Lưu Độc Phong nằm ngửa trên đất, đang định dùng tinh di đẩu chuyển, thì dược nhân đã bao vây xung quanh, không để cho ông một khoảng trống nào để thở.
Lưu Độc Phong một tên bắn ra, bản thân cũng bị trúng mấy quyền, cước, đến kim cung cũng bị đoạt mất, một mặt chống đỡ, một mặt y tìm cách vượt qua vòng vây. Nhưng đột nhiên ông cảm giác trời đất quay cuồng, hơi thở gấp gáp, trần khí hư nhược, lại bị thêm hai ba đòn công kích. Có hai dược nhân thối rữa còn ôm lấy Lưu Độc Phong, gần như mặt đối mặt cận chiến với ông.
Lúc này Lưu Độc Phong không còn cố kỵ ô uế bẩn thỉu nữa, ông phát lực chấn khai mấy dược nhân ra. Nhưng một hơi chân khí không trụ được lâu, trong người như có vạn con côn trùng cắn xé, vạn tiễn xuyên tâm.
Lửa đỏ bao phủ trên người Cửu U Thần Quân, hắc bào mang theo lửa cháy lăn một vòng trên đất, chụp lấy cái trống hình tam giác, dùng lực gõ một phát. Một tiếng trống vang lên, Trương Ngũ từ từ mở mắt, nhìn chằm chằm vào Thích Thiếu Thương.
Một tiếng trống nữa vang lên, Trương Ngũ từng bước tiến về phía Thích Thiếu Thương.
Lại thêm một tiếng trống, Trương Ngũ giơ chưởng, giáng xuống trán của Thích Thiếu Thương.
Ba tiếng trống đó, chính là tiếng vọng mà Vô Tình hỏi Đường Vãn Từ có nghe thấy hay không. Đường Vãn Từ nhĩ lực linh mẫn, ẩn ước nghe thấy tiếng trống.
Trong lòng Vô Tình làm sao mà lại không lo lắng cho được.
Y từ ngàn dặm đến đây, không giúp được Lưu Độc Phong, không cứu được Thích Thiếu Thương, lại trúng phải mưu kế của Cửu U Thần Quân, đấu với Lưu Độc Phong đến mức lưỡng bại câu thương, bị địch lợi dụng.
Tiếc là tay phải của y trúng phải Thu Ngư đao, trong vòng một ngày không thể cử động, tay trái bị Không Kiếp thần công trọng thương, không dụng được lực, lo lắng thì cũng có làm được gì đâu?".
Y tính toán thời gian, cho dù Lôi Quyển có đến kịp, chỉ sợ ác đấu đã có kết quả. Bạn đang xem tại - truyenfull.vn
Kết quả như thế nào?
Lưu Độc Phong cường hành bức trụ nội ngoại trọng thương, quyết chiến với Cửu U lão yêu bị trúng ba mũi Thuận Nghịch thần châm, ai thắng ai bại, ai sống ai chết?
Trương Ngũ giơ chưởng tấn công Thích Thiếu Thương.
Cửu U Thần Quân như một ngọn đuốc lao xuống huyệt mộ tối đen.
Bùn đất ào xuống, phủ đầy huyệt mộ.
Lão muốn dùng thổ diệt hỏa.
Lưu Độc Phong đột nhiên gầm lên một tiếng "Đốt".
Thu Ngư đao trên tay ông đột nhiên vỡ vụn.
Mỗi đốt xương hóa thành một màn ngân sắc, dưới ánh trăng ngân, lần lượt bắn trúng sáu dược nhân.
Từng tên dược nhân bị trúng Thu Ngư đao, lập tức biến thành giống như tượng đất, đơ người ngã thẳng ra đất.
Chỉ còn lại hai tên dược nhân, Lưu Độc Phong lăn người trên đất, quét chân một vòng, hai dược nhân xương chân gãy hết, lăn đùng ra đất, song chưởng của Lưu Độc Phong ấn vào lưng chúng, hai tên dược nhân liền không còn thanh tức gì nữa.
Lưu Độc Phong cũng mượn lực của hai chưởng đó, lao đến phía trước Trương Ngũ, một cước hất văng Thích Thiếu Thương ra, thuận tay rút Xuân Thu bút bên hông của ông ra.
Trương Ngũ một chưởng đánh vào khoảng không, quay lại tấn công Lưu Độc Phong.
Lưu Độc Phong giận dữ gầm lên: "Trương Ngũ". Một tay ngăn chặn chưởng thế của Trương Ngũ, không ngờ, dưới đất đột nhiên nhô lên một mũi kiếm màu hồng, xuyên qua gót chân trái của Lưu Độc Phong.
Lưu Độc Phong đau thấu tận tim, hừ lên một tiếng trầm muộn, Trương Ngũ tranh thủ cơ hội phát ra một chưởng, đẩy một thanh trủy thủ cắm trước ngực Lưu Độc Phong vào sâu lút cán.
Tiếng hừ trầm muộn của Lưu Độc Phong biến thành một tiếng kêu thảm.
Ông cúi người, dùng hết chút sức lực cuối cùng vung bút, chặt gãy lưỡi kiếm màu hồng. Lúc này ông mới rút được chân lên, lên gối thúc Trương Ngũ bay ra xa.
Một tiếng gầm vang lên, một bóng hắc bào phá đất chui ra, tay trái cầm mâu, tay phải cầm kích: "Lưu Độc Phong, ngươi xong rồi".
Lưu Độc Phong chỉ thấy trước mặt tối sầm, mắt nổ đom đóm, ông đột nhiên làm một việc.
Rút hai thanh đoản đao trước ngực ra.
Máu tuôn như suối.
Cửu U Thần Quân lùi lại một bước.
Lưu Độc Phong trượt chân lướt về phía trước.
Nhưng tia sinh mệnh lực cuối cùng, được ông dồn hết cả ra.
Xuân Thu bút trong tay ông, giao chiến cùng một mâu một kích, chỉ thấy ngân quang lúc đông lúc tây, lúc tụ lúc tán, tử điện phi không, gió rít quanh người, hai người lao sát vào nhau rồi lập tức phân ra, mâu kích của Cửu U Thần Quân đều bị chặt cụt, chỉ còn lại đoạn thân dài chưa đầy nửa thước trên tay.
Cửu U Thần Quân gầm lên một tiếng giận dữ, rút ra một cây cương trùy gai nhọn hình mỏ vịt, còn chưa kịp xuất thủ, đột nhiên toàn thân chấn động, hai tay ôm chặt lấy đầu, toàn thân run rẩy, vô cùng thống khổ.
Lưu Độc Phong nhìn thấy lão rút ra Âm Dương Tam Tài Đoạt, biết rằng bằng thể lực như đèn dầu cạn của mình, chỉ sợ khó có thể chống đỡ, nhưng Cửu U Thần Quân lại thống khổ co rút toàn thân, hắc bào run rẩy, tuy không nhìn thấy mặt lão, nhưng cần phải biết rằng loại cao thủ như thế này mà đột nhiên bị bệnh, hơn nữa lại còn đau đầu búa bổ, thực sự là sự kiện hiếm gặp.
Lưu Độc Phong đột nhiên tỉnh ngộ, cao giọng nói: "Lão quái, Thuận Nghịch thần châm của ngươi, đã tiến vào trong não rồi".
Cửu U Thần Quân kêu lên một tiếng thảm thiết, toàn thân càng run rẩy kịch liệt.
Lưu Độc Phong đang định vung bút tiến lên xuất thủ, nhưng hai chân đột nhiên lảo đảo, bị một người khác ôm lấy người.
Người ôm lấy chân ông chính là Trương Ngũ.
Cửu U Thần Quân đột nhiên rít lên ba tiếng.
Tiếng rít làm khu rừng phía ra rung lên, như dùi xuyên qua tai, mỗi một tiếng càng thêm thê lệ, chỉ thấy sau khi rít lên, lão vung Âm Dương Tam tài đoạt, giáng xuống người Lưu Độc Phong.
Lưu Độc Phong lúc này không thoát ra được, tức giận hét lên: "Trương Ngũ, bỏ ra".
Trương Ngũ đã mất đi hồn vía, chỉ ôm chặt lấy Lưu Độc Phong không buông, làm sao có thể nghe lệnh của ông được.
Lưu Độc Phong hoang mang vung Xuân Thu bút lên, mặc dù hai tay đã bị ôm chặt, nhưng bút pháp vẫn uyển chuyển, bút pháp như sơn, bút ý tung hoành, phong trụ thế công của Cửu U Thần Quân.
Âm Dương Tam Tài Đoạt, rơi vào tay Cửu U Thần Quân, quyết không giống như Hồ Chấn Bi thi triển, còn Xuân Thu bút trong tay Lưu Độc Phong, quyết không giống như Trương Ngũ sử dụng. Tiếc là toàn thân Lưu Độc Phong bị Trương Ngũ ôm chặt, không thi triển được ra.
"Keng" một tiếng, gai nhọn và móc câu trên Âm Dương Tam Tài Đoạt, đã giữ chặt lấy Xuân Thu bút. Lưu Độc Phong toàn lực giật ra, nhưng những tiếng lách tách liên tục vang lên trên Tam Tài Đoạt, ít nhất có mười sáu mười bảy móc câu giữ chặt lấy Xuân Thu bút.
Cửu U Thần Quân điên cuồng cười ré lên.
Toàn thân xoay quanh Tam Tài Đoạt, quay tít giữa không trung
Xuân Thu bút biến hình, cong queo, tuy chưa gãy, nhưng đã bị biến dạng hoàn toàn.
Lưu Độc Phong gầm lên một tiếng, nhưng tiếng sấm nổ giữa trời, hai tay gồng lên, Trương Ngũ liền bị hất văng ra.
Lưu Độc Phong chấn khai Trương Ngũ, nhân lúc Cửu U Thần Quân còn đang mải cười, vung tay chụp lấy Tam Tài Đoạt, muốn đoạt lấy vũ khí.
Chỉ là, từ mũi của Tam Tài Đoạt, đột nhiên vụt ra một đạo bạch mang.
Bạch mang nhắm thẳng vào mặt Lưu Độc Phong.
Lưu Độc Phong ôm mặt gục xuống.
Cửu U Thần Quân cười lên ha hả.
Trăng lạnh như một lưỡi câu, mặt đất như bị bao phủ một màn băng.
Dưới một vầng trăng lạnh như vậy, Đường Vãn Từ có trăm nhìn mối lo âu.
Thích Thiếu Thương bị bắt.
Lôi Quyển truy địch.
Trong lòng Đường Vãn Từ lo lắng cho an nguy của hai người, trong đó tự nhiên là càng lo lắng cho Lôi Quyển.
Khi Tức đại nương trong lúc dầu sôi lửa bỏng muốn toàn lực cứu Thích Thiếu Thương, Đường Vãn Từ từng cực lực phản đổi. Quả nhiên, Hủy Nặc Thành thành hủy người chết, Đường Vãn Từ vẫn ôm oán trách trong lòng.
Nhưng mà, đổi lại ngày hôm này, người gặp nạn là Lôi Quyển, nàng có nguyện ý xả thân phá gia tương viện.
Nguyện ý.
Đáp án tuyệt đối, không nghi ngờ gì.
Cuối cùng nàng cũng minh bạch tâm ý của Tức đại nương.
Đường Vãn Từ hiện giờ không thể cùng Lôi Quyển đi cứu Thích Thiếu Thương, chỉ bởi vì ở đây còn có người cần được bảo vệ.
Nhưng trái tim nàng, không cách nào trấn tĩnh được.
Cũng bởi vì như vậy, nàng không còn lưu ý đến mọi thứ xung quanh.
Đột nhiên nghe thấy một tiếng kinh hô, Đường Vãn Từ vụt quay người lại, đao xuất khỏi vỏ, đao quang so với ánh trăng còn lạnh hơn vài phần.
Chỉ thấy một đạo lục mang, giống như một màn sương mỏng, bay thẳng vào rừng.
Ngân kiếm cũng đã rút tiểu kiếm cầm tay, bộ dạng vô cùng phẫn nộ bất cam.
Đường Vãn Từ hỏi: "Có chuyện gì?".
Vô Tình tiếc nuối đáp: "Bỏ đi, mệnh của ả chưa tuyệt, với lại ả có thể hồi phục được hay không, chỉ có thể dựa vào ả mà thôi".
Thì ra Bào Bào vốn đang nằm trên đất, trên trán trung phải một mũi phi tiêu của Vô Tình. Tuy ngất đi nhưng không nguy hiểm đến tính mệnh, chủ yếu là vì hai tay của Vô Tình vô lực, vận lực không đủ, hơn nữa thấy bộ dạng nữ hài tử của Bào Bào, không lỡ hạ sát thủ, do đó không dùng toàn lực.
Ngân kiếm đang định lại phong tỏa huyệt đạo của Bào Bào, thì Bào Bào đã tỉnh lại
Mặc dù ả đã tỉnh, nhưng trán vẫn chảy máu, thần chí hỗn loạn
Ám khí của Vô Tình, khiến não của ả bị chấn động dữ dội, trong phút chốc quên hết mọi thứ.
Bản năng của ả chỉ cảm thấy kinh hoàng, phi thân bay lên, đập tay vào mệnh môn, toàn thân hóa thành một màn khói xanh, lao vào trong rừng. Thực ra, màn khói xanh chỉ là che mắt địch, ả nương lợi dụng làn quang mang quỷ dị đó hộ thân đào tẩu
Ngân kiếm chưa biết kỳ kỹ Thân Huyễn Quang Ảnh của Cửu U môn hạ, ngẩn người ra một lúc, chỉ cảm thấy hay hay. Còn Đường Vãn Từ trong lòng đang bất an, cuối cùng để cho Bào Bào thoát đi.
Từ cuộc đào thoát này, ngày sau trên giang hồ xuất hiện một tiểu nữ hài xinh đẹp bị mất trí nhớ, trên trán có một vết sẹo, thủ đoạn ngoan độc, võ công quái dị, được gọi là Vô Mộng Nữ, gây ra không ít chuyện kinh nhân, nhưng đó là chuyện sau này.
Vô Tình vốn không có ý giết ả, nhưng thấy ả quá tàn độc, không thể tha được, nhưng Bào Bào đào thoát đi, Vô Tình muốn đuổi theo cũng chỉ là hữu tâm vô lực, đối với Bào Bào mà nói, coi như là ả có một cơ hội tái sinh, có một diện mạo hoàn toàn mới.
Đường Vãn Từ phát hiện mình không để ý một chút, đã để một tay kình địch chạy thoát, có chút không ổn, đành chỉ nói: "Không ngờ tiểu nha đầu này máu me đầy mặt, mà hành động vẫn nhanh nhẹn như vậy".
Vô Tình không đáp, quay người nói với Ngân kiếm: "Ngân nhi, ngươi hãy chặt hết những thân trúc bên đường đi, tránh làm bị thương người khác". Sau đó hướng dẫn cho Ngân kiếm cách chặt trúc. Đường Vãn Từ ở bên cạnh nghe thấy, cũng giúp Ngân kiếm chặt trúc dọn đường. Không lâu sau, hai con ngựa của Đường Vãn Từ và Lôi Quyển cũng đã thoát ra.
Đường Vãn Từ nhìn ngựa, lập tức nhớ đến người.
Lôi Quyển à Lôi Quyển, suốt dọc đường, ta và huynh cùng chung hoạn nạn, huynh đều không chết, quyết không được trong lúc một mình hành động, gặp phải bất hạnh...
Bất kể ai đều có lúc may mắn và bất hạnh.
Trên người Lưu Độc Phong bị nội thương nghiêm trọng, là bất hạnh của ông, do đó mặc dù ông biết bên trong Âm Dương Tam Tài Đoạt có ẩn chứa sát cơ, nhưng vẫn không tránh đi.
Cửu U Thần Quân bị trúng phải Thuận Nghịch thần châm, cũng là bất hạnh, bởi vì lão miễn cưỡng dùng một hơi chân khí động thủ cùng Lưu Độc Phong, bất cẩn để một trong ba mũi châm chạy ngược lên não, một mũi chạy thẳng vào tim, chỉ có một mũi, còn kẹt ở móng tay.
Cửu U Thần Quân đau đớn không nói lên lời.
Kỳ thực, Cửu U Thần Quân cùng Lưu Độc Phong giao chiến, mang lại bất hạnh cho cả hai.
Lưu Độc Phong trúng phải bạch mang, ngã xuống, không đứng dậy nữa.
Bất kỳ ai ngã xuống, đều phải đứng dậy.
Cũng có người nhận thấy rằng, ngã xuống ở đâu, thì cần phải đứng dậy ở đó.
Thậm chí có người nói, ngã xuống là để đứng dậy, hơn nữa vĩnh viễn không ngã lần thứ hai.
Lưu Độc Phong lại không thể đứng dậy được.
Ông đã mất đi năng lực đứng dậy.
Cửu U Thần Quân thấy Lưu Độc Phong ngã xuống, Tam Tài Đoạt xẹt xẹt mấy tiếng, một màn sương màu vàng tỏa ra, bao phủ lấy Trương Ngũ.
Trương Ngũ kêu lên một tiếng kỳ quái, toàn thân từ từ tan ra, biểu tình cực kỳ thống khổ.
Tam Tài Đoạt của Cửu U Thần Quân giáng xuống Lưu Độc Phong đang nằm dưới đất.
Đúng lúc này, thanh quang lóe lên, Thích Thiếu Thương đã cầm kiếm lao tới.
Cửu U Thần Quân quay người đỡ chiêu, hai người giao chiến mấy chiêu, tiến thối mấy bước, Thích Thiếu Thương không phá được màn phòng thủ của Cửu U Thần Quân, Cửu U Thần Quân không đẩy lui được Thích Thiếu Thương.
Chỉ khi bức lui được Thích Thiếu Thương, lão mới đạt được nguyện vọng giết chết Lưu Độc Phong, tận mắt chứng kiến ông đoạn khí mới cam tâm.
Thích Thiếu Thương có thể vung kiếm tái chiến, chính là bởi vì một cước vừa rồi của Lưu Độc Phong.
Một cước đó trúng vào trên huyệt Khí hải, Lưu Độc Phong mượn lực cú đá, truyền nội lực vào trong người Thích Thiếu Thương, sau một cước đó, Lưu Độc Phong càng thần kiệt lực suy, thất bại càng nhanh.
Thích Thiếu Thương lại được lợi từ cú đá đó, ngầm vận huyền công, trải qua một trận trùng kích, cuối cùng cũng trùng phá được các huyệt đạo bị khống chế, lập tức rút Thanh Long kiếm lao lên tiếp viện, nhưng Lưu Độc Phong đã ngã xuống.
Thích Thiếu Thương vội vàng bảo hộ phía trước Lưu Độc Phong, liều mạng công kích, nhưng huyệt đạo của chàng vừa mới giải trừ, vận khí chưa được thông suốt, nếu không phải Cửu U Thần Quân tim đau óc nhức, chỉ sợ chàng đã sớm bị Âm Dương Tam Tài Đoạt phân thây rồi.
Thích Thiếu Thương cắn răng khổ chiến, nhưng chỉ có thể tiến, hoặc khổ chiến, không được phép lùi, Cửu U Thần Quân thần loạn trí mê, nhưng Tam Tài Đoạt trên tay lão, cơ quan tinh mật, tự động phát động giữ chặt lấy Thanh Long kiếm.
Thích Thiếu Thương dùng lực giật mạnh, nhưng không rút được kiếm ra, Cửu U Thần Quân đau đớn phát cuồng, đại lực kéo lại, Thích Thiếu Thương tụ lực đối kháng. "Bựt" một tiếng, lưỡi kiếm đột nhiên thoát ra, một mảnh lụa rơi xuống.
Dưới ánh trăng, trên mặt tấm lụa trắng viết đầy những chữ bằng máu, Cửu U Thần Quân vui mừng nói: "Thì ra ở đây". Bí mật mà lão bức Thích Thiếu Thương phải nói ra, hiển nhiên là nằm trên tấm lụa này.
Cửu U Thần Quân nhanh chóng uốn người xông lên.
Thích Thiếu Thương một tay chụp lấy Tam Tài Đoạt.
Cửu U Thần Quân giật Đoạt cuộn mạnh, muốn phá nát tay của Thích Thiếu Thương.
Dụng ý của Thích Thiếu Thương, không phải là đoạt lấy Tam Tài Đoạt.
Thủ chỉ của chàng nhanh chóng điểm vào một cái nút vô cùng khó phát hiện trên Tam Tài Đoạt, "Phụt" một tiếng, một màn sương vàng nhạt nhanh chóng tỏa ra, trùm lấy đầu Cửu U Thần Quân bên trong hắc bào.
Cửu U Thần Quân thét lên được nửa tiếng rồi im bặt.
Thích Thiếu Thương lập tức rụt tay lại, cổ tay bị cứa rách, chàng dùng một tay xách Lưu Độc Phong dậy, lui về sau ba trượng, mới dám quay người lại.
Chỉ thấy dưới ánh trăng lạnh, tấm hắc bào rung lên bần bật.
Khói trắng từ bên trong hắc bào bốc lên, thân hình bên trong hắc bào dường như càng ngày càng co rút, càng ngày càng nhỏ, đến cuối cùng, khói trắng mỗi lúc một đậm, đến cả hắc bào cũng bắt đầu rữa ra.
Tam Tài Đoạt rơi bịch xuống đất.
Thứ vừa bắn vào mặt Cửu U Thần Quân, chính là thứ mà lão bắn vào Trương Ngũ - "Đại hóa cốt dịch". Đó là một loại độc dịch lợi hại vô cùng. Chỉ cần dính vào người, lập tức sẽ hóa thành một vũng nước thi cốt.
Ở gần Sơn Thần Miếu, Thích Thiếu Thương từng được Lưu Độc Phong chỉ điểm qua. Trí nhớ của chàng tốt, ngộ tính cao, đã nhớ được cách sử dụng cơ quan của Tam Tài Đoạt, trong lúc khẩn cấp quan đầu, quyết tâm liều một xem, ấn vào cơ quan đó, quả nhiên khiến Cửu U Thần Quân dính đòn gậy ông đập lưng ông.
Cửu U Thần Quân rốt cục cũng biến thành một vũng nước thi cốt.
Chỉ là, sẽ không một ai biết được bộ mặt thật của lão.
Thích Thiếu Thương ngẩn người ra một lúc, đột nhiên, có hai bóng người, lao về phía chàng.
Trên tay chàng đang ôm Lưu Độc Phong chỉ còn chút hơi tàn, hai người đột nhiên xuất hiện, hàn quang chiếu vào mặt, một cây Tề Mi Côn có ba mũi nhọn đâm vào đầu chàng, còn người nữ kia lao về phía mảnh lụa trên mặt đất.
Đồng thời gian, đột nhiên một giọng trầm muộn vang lên: "Xem chiêu".
Trước khi đòn công kích của hai người kịp đánh trúng Thích Thiếu Thương, hai ngón tay cái, đã điểm vào lưng hai người. Trên lưng người nữ vang lên một tiếng bụp, dường như là âm thanh vỡ vụn của một vật gì đó, còn nam tử chúi người về phía trước, miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Hai người không dám ham chiến, chỉ tận lực lao về phía trước đào thoát.
Người phía sau cũng không vội đuổi theo, thân hình như một cách hoa mềm mại, nhẹ nhàng hạ xuống đất, nhưng trên người lại khoác một tấm cao lông cừu cực dày, ánh trăng soi tỏ khuôn mặt gầy gò nhưng thâm trầm của y.
Người đó đương nhiên là Lôi Quyển.
Khi y đến nơi, Anh Lục Hà và Long Thiệp Hư đang ám toán Thích Thiếu Thương. Y vô thanh vô tức, tiên phát chế nhân, dùng chỉ phá nốt tấm kính trên lưng Anh Lục Hà, còn Long Thiệp Hư có Kim Chung Tráo hộ thể, bị thương nhưng không chết. Nhưng hai người phát hiện có người "Chim sẻ rình mồi phía sau", sư phụ Cửu U Thần Quân lại thảm tử, không dám ham chiến, liều mạng chạy trốn.
Lôi Quyển vừa đến, biết được trên tấm lụa nhất định có bí mật trọng yếu, nhét tâm lụa lại vào bên trong thân Thanh Long kiếm, không nhìn qua một chữ, rồi lắp lại kiếm, giao lại cho Thích Thiếu Thương.
Thích Thiếu Thương lúc này đang tập trung thần trí trên người Lưu Độc Phong.