Lôi Quyển và Thích Thiếu Thương đang giục ngựa tiến về hướng Bát Tiên đài.
Họ đang nghỉ ngơi bên bờ suối, cho ngựa uống nước, thư giãn thân thể, chuẩn bị lên đường.
Lôi Quyển ngây người nhìn lên thảo nguyên xanh biếc, trời trong mấy lờ lững, tựa hồ xuất thần.
Chợt tuấn mã của y hí lên vang dội, y rúng động.
Thích Thiếu Thương lập tức nhận ra.
"Nhớ người khác?".
"Đúng".
Lôi Quyển cười khổ, không hiểu sao trong tim lại hiện lên thân ảnh xinh đẹp, buồn bã. Trong sát na ngựa hí, hình như có người đang hô hoán y, quả thật, trong lòng y vang lên thanh âm khe khẽ, thê thiết gọi y.
Lúc này, y chợt thấy lo lắng, vô cùng mong muốn rũ bỏ tất cả để quay lại.
Nhưng y không thể.
Thanh Thiên Trại, Hủy Nặc Thành cùng một toán võ lâm đồng đạo đang đợi bọn y đến cứu viện.
Đời người có những việc cứ vương vấn trong lòng khiến người ta không thể thống thống khoái khoái.
Có lẽ, đời người chỉ khi chết mới chân chính thống thống khoái khoái, kết liễu tất cả. Ngược lại, cho dù ai đó nhìn thấu hồng trần, quy y xuất gia cũng vẫn còn những vương vấn.
Thích Thiếu Thương hình như nhận ra tâm sự của Lôi Quyển.
Bởi chàng cũng đang nhớ một người.
Chỉ khác nhau rằng, Thích Thiếu Thương đang đến gặp Tức đại nương, tâm tình gặp mặt mỗi lúc một nồng nàn; Lôi Quyển phân ly Đường Vãn Từ, càng đi càng xa, ly ý mỗi lúc một sâu thẳm.
Thành ra Thích Thiếu Thương cảm giác hổ thẹn. Chàng cho rằng mình liên lụy Lôi Quyển.
Bất quá, những người chàng liên lụy, đâu chỉ một mình Lôi Quyển?
--- Một người nếu nợ người khác quá nhiều sẽ không thể bồi hoàn, chỉ còn cách tận lực khiến những người y mắc nợ cảm thấy rằng món nợ đó đáng giá.
Thành ra Thích Thiếu Thương phải cố gắng.
Chàng có thể một mạch trở lại Đô tướng quân phủ, một ngày còn Tức đại nương và những bằng hữu như Lôi Quyển, Thiết Thủ, Vô Tình, Lưu Độc Phong, chàng phải sống.
Sống thật tốt.
Vì chàng tìm được ý nghĩa để sống.
Lúc chàng nhìn thấy nỗi ưu thường thoáng qua đôi mắt xưa nay buồn bã của Lôi Quyển liền biết ngay y nghĩ gì.
Người đang yêu rất dễ thoạt vui thoạt giận...
Người đang yêu thường thích bị thương.
Chàng rất muốn để Lôi Quyển quay lại Yến Nam. Một mình chàng qua sông Dịch cũng được.
Nhưng chàng chưa mở lời, ánh mắt Lôi Quyển đã từ mây trời thu lại: "Chúng ta đi thôi".
Đoạn y khẽ thở dài một tiếng thật khẽ.
Thích Thiếu Thương đành nuốt lời lại.
Chàng sống cùng Lôi Quyển, biết tính khí vị "Quyển ca" này, một khi con người xanh vỏ đỏ lòng này quyết tâm làm việc nghĩa, dù chết cũng không quay đầu, ai gọi y quay lại, dù tìm ra bất cứ cớ gì cũng vô dụng.
Chàng hiểu, đã không khuyên được thì tốt nhất là không khuyên giải nữa.
Ai ngờ, chàng chưa nói, Lôi Quyển lại như hiểu chàng định nói gì.
"Ngươi đệ nhớ vị tất đã gặp được, người đệ gặp chưa chắc đã nhớ". Lôi Quyển cười khổ: "Kể cả người đệ vốn thương nhớ nhưng ngày nào cũng gặp, chưa chắc đã thấy nhớ, người vốn không nhớ nhưng lâu ngày không gặp, cũng sẽ thành thương nhớ. Tình sâu sẽ nhạt, việc đời cũng vậy, vậy cũng tốt, tình mà sâu đậm, sẽ lại sớm sớm chiều chiều sao?".
Thích Thiếu Thương biết y đang nói ra những lời gan ruột nhưng chủ yếu khiến bản thân tự yên lòng nên chàng mặc y nói ra.
"Đời người có lúc phải nhẫn nại, nhất định sẽ thành công". Gương mặt Lôi Quyển nhuốm phong sương thế gian cùng dâu bể cuộc đời: "Một người muốn thành công tất phải nhẫn nại, dù không muốn thành công cũng phải như vậy gì để bản thân sống được cũng là một loại nhẫn nại".
Thích Thiếu Thương hoàn toàn đồng ý.
Chàng biết Lôi Quyển nói thật lòng.
--- Lời nói thật xuất phát từ phế phủ, luôn luôn là những lời vàng ý ngọc.
Câu cuối cùng của Lôi Quyển lại là: "Đi nào".
Thích Thiếu Thương đành phải lên đường.
Lôi Quyển tung mình lên ngựa, cảm giác rất rõ rằng trong sát na quay mình, quả thật có người đang gọi y, tiếng gọi từ rất xa xăm.
Kỳ thật lúc đó, Đường Vãn Từ thầm gọi uy trong lòng.
Y tiếp tục lên đường.
Cảnh ngộ của Đường Vãn Từ càng nguy ngập.
Nếu nói những người nhớ nhau hoặc hiểu nhau dù đi xa vẫn có tâm linh tương thông cùng cảm ứng đặc thù, có điều xa xôi qua thì cảm ứng đó có mờ nhạt không?
Thậm chí, hoàn toàn mất đi cảm ứng?
Vô Tình lúc này thì sao? Y nhìn đám bằng hữu nhiệt huyết chìm trong nguy cơ, bản thân lại không thể tiếp trợ, đương nhiên trong lòng phải nghĩ cách làm sao cứu vãn?
Cũng giống như Thiết Thủ lúc ở An Thuận sạn, công lực chưa hồi phục, hảo hữu Đường Khẩn sắp mất mạng trong tay Phúc Tuệ Song Tu, Liên Vân Tam Loạn.
Còn Hồng Phóng? Thật ra hắn vì sống sót mà phản chủ, hay chấp nhận chết để tận nghĩa? Hắn quyết định chưa? Hạ thủ chưa?
Đô Thuấn Tài không hề biết lúc này trong lòng Hồng Phóng đang vật vã.
Những lời Văn Trương nói với Hồng Phóng, gã coi như những lời thoảng qua.
Xưa nay gã vẫn phúc lớn mạng lớn, lại một lòng tín nhiệm bộ hạ, dù Văn Trương nói thế nào cũng vô tác dụng, bộ hạ của gã không đời nào bán đứng gã.
Gã múa tít đại đao chém Văn Trương, Hồng Phóng đứng kề vai, gã không hề đề phòng.
Kỳ thật, không nghi ngờ người khác cũng là một loại phúc khí.
Một người luôn hoài nghi có kẻ gây bất lợi cho mình, đương nhiên phải chịu thống khổ vô cùng.
Đô Thuấn Tài lơ nga lơ ngơ từ sĩ tốt tăng lên làm phó tướng, không phí lực cũng tìm được chỗ dựa trong chốn cung đình đấu tranh, rồi bất ngờ được điều đến nơi xa xôi làm "thổ hoàng đế", rồi trong lúc hỗn chiến, hồ đồ lập được chiến công, bản thân phát tài, tất cả đều dựa vào vận khí. Gã hào sảng hiếu khách, cả đời chỉ hơi xa hoa, rộng tay, ngoài ra không làm việc gì khuyết đức.
Một người trời sinh cơ trí thông mình hoặc dũng mãnh hơn người, thậm chí tài năng xuất chúng đều không bằng người sinh ra đã may mắn.
Người may mắn không nhất thiết có tài học, nhưng thành đạt hơn nhiều người có tài học.
Đô Thuấn Tài không hẳn quá thành công nhưng ít ra cũng được coi là may mắn, không cần ôm lo lắng vào mình, cũng không phải vất gì mà vẫn thành tựu.
Nhưng một người có thể may mắn cả đời chăng?
Cũng như đánh bạc, có thể dựa vào vận khí thắng nhiều lần nhưng không thể dựa vào vận khí thắng suốt đời được.
Đô Thuấn Tài luôn tín nhiệm Hồng Phóng.
Gã luôn trọng dụng Hồng Phóng.
Vốn gã không đề phòng gì họ Hồng.
Lần đánh bạc này của gã sẽ thắng hay thua?
Có điều thắng hoặc thua, gã đều phải trả giá bằng sinh mạng.
Nếu Hồng Phóng không hạ thủ, Văn Trương cũng không đời nào tha cho hắn.
Bất quá, có người nguyện chết trong tay địch thủ, có người muốn chết trong tay người phe mình nhưng không ai muốn chết trong tay bằng hữu hoặc bộ hạ bán đứng mình. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
Vì thế Thích Thiếu Thương đào vong ngàn dặm cũng quyết không cho Cố Tích Triều đạt thành ý nguyện.
Đô Thuấn Tài gần như không thèm nghe Văn Trương nói.
Gã vẫn đứng cạnh Hồng Phóng, kề vai tác chiến.
Gã múa đại đao, liên tục bổ xuống.
Có thể sử dụng đại đao thuần thục thế này, cao thủ của Quan Đông Trảm mã đường vị tất đã đạt được.
Nhìn gã xuất thủ, ai cũng nhận ra gã thành công không hẳn hoàn toàn do may mắn, mấy năm nay sống trong nhung gấm, sơn hào hải vị nhưng công phu của gã không sa sút.
Có điều gã vừa vung đao, Hồng Phóng đột nhiên lướt tới, dùng tay không giữ tay gã lại, chộp lấy cổ tay. Lập tức đại đao của gã bị đoạt, thân thể bị giữ cứng, Hồng Phóng vung đao chém vào đầu gã.
Văn Trương hét lớn: "Hay lắm".
Đô Thuấn Tài tuyệt đối tín nhiệm Hồng Phóng, Lương Nhị Xương cùng Dư Đại Dân. Kỳ thật, Dư Đại Dân còn bội phục Hồng Phóng, Lương Nhị Xương lại luôn giữ kẽ, lúc nào cũng đề phòng.
Cùng ở một nơi với nhau, muốn trở thành tương giao thân thiết, tuyệt đối tin cậy nhau há dễ dàng?
Hồng Phóng vừa đoạt đao của Đô Thuấn Tài, Thất Tiết Ngô Công tiên của Lương Nhị Xương đã duỗi ra đâm vào bội tâm hắn.
Một đao này hắn chém vào Đô Thuấn Tài.
Là hư chiêu.
Nhát đao toàn lực, liều mạng lại nhắm vào Văn Trương.
Y hình như đã biết Hồng Phóng có chiêu này.
Tay áo bên trái ngăn chiêu đao, bên phải quấn lấy Ngô Công tiên của Lương Nhị Xương, kéo cả hai lại.
Ngô Công tiên bị Văn Trương tá lực, tốc độ lập tức nhanh hẳn, Thất Tiết tiên đột nhiên biến thành bảy ngọn roi đâm vào bảy đại huyệt của Hồng Phóng.
Hồng Phóng không tránh.
Hắn chỉ thực hiện mỗi một hành động: mượn thế lao tới ôm chặt Văn Trương.
Văn Trương không ngờ Hồng Phóng thật sự liều mạng, nếu hắn tấn công bất cứ điểm nào trên người, y đều có cách chặn lại, nhưng hắn lại lao tới ôm người.
Hắn gầm vang: "Nhanh lên".
Tay áo phải của Văn Trương quấn tới, Ngô Công tiên của Lương Nhị Xương đâm vào lưng Hồng Phóng.
Trong một sát na, mũi tiên nhọn hoắt đâm vào cốt tủy hắn.
Nỗi đau đớn cùng cực khiến hắn hiểu rằng đó là cảm giác sau cùng của mình.
Cơn đau là lựa chọn của hắn.
Trong lúc lựa chọn giữa bán chủ cầu sinh và giữ nghĩa, hắn đã ngả sang quyết định khiến mình an lòng.
Hắn hết sức an tường.
Hắn đã tận lực rồi.
Hắn chỉ hy vọng đồng bạn nắm lấy thời cơ hắn phải đổi bằng tính mệnh này.
Lương Nhị Xương và Dư Đại Dân không được coi là nhân tài.
Dư Đại Dân phản ứng quá chậm, thấy Hồng Phóng đánh lén Đô đại tướng quân liền giật nảy người, lúc nhận ra Hồng Phóng lao vào Văn Trương, lại giật nảy người.
Một người thường "giật mình", trong những lúc nguy cấp ắt không làm nên trò trống gì.
Thời cơ chỉ loáng qua, lúc Dư Đại Dân tỉnh lại, Thất Tiết tiên đã đâm vào lưng Hồng Phóng.
Người luyện võ ai cũng biết, phản ứng nhanh hay chậm quá đều là khuyết điểm.
Người phản ứng quá chậm, người khác đánh y một quyền, còn chưa nghĩ ra dùng chiêu thức gì ngăn lại đã bị đánh ngã.
Người phản ứng quá nhanh ngược lại, người khác hơi động vai đã dùng kiểu "manh hổ rời động", toàn lực chặn chiêu, đối phương chỉ cần một cước là đánh ngã.
Phản ứng chân chính phải không sớm không muộn, không nhanh hay chậm, vừa kịp lúc, thậm chí khống chế địch trước, đó mới là "phản ứng" chính xác của nhất lưu cao thủ.
Lương Nhị Xương phát hiện Hồng Phóng tấn công Đô tướng quân, lập tức cho rằng hắn "bán bạn cầu vinh" nên ra đòn thật nặng.
Thành ra đòn đánh của y bị Văn Trương lợi dụng, Ngô Công tiên đâm vào lưng chiến hữu.
Trong lúc hỗn loạn, phản ứng của Đô Thuấn Tài hóa ra lại chính xác nhất.
Võ công của gã không cao nhưng gã tín nhiệm Hồng Phóng.
Hồng Phóng đoạt đao, gã để mặc.
Hồng Phóng chém một đao, gã cũng không tránh.
Nhát đao chuyển hướng sang Văn Trương, gã cũng không kinh ngạc.
Vì gã biết Hồng Phóng nhất định làm thế.
Gã lao đến gần Văn Trương. Đáng tiếc gã không có đao nên rút dao giấu trong ngực đâm Văn Trương.
Trong sát na Hồng Phóng ôm chặt Văn Trương, cả Lương Nhị Xương và Dư Đại Dân đều ở trước mặt y nhưng rối bời, chỉ mình Đô Thuấn Tài lao tới.
Trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch đó mà không chế trụ được Văn Trương, không chỉ Hồng Phóng hy sinh uổng công, e rằng không ai thoát mạng.
Hồng Phóng bị chấn bay đi hơn trượng.
Lúc hắn rơi xuống, toàn thân không còn đốt xương nào lành lặn.
"Đại Vi Đà Tạc" của Văn Trương theo lời đồn có thể sánh với "Thiếu Lâm Tam Thần Tăng", hiện y vận công xảo diệu, chưa cần xuất thủ đã đánh chết địch thủ, e rằng còn hơn cả Tam Thần Tăng.
Y hất Hồng Phóng bay đi, đoản đao của Đô Thuấn Tài mới tới.
Y kịp nghiêng người.
Đao đâm vào vai trái y.
Quyền phải của y cũng đấm vào mặt Đô Thuấn Tài.
Tạo nghệ Thiếu Lâm Kim Cương quyền còn hơn cả "Đại Vi Đà Tạc".
Một quyền này mà đấm trúng mặt Đô Thuấn Tài, có khác nào tảng đá đập vào quả trứng gà.
Nhưng lúc đó lại xảy ra một chuyện.
Một mũi ám khí xảo diệu vượt qua Lương Nhị Xương trước mặt y, vòng luôn qua Dư Đại Dân, thậm chí trong một sát na vượt luôn cả Đô Thuấn Tài đang kịch chiến với y, "soạt", bắn vào ấn đường y.
Trong lúc gấp gáp, y lách đầu sang bên.
Ám khí cắm vào mắt trái.
Máu tươi văng ra.
Văn Trương chỉ thấy một bên mắt đỏ lòm.
Y gầm lên, tung một quyền vào vai phải Đô Thuấn Tài.
Đối phương văng xa tức khắc.
Y phát hiện thế giới bên phải của mình là một vùng đỏ lòm, bên trái tối sầm lại, không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Mắt trái của y đã mù.
Máu từ mắt trái chảy sang bên phải nên nhìn ra mới thấy một màu đỏ loang rộng.
Y vừa kinh hãi vừa phẫn nộ, đau đớn xen lẫn nóng lòng.
Một người mất đi con mắt đương nhiên đau đớn, phẫn nộ, nhưng y nóng lòng bởi người xuất ám khí đánh mù mắt hắn là Vô Tình vốn không thể động đậy.
Ám khí do Vô Tình bắn ra.
Ám khí từ tay Vô Tình bay tới.
Ám khí quả thật từ ống tiêu trên tay Vô Tình xẹt ra.