào giống như thiếu nữ trước mắt thi triển, miệng cười như hoa, toàn bộ cơ thể uyển chuyển, năm ngón tay mềm mại như múa.
Thích Thiếu Thương đang định nghĩ cách tránh né, đột nhiên phát hiện đối phương xuất chỉ không chút kình lực, liền quan sát rồi tính tiếp.
Lưu Độc Phong cùng Vô Tình không hiểu đầu đuôi thế nào.
Đột nhiên, Trương Ngũ vươn người dậy, mười ngón tay giương lên, hai tay đã chụp lấy Linh Đài huyệt và Chí Đường huyệt từ phía sau của Thích Thiếu Thương.
Thích Thiếu Thương tay nắm chặt kiếm, nhưng toàn thân không thể cựa quậy.
Bào Bào rít lên một tiếng.
Trương Ngũ lao đi, ôm lấy Thích Thiếu Thương, lao vào trong rừng tùng.
Tình hình biến đổi đột ngột, đến Vô Tình và Lưu Độc Phong trong xe chưa kịp trở tay, Thích Thiếu Thương đã bị khống chế.
Lưu Độc Phong quát lên một tiếng: "Trương Ngũ".
Trương Ngũ hồn nhiên không biết.
Lưu Độc Phong tức giận lại gầm lên một tiếng "Trương Ngũ".
Trương Ngũ đã chạy sâu vào trong rừng, chân của y vốn đã bị thương, nhưng hiện giờ dường như không hề cảm thấy đau đớn.
Lưu Độc Phong giận tím mặt, đột nhiên khoanh chân ngồi xuống.
Vô Tình biến sắc hô lớn: "Không được".
Bào Bào nhẹ nhàng mỉm cười.
Ả tiến lại gần xe ngựa.
Hồ Chấn Bi cũng tiến lại gần xe ngựa
Hai người một phải một trái, cùng tiến về phía xe ngựa.
Vô Tình hít sâu một hơi, rồi từ từ nhả ra, sau đó lại hít sâu một hơi, rồi lại từ từ thở ra, sau đó, lại hít sâu một hơi.
...
Sau đó rũ áo, di chuyển ra bên ngoài rèm, ngồi xuống đầu xe ngựa, quan sát hai người.
Đôi mắt Bào Bào đảo một vòng, rồi hướng về phía Vô Tình nói: "Đại bộ đầu, ngài khỏe chứ".
Vô Tình khẽ mỉm cười, nhìn ả.
Bào Bào chầm chậm rút từ bên hông ra một đoạn trúc, từ từ nâng thanh trúc đó lên, cẩn thận nhắm vào Vô Tình rồi nói: "Nghe nói đôi chân của ngài đã bị phế, không biết có phải không?".
Vô Tình không đáp lời, chỉ nhìn ả.
Bào Bào nói: "Cũng nghe đồn đôi tay của ngài, hiện giờ cũng không được linh hoạt lắm, có đúng không?".
Vô Tình mặt chẳng chút biểu tình, nhìn Bào Bào, Bào Bào đột nhiên có cảm giác rét run, không kìm được nảy sinh ý định tốc chiến tốc quyết.
Bào Bào cười ngọt ngào nói: "Hơn nữa, chiếc kiệu bảo bối của ngài, hình như cũng đã bị hủy, cũng có thể nói, ngài không có chân, tay không vận động được, cơ quan cũng đã bị phế, do đó, biến thành một kẻ vô dụng, có đúng không?".
Vô Tình lạnh lùng, không đáp.
Bào Bào dùng ánh mắt thăm dò bên trong xe ngựa một lúc: "Còn vị bộ thần lão gia trong đó, không chỉ trúng Không Kiếp thần công của gia sư, lại còn trúng phải "Lạc Phượng Chưởng" và "Ngọa Long Trảo", đại khái so với phế nhân cũng không khác hơn là bao nhiêu".
Vô Tình lúc này mới biến sắc.
Đến lúc này y mới biết Lưu Độc Phong không chỉ trúng Không Kiếp thần công, mà còn trúng phải lại loại tà môn chưởng công âm độc tuyệt luân là Lạc Phượng Chưởng và Ngọa Long Trảo.
Bào Bào dùng đôi mắt đẹp, liếc về phía Hồ Chấn Bi nói: "Đại sư huynh, xem ra, vị đại bộ đầu của chúng ta, và vị lão bộ thần trong đó, đều là ngoài cứng trong mềm, huynh còn chưa lại thỉnh giáo hai người, thân cận một chút?".
Dường như Hồ Chấn Bi rất úy kỵ vị Tiểu sư muội này, khẽ ho lên một tiếng rồi đáp "Được".
Đột nhiên, bên trong xe ngựa, một tiếng phong lôi trỗi dậy.
Vô Tình quay đầu, chỉ thấy Lưu Độc Phong râu tóc dựng đứng, không gió mà động, hai mắt sáng rực, thần quang bạo xạ, phía trước ngực liên tục phát ra bốn vang như tiếng sấm động.
Sau đó ầm một tiếng, mái xe bị chấn bay đi.
Lưu Độc Phong chỉ nói một câu: "Ta đi tìm Thích Thiếu Thương". Người đã như một cánh chim bằng giận dữ bay ra khỏi xe.
Lưu Độc Phong dưới tình huống bị trọng thương, không ngờ vẫn có thanh thế như vậy, Bào Bào vốn định xuất thủ, nhưng tâm niệm chuyển đồng, quát Hồ Chấn Bi: "Ngăn lại".
Hồ Chấn Bi bay lên, tay trái Lạc Phượng, tay phải Ngọa Long, tấn công ngăn cản Lưu Độc Phong.
Hồ Chấn Bi không phải là không sợ, nhưng lại nhận định rằng Lưu Độc Phong chỉ là hư trương thanh thế, không thể chịu được một đòn, liền muốn dùng Lạc Phượng Chưởng và Ngọa Long Trảo ra một chiêu trí mệnh.
Chỉ nghe một tiếng phích lịch vọng giữa không trung.
Thanh quang như điện, lóe lên rồi vụt tắt
Một bóng người bay lên.
Một bóng người biến mất giữa rừng.
Thân ảnh bay lên đó đập vào vách núi.
Kẻ đó bị va chạm mạnh đến ngũ quan máu tuôn như suối, nhưng một thanh kiếm màu ngọc bích xuyên qua ngực y, ghim chặt y vào vách đá, lút đến tận chuôi.
Người đó chính là Hồ Chấn Bi.
Lưu Độc Phong như cự điểu lao xuống, không gì cản nổi, lao vào trong rừng.
Chỉ nghe trong rừng truyền ra một trận tiếng động như tiếng mưa rơi điên cuồng rồi lại êm ả, càng ngày càng xa.
Bào Bào ngọc dung biến sắc.
Nếu như một kiếm đó đâm về hướng ả, ả cũng không thể né được, nếu như không phải trong khoảnh khắc, cải biến chủ ý, mà vẫn tấn công về phía Lưu Độc Phong, chỉ sợ người bị gắn chặt trên vách núi kia không phải là Hồ Chấn Bi mà chính là ả.
Lưu Độc Phong vừa hồi phục một hơi chân khí, hơn nữa lại thống hận những kẻ sử dụng Lạc Phượng Chưởng và Ngọa Long Trảo, lại vội đuổi theo địch nhân, liền phóng ra Bích Đài kiếm, ghim Hồ Chấn Bi lên trên vách núi.
Hồ Chấn Bi vừa chết, Bào Bào thở phào một tiếng.
Ả nhún vai, thè lưỡi cười nói: "Ài, may mà kẻ chết không phải là ta".
Sau đó nói với Vô Tình: "Lão già tì khí bất hảo đi đi rồi, chỉ còn lại một mình kẻ có tì khí tốt là người, cũng có chút tịch mịch nhỉ".
Vô Tình lạnh lùng nhìn ả, trong ánh mắt ẩn chứa cái lạnh thấu xương.
Ánh mắt của Bào Bào đảo qua đảo lại, lúc nhìn phía trước, lúc lại quan sát trong rừng, thanh trúc lắc lư chỉ về phía Vô Tình: "Trong xe có lão bộ cần còn một chút khí lực đã đi mất rồi, chỉ là lại một tiểu bộ đầu không phải không muốn đi, làm mà một phế nhân muốn đi cũng không được, có phải không?".
Ánh mắt Vô Tình quắc lên: "Đúng". Một tiếng rít vang lên, một vật từ trong miệng vụt như, như một tia chớp đập vào trán Bào Bào.
Cổ tay Bào Bào rũ xuống, thanh trúc chấn động, bắt ra một đạo quang tuyến vàng vàng.
Hai con ngựa đột nhiên lăn ra đất, hí lên một tiếng thê lương, toàn thân rữa ra.
Bào Bào xuôi tay ngã ngửa ra đất.
Một người từ trên cao hạ xuống.
Một cự nhân như thiết tháp.
Đồng thời, một đạo nhân ảnh từ trong rừng lao vụt ra.
Chính là Long Thiệp Hư và Anh Lục Hà, bọn chúng cùng phối hợp hành động.
Vô Tình cúi đầu, một loạt tiếng bật của dây cung vang lên, ba mũi cấp tiễn, đồng loạt nhắm vào bụng Long Thiệp Hư.
Long Thiệp Hư hét lên một tiếng quái dị, nghiêng người giữa không trung, văng ra hơn một trượng.
Ba mũi tên đều trúng đích, nhưng do hắn có Kim Chung Tráo hộ thể, ba mũi lợi tiễn đó đều không đâm được vào trong thịt.
Anh Lục Hà lập tức khựng lại.
Ả vẫn chưa xuất thủ.
Nhưng ả đã phát hiện, tiểu sư muội võ công tối cao thâm khó dò, đã nằm văng ra đất, vô thanh vô tức, thất sư ca cũng đã trúng ám tiễn, nếu không phải hắn mình đồng da sắt, khẳng định đã toi mạng rồi.
Vô Tình vẫn an nhiên ngồi trước mũi xe, cho dù mất đi đôi ngựa, xe đã từ từ đổ nghiêng ra.
Ả tự biết mình không có thiết công hộ thể như Long Thiệp Hư, cũng không lanh lợi, sắc sảo như Bào Bào.
Ả không biết kẻ thư sinh tàn phế nhìn có vẻ yếu ớt nhu nhược kia, còn có pháp bảo lợi hại nào nữa hay không.
Ả không muốn thử mạo hiểm.
Ả không muốn chết.
Vô Tình lạnh lùng nhìn ả.
Cảm giác lạnh lùng đó phảng phất như thấu vào tận trong xương cốt của ả.
Ánh mắt đó phảng phất giống như một loại ám khí vô hình.
"Ngươi muốn thế nào?". Vô Tình hỏi
Anh Lục Hà nhìn Bào Bào nằm trên đất, trán nhỏ máu tươi, sinh tử không rõ. Long Thiệp Hư ngẩn người ra đó, cũng không biết phải làm như thế nào. Hắn đang thầm nhủ may mà mình đã đùng Kim Chung Tráo bảo vệ toàn thân, sau đó mới lao xuống tấn công, chuẩn bị dùng cự lực đánh chết đối phướng. Nếu như bình thường hắn chủ quan tấn công, nội kình hộ thể không đủ chu mật, ba tiễn đó không phải là đã lấy đi tính mạng của hắn sao? Cho dù là không lấy mạng hắn, chỉ cần xuống thấp hơn hai phân, hắn cũng sẽ bị tuyệt tử tuyệt tôn.
Nghĩ đến đây, thiên đại dũng khí cũng tan thành mây khói, chìm xuống tận mười tám tầng đất sâu.
Anh Lục Hà nhìn bộ dạng của hắn, nghĩ đến việc trí tuệ của hắn cũng chỉ như mình, liền cắn răng giậm chân, nhưng còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy tiếng một tiểu đồng thốt lên vui vẻ: "Các vị đã thoát ra rồi à".
Anh Lục Hà không dám chậm trễ, vội vàng kêu lên: "Đi", rồi vội vàng biến mất.
Long Thiệp Hư trước giờ vẫn nghe theo Anh Lục Hà, chỉ ngây ra một chút, rồi cũng nhanh chóng chạy theo. Hai người lần lượt biến mất ở trong rừng.
Lúc này Vô Tình mới thở phào một tiếng.
Rồi lại hít một hơi thật dài.
Bởi vì, chỉ có y mới biết, vừa rồi, Anh Lục Hà và Long Thiệp Hư chỉ cần dùng một ngón tay cũng có thể giết được y.
Tất cả ám khí của y, đều bởi vì hai tay không thể vận lực, không thể phát ra được, còn vài đạo ám khí không cần động thủ cũng bắn ra được, đều đã sử dụng hết.
Còn chiếc kiệu ẩn tàng vô số cơ quan và ám khí, cũng đã bị hủy mất.
Vô Tình chỉ có thể cố gắng giả vờ trấn tĩnh.
Nếu như y không thể khống chế được cục diện, Long Thiệp Hư và Anh Lục Hà đánh ngược trở lại, Ngân kiếm đồng tử không phân biệt được địch ta, Trúc Li trận không bị phá, Lôi Quyển và Đường Vãn Từ cũng sẽ gặp nguy hiểm
Y dùng nỏ đeo trên lưng bắn Long Thiệp Hư, nhưng kẻ này đúng là có chỗ hơn người, trúng mà không chết, trong lòng y đã chìm xuống một nửa.
Trong miệng y ẩn chứa một khối phi lăng, vì muốn trước tiên tiêu diệt đối thủ cực kỳ khó chơi là Bào Bào, đã bắn ra trước, nếu như Long Thiệp Hư và Anh Lục Hà lại gần, y thật không biết đối phó bằng cách nào.
Nhưng bọn chúng cuối cùng cũng không dám.
Hơn nữa, chỉ nghe Ngân kiếm nói một câu: "Các vị đã tới", sợ quá liền chạy mất.
Ngân kiếm lúc này mới xuất hiện, bộ dạng vô cùng khả ái.
Nó ngẩng đầu hỏi: "Công tử gia, hai kẻ ác nhân đó chạy rồi à".
Vô Tình khẽ cười cười gật đầu nói: "Lôi bảo chủ và Đường nhị nương đâu?".
Ngân kiếm cười hi hi nói: "Tiểu nhân theo sự phân phó của công tử thực hiện, nhưng đến bây giờ vẫn chưa thấy ai ra cả".
Vô Tình hừ một tiếng: "Hảo tiểu tử, dám lừa cả ta".
Ngân kiếm lè lưỡi.
Chỉ nghe một tiếng nổ vang lên, dường như là tiếng nổ của một loại địa lôi uy lực cực lớn, một người bị hất văng lên không, lộn một vòng rồi rơi xuống.
Người đến sắc mặt xanh lè, người gầy, toàn thân ủ trong một chiếc áo lông cừu, đầu tóc bị thiêu cháy mấy lọn, lông cừu cũng bị thiêu sạch mấy chỗ.
Chính là Lôi Quyển
Lôi Quyển vừa hạ xuống đất đã hỏi: "Nhị nương đâu?".
Đột nhiên một trận sột soạt vang lên, một nhân ảnh diễm hồng sắc giống như một con cá, từ trong rừng lao vụt ra.
Bộ trang phục màu hồng đã ướt đẫm, càng làm nổi bật thân hình dụ nhân của nàng, mái tóc dài màu đen cũng ướt đẫm, được buộc bằng một dải băng màu hồng, một vẻ đẹp kinh tâm.
Chính là Đường Vãn Từ.
Lôi Quyển lộ ra nét mừng rỡ, tiến về phía trước.
Đường Vãn Từ quay người vuốt tóc, bình thản cười nói: "Huynh cũng thoát ra rồi à".
Lôi Quyển nói: "Ta vừa tiến vào, chỉ thấy mây mù dày đặc, phong vân trỗi dậy, lôi điện giao giáng, sau đó đại hỏa rừng rực. Ta tả xung hữu đột giữa rừng lửa, khắp nơi đều là khói lửa ngút trời, hòa cầu văng tung tóe. Trong ánh lửa, những tiếng hãm sát vang trời, nhưng lại không nhìn thấy đường đâu cả, càng không nhìn thấy địch nhân. Đang trong lúc nguy cấp, bỗng sơn phân hỏa liệt, xuất hiện một cái động. Ta vừa tiến vào, bên trong liền lập tức phát ra một tiếng lôi oanh, hất ta văng ra, lúc đó ta mới biết trúc vẫn là trúc, chưa bị bắt lửa.
Đường Vãn Từ nói: "Ta thì khác hẳn so với huynh. Ta vừa tiến vào, liền thấy phong vân biến sắc, biển cuộn sóng trào, sóng cao như núi, ba đào hung dũng. Ta bị cuốn vào trong nước, cho dù có giãy dụa thế nào vẫn bị dòng nước chảy xiết khống chế. Ta đã nghĩ khó còn cơ hội sống sót, đột nhiên hai chân chạm đất, nhưng ngựa thì đại khái bị mất tích trong đó".
Lôi Quyển lầm bầm nói: "Thì ra chỉ một một trường hư huyễn, trận thế thật lợi hại". Bạn đang đọc chuyện tại
Vô Tình nói: "Ngựa bị hãm ở bên trong, không sao cả, một lát nữa sẽ chạy ra".
Đường Vãn Từ hỏi: "Tình hình người đó rốt cục là thế nào rồi?".
Vô Tình vội vàng đáp: "Lôi bảo chủ vừa tiến vào trận, Đường nhị nương cũng tiến vào theo. Lưu bộ thần và ta thương nghị cách phá trận, ta liền giao cho Ngân kiếm tiến vào phá trận, không ngờ Bào Bào và Hồ Chấn Bi đột nhiên xuất hiện, Thích trại chủ đang muốn lực kháng, không ngờ thì ra Trương Ngũ đã trúng phải loại ám khí kết hợp giữa "Áp bất lô" và cổ thuật, thần trí đã bị Bào Bào khống chế, đột nhiên xuất thủ, khống chế yếu huyệt phía sau lưng Thích trại chủ, chạy vào trong rừng, đại khái là do Cửu U lão quái phát ra âm thanh khống chế từ trong rừng. Vừa rồi tình huống khẩn cấp, Lưu bộ thần vận khởi "Lôi Lệ phong hành đại pháp", liều mình áp trụ nội thương, một kiếm giết chết Hồ Chấn Bi, sau đó toàn lực đuổi theo Trương Ngũ".
Y dừng lại một chút rồi nói: "Ta đối đầu với Bào Bào, cuối cùng dùng ám khí đánh ngã ả, nhưng chắc không ảnh hưởng gì đến tính mạng của ả. Ta muốn giữ mạng của ả, tìm biện pháp cứu mạng Trương Ngũ ca. Không ngờ lại xuất hiện Anh Lục Hà và Long Thiệp Hư, muốn thừa nước đục thả câu, nhưng vừa may Ngân nhi xuất hiện, bọn chúng biết các vị cũng sắp thoát trận, nên không còn dũng khí tái chiến, chỉ đành chạy mất".
Lôi Quyển liếc nhìn Đường Vãn Từ nói: "Xem ra, chúng ta đã gây họa rồi, không lo được cho đại cục, lại còn phải nhờ công tử tương cứu.
Vô Tình nói: "Đừng nói như vậy. Hiện giờ tình hình nghiêm trọng nhất chính là: Lưu bộ thần không chỉ trúng Không Kiếp thần công, còn bị Lạc Phượng Chưởng và Ngọa Long Trảo làm thương, hiện giờ ông ta cường hành dùng nội lực thâm hậu bức trụ, nếu đột nhiên động thủ cùng người khác, chỉ sợ...".
Lôi Quyển vội nói: "Ta đi tiếp ứng".
Đường Vãn Từ vừa động thân, Lôi Quyển đã nói: "Nàng ở lại đây". Một chiêu "Yến Tử lược ba" đã lướt vào trong rừng.
Đường Vãn Từ quay đầu lai hỏi Vô Tình, dưới ánh trăng hiện lên một vẻ đẹp khó tả: "Chỉ sợ làm sao?".
Vô Tình thở dài một tiếng: "Nhẹ thì tàn phế, nặng thì tẩu hỏa nhập ma...", rồi chuyển đề tài, nói với Ngân kiếm: "Ngươi dựng nữ tử kia dậy, chế trụ ba huyệt Khí hải, Kiến lí, Chương môn của ả, lấy thanh trúc trên tay ả lại đây cho ta, cần phải cẩn thận, bên trong ruột trúc là Đại Hóa cốt tối độc của Cửu U môn, không được chạm vào.
Ngân kiếm vâng lời quay đi.
Đường Vãn Từ tiến lên một bước, vuốt vuốt mái tóc ướt, khi cánh tay của nàng giơ lên cao, chiếc áo hồng phía trước ngực căng ra tạo thành những vệt áo, càng hiển lộ bộ ngực đầy đặn, quyến rũ của nàng, nàng dường như không phát hiện ra điều đó, chỉ hỏi: "Làm thế nào Quyển ca tìm được bọn họ".
Vô Tình không nhìn nàng.
Y chỉ nhìn ánh trăng.
Ánh trăng như đao.
Soi thấu sinh tử ngàn năm.
"Cô có nghe thấy tiếng lôi thanh không".
Đường Vãn Từ dỏng tai lắng nghe một lúc rồi nói: "Có, rất mơ hồ. Nghe giống như một tiếng động vọng ra từ trong quan tài, một tiếng, hai tiếng, ba tiếng".
Vô Tình nói: "Ta đã nghe thấy, cô cũng nghe thấy, Lôi bảo chủ cũng nhất định nghe thấy".
Dưới ánh trăng, sắc mặt của y càng trở lên trắng bệch: "Lưu bộ thần chắc cũng nghe thấy".