Tống Mộ Thanh đi loạn xì ngầu trước mặt mọi người trong quảng trường, lấy được không ít ánh mắt bất mãn nhìn cô.
Tò mò vì tất cả đều là nam ở lâu trong bộ đôi, ở đâu ra một người con gái xinh xắn? Bất mãn vì cho là cô coi việc đến nơi này như là đi chơi, đi dạo siêu thị một vòng.
Cô bị nhìn đến nóng mặt nhưng vẫn giả bộ không phát hiện ra, đi theo phía sau một quân nhân.
Rẽ qua nhiều khúc quanh, đến cửa, Tống Mộ Thanh đột nhieenys thức được chính mình hành động quá mức kích động, lập tức dừng chân lại.
Nhìn thấy Lận Khiêm thì nói gì đây? Hỏi anh tại sao biết rõ cô tới còn khiến cô ngồi chờ cả canh giờ? Chuyện này còn phải hỏi sao, người ta đương nhiên là không vui khi thấy cô! Đã như vậy cô lại càng thấy buồn bực trong lòng, hơi thở cũng khó chịu.
Vòng vo vài vòng cũng không quyết định được gì. May mắn lúc này không có ai ra vào, nếu không không biết hỏi đem lý lịch của cô tra hỏi rõ ràng thế nào đây.
Cô dò đầu nhìn vào cửa, bên trong tất cả đều là đàn ông, cũng một dạng quân trang, hầu như tất cả đều là đầu cua. Nhưng Tống Mộ Thanh vẫn phát hiện ra một người trong tất cả đám người kia. Tướng ăn của Lận Khiêm rất tốt, so với đám người xung quanh ăn như hổ đói thì anh ăn ưu nhã hơn rất nhiều.
Nơi này không dùng đĩa nhỏ, tất cả món ăn và cơm đều đựng trong bát chậu, bát cơm cũng không giống như bát ở những nhà bình thường vẫn dùng. Lúc đầu nhìn vào, Tống Mộ Thanh bị cảnh tượng này làm cho kinh hãi, cô chưa từng nhìn thấy món ăn được bưng lên như vậy.
Mặc dù nhìn bất nhã, nhưng nghe mùi vị thì cũng không tệ lắm. Bất tri bất giác cô cũng cảm thấy đói bụng, bụng còn hết sức phối hợp kêu “ùng ục” hai tiếng.
Cô ảo não vuốt vuốt, đồng thời rụt về phía sau một cái. Nhưng cũng vẫn có người tinh mắt nhìn thấy.
Người bên cạnh Lận Khiêm dùng cùi chỏ huých một cái lên người anh, hướng phía cửa chép miệng. Anh nhìn sang, không thấy ai, nghĩ đến hai giờ trước Đỗ Tử Đằng say mê cuồng nhiệt đến báo cáo với anh chuyện này, cũng không do dự tạm thời để cái bát có thể xưng là cái “bồn nhỏ” xuống, đi ra cửa.
Anh đứng dậy, cơ hồ tất cả mọi người đều nhìn tới, mang theo nụ cười mập mờ.
Lận Khiêm quay đầu nhìn một người trong đó, thản nhiên nói: “Lão Vương, chuyện diễn tập liên hiệp kiam cậu tự mình đi nói đi.”
“Đừng……Ta cái gì cũng không nói a!” Người bị gọi là lão Vương lập tức đứng dậy, mặc dù ngoài miệng xin tha nhưng trên mặt vẫn giữ lại nụ cười: “Diễn tập và cậu tìm vợ, đều là chính sự, cái nào cũng không thể để dở dang.”
Anh ta vừa nói ra lời này lập tức có âm thanh phụ họa. Một ít người có cấp bậc thấp hơn anh cũng là dáng vẻ trong miệng có một miếng cơm lớn, buồn cười nhưng không dám cười.
Lận Khiêm hừ một tiếng, “tú tài gặp quan binh, có lý nhưng không nói được”. Muốn đem chuyện kia nói rõ ràng, ba ngày ba đêm cũng không xong. Anh mặc kệ bọn họ, trực tiếp đi ra cửa.
“Đoàn trưởng anh đừng gấp gáp, chị dâu chờ gặp anh, không có đi nhanh như vậy đâu.”
Tống Mộ Thanh ở bên ngoài nghe được động tĩnh ở bên trong, vừa ngẩng lên đã thấy Lận Khiêm mặt lạnh như băng ngàn năm đi về phía mình.
Cô thầm kêu một tiếng không được, cũng không biết như thế nào, vừa bắt đầu lại muốn bỏ cuộc, hai chân như có ý thức lui về phía sau. Thấy anh cũng sắp đi tới, dứt khoát quay người bỏ chạy.
Lận Khiêm vừa lúc nhìn thấy cô chuẩn bị bỏ chạy, đi nhanh hai bước, duỗi tay một cái liền túm được cổ áo của Tống Mộ Thanh, không chút thương hương tiếc ngoạc kéo cô về.
Cô ở trước mặt Trần Mặc Mặc và Tam Tử là lão đại hơn mười năm, ngọn gió vinh quang nha! Nhưng vào luc này bị anh xách đi đột nhiên cô có chút đau buồn, có cảm giác “không làm lão đại nhiều năm, hổ lạc bình dương bị khuyển khi dễ”. Anh nhấc người cô lên vẻ mặt nhất định là hài lòng giống như trước kia nhà cô nuôi chó vậy, trong lòng kêu gào: Tiểu Dạng, ta gọi ngươi chạy! Lúc này lại để cho ta bắt được!
Lận Khiêm coi như cô là con quay quay một vòng, đứng ở trước mặt mình, nhìn chằm chằm cô, mắt sáng như đuốc.
Khi nãy bị nhiều người nhìn chằm chằm không sao nhưng giờ cô thấy rất không được tự nhiên. Tống Mộ Thanh kéo kéo vật áo, ho hai tiếng.
“Thế nào, anh không phải tiếp tục ẩn núp hả?” Cô chế nhạo nói.
“…….” Lận Khiêm tiếp tục nhìn chằm chằm cô. Mắt cũng híp lại.
“Đừng nhìn chằm chằm tôi như vậy. Trước mặt quần chúng sẽ không tốt, nếu để cho người ta thấy, anh giải thích cũng không được.
“Cùng tôi tới đây!”
Anh sải bước bước đi, bước chân vừa rộng vừa nhanh, cô đành chạy một bước thành ba bước đuổi theo. Đi tới nơi ít người, anh đứng lại nhưng vẫn nhìn chằm chằm cô không nói lời nào.
Tống Mộ Thanh đứng cách anh trong khoảng cách an toàn, vừa thở vừa nói: “Tôi nói……Các anh ra ngoài cũng không cần xe, với tốc độ như vậy có thể vì quốc gia tiết kiệm rất nhiều xăng dầu đấy!”
Lận Khiêm sững sờ, giống như bị nghẹn, sau đó liếc cô một cái. Tống Mộ Thanh thấy rất rõ ràng, tim co lại, làm như không thấy.
“Anh bảo tôi tới đây cũng không phải chỉ để trừng xem mắt ai lớn hơn chứ?”
Mới vừa rồi cô đi gấp, đỏ ửng trên mặt vẫn chưa mất đi, trên chop mũi mồ hôi rịn ra, vài sợi tóc dính ở trên mặt, ngực cũng khẽ lên khẽ xuống.
Lận Khiêm đang muốn nói gì, đột nhiên ho một tiếng, không tự nhiên nghiêng mặt sang một bên.
Tống Mộ Thanh không hiểu sao anh lại như vậy. Trong lòng nghĩ, thật là một người kỳ cục lại khó chịu!
Tống Mộ Thanh đi loạn xì ngầu trước mặt mọi người trong quảng trường, lấy được không ít ánh mắt bất mãn nhìn cô.
Tò mò vì tất cả đều là nam ở lâu trong bộ đôi, ở đâu ra một người con gái xinh xắn? Bất mãn vì cho là cô coi việc đến nơi này như là đi chơi, đi dạo siêu thị một vòng.
Cô bị nhìn đến nóng mặt nhưng vẫn giả bộ không phát hiện ra, đi theo phía sau một quân nhân.
Rẽ qua nhiều khúc quanh, đến cửa, Tống Mộ Thanh đột nhieenys thức được chính mình hành động quá mức kích động, lập tức dừng chân lại.
Nhìn thấy Lận Khiêm thì nói gì đây? Hỏi anh tại sao biết rõ cô tới còn khiến cô ngồi chờ cả canh giờ? Chuyện này còn phải hỏi sao, người ta đương nhiên là không vui khi thấy cô! Đã như vậy cô lại càng thấy buồn bực trong lòng, hơi thở cũng khó chịu.
Vòng vo vài vòng cũng không quyết định được gì. May mắn lúc này không có ai ra vào, nếu không không biết hỏi đem lý lịch của cô tra hỏi rõ ràng thế nào đây.
Cô dò đầu nhìn vào cửa, bên trong tất cả đều là đàn ông, cũng một dạng quân trang, hầu như tất cả đều là đầu cua. Nhưng Tống Mộ Thanh vẫn phát hiện ra một người trong tất cả đám người kia. Tướng ăn của Lận Khiêm rất tốt, so với đám người xung quanh ăn như hổ đói thì anh ăn ưu nhã hơn rất nhiều.
Nơi này không dùng đĩa nhỏ, tất cả món ăn và cơm đều đựng trong bát chậu, bát cơm cũng không giống như bát ở những nhà bình thường vẫn dùng. Lúc đầu nhìn vào, Tống Mộ Thanh bị cảnh tượng này làm cho kinh hãi, cô chưa từng nhìn thấy món ăn được bưng lên như vậy.
Mặc dù nhìn bất nhã, nhưng nghe mùi vị thì cũng không tệ lắm. Bất tri bất giác cô cũng cảm thấy đói bụng, bụng còn hết sức phối hợp kêu “ùng ục” hai tiếng.
Cô ảo não vuốt vuốt, đồng thời rụt về phía sau một cái. Nhưng cũng vẫn có người tinh mắt nhìn thấy.
Người bên cạnh Lận Khiêm dùng cùi chỏ huých một cái lên người anh, hướng phía cửa chép miệng. Anh nhìn sang, không thấy ai, nghĩ đến hai giờ trước Đỗ Tử Đằng say mê cuồng nhiệt đến báo cáo với anh chuyện này, cũng không do dự tạm thời để cái bát có thể xưng là cái “bồn nhỏ” xuống, đi ra cửa.
Anh đứng dậy, cơ hồ tất cả mọi người đều nhìn tới, mang theo nụ cười mập mờ.
Lận Khiêm quay đầu nhìn một người trong đó, thản nhiên nói: “Lão Vương, chuyện diễn tập liên hiệp kiam cậu tự mình đi nói đi.”
“Đừng……Ta cái gì cũng không nói a!” Người bị gọi là lão Vương lập tức đứng dậy, mặc dù ngoài miệng xin tha nhưng trên mặt vẫn giữ lại nụ cười: “Diễn tập và cậu tìm vợ, đều là chính sự, cái nào cũng không thể để dở dang.”
Anh ta vừa nói ra lời này lập tức có âm thanh phụ họa. Một ít người có cấp bậc thấp hơn anh cũng là dáng vẻ trong miệng có một miếng cơm lớn, buồn cười nhưng không dám cười.
Lận Khiêm hừ một tiếng, “tú tài gặp quan binh, có lý nhưng không nói được”. Muốn đem chuyện kia nói rõ ràng, ba ngày ba đêm cũng không xong. Anh mặc kệ bọn họ, trực tiếp đi ra cửa.
“Đoàn trưởng anh đừng gấp gáp, chị dâu chờ gặp anh, không có đi nhanh như vậy đâu.”
Tống Mộ Thanh ở bên ngoài nghe được động tĩnh ở bên trong, vừa ngẩng lên đã thấy Lận Khiêm mặt lạnh như băng ngàn năm đi về phía mình.
Cô thầm kêu một tiếng không được, cũng không biết như thế nào, vừa bắt đầu lại muốn bỏ cuộc, hai chân như có ý thức lui về phía sau. Thấy anh cũng sắp đi tới, dứt khoát quay người bỏ chạy.
Lận Khiêm vừa lúc nhìn thấy cô chuẩn bị bỏ chạy, đi nhanh hai bước, duỗi tay một cái liền túm được cổ áo của Tống Mộ Thanh, không chút thương hương tiếc ngoạc kéo cô về.
Cô ở trước mặt Trần Mặc Mặc và Tam Tử là lão đại hơn mười năm, ngọn gió vinh quang nha! Nhưng vào luc này bị anh xách đi đột nhiên cô có chút đau buồn, có cảm giác “không làm lão đại nhiều năm, hổ lạc bình dương bị khuyển khi dễ”. Anh nhấc người cô lên vẻ mặt nhất định là hài lòng giống như trước kia nhà cô nuôi chó vậy, trong lòng kêu gào: Tiểu Dạng, ta gọi ngươi chạy! Lúc này lại để cho ta bắt được!
Lận Khiêm coi như cô là con quay quay một vòng, đứng ở trước mặt mình, nhìn chằm chằm cô, mắt sáng như đuốc.
Khi nãy bị nhiều người nhìn chằm chằm không sao nhưng giờ cô thấy rất không được tự nhiên. Tống Mộ Thanh kéo kéo vật áo, ho hai tiếng.
“Thế nào, anh không phải tiếp tục ẩn núp hả?” Cô chế nhạo nói.
“…….” Lận Khiêm tiếp tục nhìn chằm chằm cô. Mắt cũng híp lại.
“Đừng nhìn chằm chằm tôi như vậy. Trước mặt quần chúng sẽ không tốt, nếu để cho người ta thấy, anh giải thích cũng không được.
“Cùng tôi tới đây!”
Anh sải bước bước đi, bước chân vừa rộng vừa nhanh, cô đành chạy một bước thành ba bước đuổi theo. Đi tới nơi ít người, anh đứng lại nhưng vẫn nhìn chằm chằm cô không nói lời nào.
Tống Mộ Thanh đứng cách anh trong khoảng cách an toàn, vừa thở vừa nói: “Tôi nói……Các anh ra ngoài cũng không cần xe, với tốc độ như vậy có thể vì quốc gia tiết kiệm rất nhiều xăng dầu đấy!”
Lận Khiêm sững sờ, giống như bị nghẹn, sau đó liếc cô một cái. Tống Mộ Thanh thấy rất rõ ràng, tim co lại, làm như không thấy.
“Anh bảo tôi tới đây cũng không phải chỉ để trừng xem mắt ai lớn hơn chứ?”
Mới vừa rồi cô đi gấp, đỏ ửng trên mặt vẫn chưa mất đi, trên chop mũi mồ hôi rịn ra, vài sợi tóc dính ở trên mặt, ngực cũng khẽ lên khẽ xuống.
Lận Khiêm đang muốn nói gì, đột nhiên ho một tiếng, không tự nhiên nghiêng mặt sang một bên.
Tống Mộ Thanh không hiểu sao anh lại như vậy. Trong lòng nghĩ, thật là một người kỳ cục lại khó chịu!