Văn Trương nhảy bổ vào Đô Thuấn Tài.
Tay phải Đô Thuấn Tài không nhấc lên nổi, nếu Văn Trương không bị thương mắt và tay, một quyền của y chắc đã phế luôn một bờ vai của gã.
Gã hét lên đau đớn.
Xương tay một người bị đánh nứt, không đau đến lăn lộn mới là chuyện lạ, Đô Thuấn Tài là đại tướng quân mà cũng đau chảy nước mắt.
Nhưng dù đau đớn cũng không khiến gã khiếp đảm, ngược lại kích phát hào tình xung phong giết địch nơi trận tiền của gã.
Gã nén đau nhặt đại đao, định vung lên gia nhập vòng chiến thì Văn Trương đã công trước.
Tay áo trái của y cuốn vào cổ gã.
Gã lách ngang, chém đại đao xuống vai trái đối phương.
Văn Trương mù mắt trái, tay trái găm một lưỡi đao.
Đô Thuấn Tài gan dạ hẳn, không lùi mà tranh thủ phản công.
Thị tuyến bên trái Văn Trương không nhìn rõ, nửa trái thân người chuyển động kém linh hoạt hẳn, nhát đao chém vào sườn y.
Cũng sát na đó, Dư Đại Dân bị đánh loạng choạng lùi lại.
Văn Trương lấy nhanh chọi nhanh, phất ống tay áo phải cuốn Dư Đại Dân tống vào lưỡi đao của Đô Thuấn Tài.
Gã kinh hoảng thu lại nhưng nhát đao này gã dốc toàn lực, khí thế kinh nhân, lực đạo chỉ kịp thu hồi một nửa, đao thế vẫn chém xuống.
Dư Đại Dân sợ đến hồn phi phách tán, Bạch Trá can thương giơ lên chật vật chống lại nhát đao, cán thương gãy làm đôi, đại đao của Đô Thuấn Tài cũng vuột tay.
Tất cả diễn ra như điện quang hỏa thạch, Văn Trương nắm lấy thời cơ, chụp vào yết hầu Đô Thuấn Tài.
Chỉ cần bắt được gã coi như khống chế được đôi tay của Vô Tình.
Vô Tình không dám phóng ám khí là y còn cơ hội sống sót.
Bàn tay y chạm vào yết hầu Đô Thuấn Tài, cơ hồ lấy được "miễn tử kim bài".
Y đang định lên tiếng, chợt thấy cổ mát lạnh, vội đưa tay lên bắt, ngón tay y mới chạm vào, mũi châm ngập toàn bộ vào cổ, mấy đầu ngón tay trống không.
Mũi châm ăn vào huyết mạch.
Vô Tình đã xuất thủ.
Trong khoảnh khắc chớp nhoáng đó, y tung ra mũi châm.
"Mũi ám khí sau cùng" của y.
Trong tình cảnh Đô Thuấn Tài chặn trước mặt y, Văn Trương và Dư Đại Dân quấn lấy nhau, mũi châm vẫn nhắm chuẩn xác vào mục tiêu.
Văn Trương sửng sốt.
Y đưa tay sờ lên cổ, hai mắt trợn ngược.
Đoạn gào lên thảm thiết, ngã ngửa xuống.
"Mũi ám khí sau cùng" của Vô Tình thu được thành công mỹ mãn.
Y đặt ống tiêu xuống, khóe mắt hơi giật giật, bàn tay cũng run lên.
Có những người lúc nguy cơ không hề biết sợ, lúc qua hết lại rúng động.
Lỡ bắn không trúng sẽ thế nào?
Vô Tình cơ hồ không dám nghĩ tới.
Văn Trương gục xuống, cục thế liền biến đổi.
Thư Tự Tú trúng tên thân vong, Anh Lục Hà mất viện thủ nhưng vốn vẫn đủ khả năng đấu với Đường Vãn Từ, Văn Trương ngã xuống, ả tâm hoảng ý loạn, Đường nhị nương phất mạnh mớ tóc, quất trúng mặt ả, trong lúc hoảng hốt, cả Thiết Như Ý cũng bị đoạt mất, ả rơi vào hạ phong, chỉ mong thoát thân.
Chả trách trong những trận chiến thời cổ, chủ tướng song phương giao chiến, chỉ cần một người bại vong, lòng quân tan tác, thắng bại phân rõ ngay.
Nhưng với Long Thiệp Hư lại khác, hắn hoàn toàn không bị ngoại cảnh ảnh hưởng.
Bàn tay to hơn chiếc quạt nan của hắn quét bay Thiết kiếm đồng tử, cậu bé rên rỉ không bò dậy nổi.
Còn lại Đồng kiếm cùng Ngân kiếm, ứng phó vô cùng cật lực, đâm trúng Long Thiệp Hư không khó nhưng không thể khiến hắn bị thương, thành ra thân pháp Kiếm đồng có linh hoạt nữa cũng vô dụng, sa vào thế cận chiến.
Cũng may Dư Đại Dân xông đến kịp thời.
Y múa hai đoạn Bạch Trá can thương vừa quét vừa đâm, gió rít lên vù vù, Kim Chung Tráo của Long Thiệp Hư tuy mạnh nhưng cũng phải e dè.
Vô Tình cũng đành bó tay.
Đừng nói y không phát được ám khí, dù ống tiêu còn ám khí cũng không làm cách nào hạ thủ được hán tử luyện ngạnh công cao tuyệt này.
Y lên tiếng: "Công vào tầm nhìn của hắn". Hàm ý nhắm vào mắt Long Thiệp Hư.
Nhưng Long Thiệp Hư bảo vệ hai mắt thập phần nghiêm mật, mấy đại huyệt trên người đều được hắn luyện đến mức đao thương bất nhập, người khác chật vật mới tấn công vào được nơi yếu hại nhưng hắn chỉ cần bế khí là hóa giải được.
Dư Đại Dân cùng kiếm đồng càng đánh càng hoảng.
Vô Tình chợt bảo: "Không để hắn thở ra".
Y đã nhận ra ngạnh môn công lực của Long Thiệp Hư hoàn toàn dựa vào một hơi thở.
Chỉ cần ép hắn không thở ra được, Kim Chung Tráo sẽ có sơ hở.
Y vừa dứt lời, Long Thiệp Hư gầm vang giận dữ, dốc lực đột vây.
Lần này, ai cũng biết Vô Tình đã chỉ ra điểm yếu sinh tử của Long Thiệp Hư.
Dư Đại Dân và hai kiếm đồng lập tức đưa mắt nhìn nhau.
Họ biết phải làm gì.
Tuy vậy nhưng Long Thiệp Hư cũng biết mình đang nguy cấp nên lật tay xuất quyền, dùng toàn lực đột phá.
Hắn khí lực mạnh mẽ, tuốt cây my côn ba mũi hai lưỡi múa tít, Ngân kiếm và Đồng kiếm không chống nổi, Bạch Trá can thương của Dư Đại Dân cũng bị ép lùi, Long Thiệp Hư đang nhảy bổ tới đột nhiên ngã xuống.
Nguyên lai Thiết kiếm thụ thương nằm dưới đất, nhận chuẩn thế lao tới của Long Thiệp Hư, tá lực xảo diệu kéo lệch đi, đà lướt của Long Thiệp Hư cực mạnh nên không giữ nổi thăng bằng, trượt chân ngã xuống, binh khí cũng vuột tay.
Đô Thuấn Tài nhảy bổ tới đầu tiên, một chân kẹp lên cổ, tay phải quặt tay, một tay còn lại phát lực giữ cứng đối thủ.
Long Thiệp Hư sức mạnh như trâu nhưng Đô Thuấn Tài cũng có thần lực trời sinh, hai người quấn lấy nhau. Long Thiệp Hư bị chế trụ trước nhưng Đô Thuấn Tài bị thương một tay nên tạo cơ hội cho đối thủ bật hai chân lại, Dư Đại Dân lo lắng cho chủ, xiết hai tay ôm chặt chân Long Thiệp Hư.
Lần này Long Thiệp Hư bị giữ chặt, không động đậy được.
Đồng kiếm, Thiết kiếm, Ngân kiếm đều thông minh, cùng động thủ.
Thiết kiếm bịt mũi Long Thiệp Hư...
Ngân kiếm bịt mồm.
Long Thiệp Hư lúc đầu không hiểu gì, giãy đạp một hồi, hơi thở không thoát được, mặt đỏ lựng lên.
Đồng kiếm lăm lăm thanh kiếm chỉ thẳng vào Bách Hội huyệt của hắn, chỉ đợi khí công bị phá là đâm xuống ngay.
Long Thiệp Hư không thở ra được, lại không thể hoán khí, Kim Chung Tráo sớm muộn cũng bị phá, bằng không sẽ chết ngạt.
Một thân ngạnh môn khí công của hắn, cả Thích Thiếu Thương cũng không phá được, lần này chỉ một câu của Vô Tình đã chỉ ra điểm quan trọng, cộng với mấy người hợp lực khiến hắn phồng lên như con ếch vẫn không thể tránh thoát.
Không ngờ lại thêm hai biến hóa đột ngột.
Văn Trương vừa ngã, Anh Lục Hà chỉ cố chạy, không dám ham chiến.
Tiếp đó, Long Thiệp Hư ngã xuống, tình huống nguy cấp, ả càng bất chấp để đào mệnh.
Lúc đó, một việc không tưởng cũng xảy ra.
Văn Trương bật lên như một con báo động nộ.
Y mù một mắt, trên mặt đầm đìa máu, đầu tóc rối loạn, nửa thân người bị máu nhuộm đỏ, vai trái còn cắm một lưỡi đao sắc, dáng vẻ vô cùng kinh rợn.
Y búng mình lao về chỗ bọn Long Thiệp Hư, người chưa tới đã vung tay bắn ra một mũi ngân châm cắm vào vai trái Ngân kiếm khiến cậu bé kêu lên đau đớn lùi lại.
Long Thiệp Hư thừa cơ há miệng thở mạnh.
Văn Trương nhảy tới, vung tay chụp vào gáy Đồng kiếm.
Mọi việc quá đột ngột, cả Vô Tình cũng không kịp lên tiếng cảnh cáo, Đồng kiếm đương nhiên không kịp tránh né.
Cậu bé bị Văn Trương đem ra làm thuẫn, mặt y hiện rõ vẻ nanh ác, vừa lùi vừa rít lên: "Vô Tình, ngươi dám phát ám khí, ta sẽ giết nó trước".
Y lao nhanh đến một con ngựa cạnh đó.
Vô Tình dù muốn phát ám khí cũng không dám vọng động, hà huống y hữu tâm vô lực!
Ám khí của y đã dùng hết.
Văn Trương mà biết chắc đã động thủ giết y ngay.
Trong khoảnh khắc, lòng y vô cùng hối hận.
Nguyên lai Văn Trương không chết.
Y giả bộ ngã xuống, thật ra ngầm vận huyền công, bức ngân châm cắm vào huyết quản ra, nhân lúc bọn Vô Tình bất phòng, dùng mũi ngân châm mới bức ra bắn Ngân kiếm bị thương rồi bắt Đồng kiếm làm con tin.
Một phút sai lầm, hậu hoạn vô cùng.
Vô Tình quay sáng quát Ngân kiếm: "Không được loạn động, mau rút ngân châm ra".
Văn Trương tâm tính tàn độc, đã mù mắt tất không tha cho tiểu hài tử, định bắn mù một mắt Ngân kiếm nhưng lại sợ Vô Tình nên lúc phóng ám khí có phần phân tâm đề phòng, lại thêm mắt mù, xác định vị trí không chuẩn, vai trái bị thương, Ngân kiếm kịp lách đầu, thanh ra mũi châm chỉ cắm vào vai cậu bé.
Vai có xương chặn lại nên mũi châm không nhập vào huyết quản.
Vô Tình biết chỉ cần Ngân kiếm không vọng động, rút đầu châm không khó chút nào.
Đồng kiếm mới thật sự nguy hiểm.
Nhưng y có cách gì đây?
Cùng lúc, cạnh đó lại có thêm một biến hóa.
Văn Trương "sống lại", Đường Vãn Từ hơi phân thần.
Anh Lục Hà vốn có thể nhân cơ hội toàn lực phản kích nhưng lúc này lại cắm cổ bỏ chạy.
Ả mấy lần ngộ hiểm, trong lòng đã thề chỉ cần có cơ hội sẽ không đem thân mạo hiểm mà chạy ngay.
Anh Lục Hà bỏ chạy, Đường Vãn Từ không đuổi riết mà quay sang phía Long Thiệp Hư.
Ngân kiếm bị thương, Long Thiệp Hư có cơ hội thổ khí!
Chỉ cần hắn hấp khí lại được, thần công phát ra, e rằng Đô Thuấn Tài, Dư Đại Dân không áp chế nổi.
Đường Vãn Từ biết thời cơ chỉ thoáng qua nên không chậm trễ.
Thiết Như Ý trong tay bay tới như chớp cắm vào miệng Long Thiệp Hư đang mở ra hút khí.
Hắn rống lên thê thảm, không hiểu khí lực ở đâu ra mà toàn thân lại động đậy được.
Đường Vãn Từ bị đại lực hất ngã, Đô Thuấn Tài bị thương tay nên buông ra.
Thần tình Long Thiệp Hư đáng sợ khiến Thiết kiếm kinh hoàng lui lại, tựa vào Ngân kiếm đang thụ thương.
Hai tay Long Thiệp Hư cuống quít móc miệng, định móc Thiết Như Ý ra.
Dư Đại Dân nhặt hai đoạn Bạch Trá can thương dưới đất, đâm vào mặt và xương cổ hắn.
Cả hai đòn đều trúng đích.
Long Thiệp Hư gầm lên, lao bổ vào đối phương.
Dư Đại Dân thấy Kim Chung Tráo bị phá, mình một đòn đắc thủ, đang lúc vui sướng nên không kịp tránh, bị hai tay Long Thiệp Hư chộp cứng cổ, kéo ngã xuống.
Đô Thuấn Tài lại bổ tới, định tách Long Thiệp Hư và Dư Đại Dân ra, nhưng Long Thiệp Hư đang lúc liều mạng nên hắn dốc toàn lực cũng không thành công.
Đường Vãn Từ chật vật đứng dậy, nén lòng nhặt song đao lên chém liền mấy nhát mới chặt đứt được hai tay Long Thiệp Hư. Nhìn sang Dư Đại Dân thấy mặt y tím bầm, lưỡi thò ra ba thốn, xương cổ gãy gục, bị Long Thiệp Hư bóp cổ chết...
Long Thiệp Hư cũng ô hô ai tai.
Ai nấy đều kinh sợ, trong lòng Đường Vãn Từ hiểu rõ nếu Anh Lục Hà không tham sống sợ chết, không ngại vong thân kề vai tác chiến với Long Thiệp Hư, chỉ e cục diện xoay ngược, tuy giết được Long Thiệp Hư nhưng bọn nàng cũng thương vong bằng hết.
Họ vừa từ Quỷ môn quan trở về, một mặt giúp Ngân kiếm rút ngân châm, một mặt nhìn sang bên: Vô Tình, Đồng kiếm và Văn Trương đều biến mất.
Tất cả đi đâu?
Bất kể đi đâu, Vô Tình làm sao là đối thủ của Văn Trương? Hà huống, Đồng kiếm còn nằm trong tay Văn Trương.
Y đương nhiên không mong tổn thương địch, chỉ muốn dùng Đồng kiếm kiềm chế Vô Tình giúp mình thoát thân.
Y kẹp Đồng kiếm nhảy lên một thớt tuấn mã, hai chân kẹp lại giục ngựa đi ngay.
Cùng lúc, Anh Lục Hà bỏ chạy, Long Thiệp Hư phản kháng nên Đường Vãn Từ xông đến giết hắn.
Tất cả đều lo bảo mệnh, không thể phân tâm chiếu cố đồng bạn.
Vô Tình nghiến răng, hai tay chống xuống đất, nhảy lên một thớt ngựa, tay phải cầm cương, tay trái vỗ vào mông ngựa, con ngựa lập tức tung vó.
Cú nhảy này khiến Vô Tình dốc toàn lực.
Y vừa phát lực, dư lực của Thu Ngư đao phát tác, tay y tê cứng, thậm chí lan khắp toàn thân. Bạn đang xem tại - truyenfull.vn
Thêm một, hai ngày nữa, ít nhất y cũng có thể phóng ám khí.
Y buộc phải mạo hiểm, bởi nếu mình không đuổi theo, Văn Trương mà chạy thoát tất sẽ giết Đồng kiếm.
Xưa nay Văn Trương hành sự độc ác, kể cả con nít cũng không tha.
Y biết mình có đuổi kịp Văn Trương cũng vô dụng, có thể mất mạng nhưng vẫn phải đuổi theo.
Y coi tứ kiếm đồng như huynh đệ, cốt nhục.
Kim kiếm chết khiến y hối hận vô vàn.
Bất kể thế nào, y thà chết cũng không thể cho phép Văn Trương hạ độc thủ với Đồng kiếm.
Văn Trương không sợ ai ngoài Vô Tình.
Y phát hiện ngoại trừ Vô Tình, không ai đuổi theo mình.
Một mình Vô Tình, vậy cũng đủ rồi.
Y sợ hồn phi phách tán.
Hai chân Vô Tình tàn phế, muốn đuổi kịp không dễ nhưng vai trái Văn Trương trọng thương, một tay phải giữ kiếm đồng, tuy đã chế trụ yếu huyệt nhưng sợ Vô Tình phát ám khí sau lưng nên phải giơ cậu bé che chắn, vừa giục ngựa vừa đề phòng ám khí khiến y quýnh quáng, chỉ biết dùng hai chân thúc cho ngựa chạy.
Càng lúc, Vô Tình càng thu hẹp khoảng cách.
Hai bên đuổi nhau đến gần Miêu Nhĩ hương.
Đó vốn là một đại trấn cách Táo Tử cương không xa, không có nhiều nhà giàu có sinh sống, mà là nơi làm ruộng và chốn ghé chân của lái buôn mua hàng.
Bọn Văn Trương chọn địa điểm hạ thủ tại Táo Tử cương nằm giữa Miêu Nhĩ trấn và Yến Nam bởi tuy là quan đạo nhưng cư dân thường đi đường tắt, người lạ mới chọn quan đạo, nếu Vô Tình quen thuộc địa thế hoàn cảnh vùng này sẽ ngăn bọn Đô Thuấn Tài chọn quan đạo.
Văn Trương nhận thấy không thoát được Vô Tình, bèn tận lực chạy về thị trấn.
Đông người tất Vô Tình không dám loạn phóng ám khí!
Chỉ cần Vô Tình úy kỵ, y sẽ có cơ hội sống sót.
Y có nằm mộng cũng không ngờ mình đã lầm.
Nếu y quay lại truy sát Vô Tình, chỉ cần ba chiêu là lấy được đầu y.
Tiếc rằng y không biết, nên chỉ cố chạy trối chết.
Nếu y biết mình quay lại, chỉ cần một quyền sẽ giết được Vô Tình chắc chắn hối hận cả đời.