Lận Khiêm tìm được anh rể mới biết bị Đỗ Tử Đằng lừa rồi, quay đầu nhìn lại, tiểu tử kia không biết khi nào đã chạy mất dạng.
Khi quay lại anh phải trừng trị tên này thật thích đáng.
Vừa nghĩ liền biết tên này vì người nào nói láo. Người phụ nữ tên Tống Mộ Thanh này thật không đơn giản, tính toán thật kỹ lưỡng, biết hối lộ để cho những thằng nhóc này làm phản. Không tự chủ cầm lấy bao thuốc trên bàn, còn chưa mở ra liền nghe thấy tiếng anh rể cười cợt.
“Thế nào, kinh ngạc rồi hả? Hiếm có khi nhìn thấy cậu như thế này!”
Bộp một tiếng, bao thuốc lá bị ném trở về.
“Người nên dạy dỗ, người nào biết chuyện bên trong, không dưng lại ôm lấy?” Một tầng khí lạnh bao trùm trên mặt anh.
Từ chính ủy ở trong lòng nghĩ, này không lên nha! Dù sao cũng là vợ chồng son gây gổ, chắc chắn là do tiểu tử này gây ra. Lận Khiêm trong mắt anh nhiều năm như vậy, cũng không giống là người không hiểu chuyện, cho dù náo như thế nào cũng không đuổi người như vậy.
“Hai người các cạu huyên náo như vậy còn không tính, đại nam nhân như cậu sao có thể so đo với phụ nữ như vậy, nhường một bước cũng không phải chuyện gì khó khăn? Giống như chị cậu lắm mồm như vậy, cô ấy cãi vã, anh một câu cũng không nói, không phải là sẽ qua hay sao?”
Lận Khiêm liếc hắn một cái, nhàn nhạt nói: “Chính ủy, anh lớn tuổi như vậy rồi còn bị một tiểu cô nương lừa gạt xoay quanh? Em và Tống Mộ Thanh căn bản không hề có quan hệ gì với nhau, chị em là bị nàng lừa cùng làm càn, anh cũng đừng ồn ào theo.”
“Ồn ào theo? Hai người các cậu thật sự là quan hệ gì cũng không có?” Từ chính ủy duỗi cổ một cái, vươn đến trước mặt anh: “Không biết a, anh nhìn tiểu cô nương kia không phải thế, chắc chắn không phải là giả bộ.”
Cái bật lửa đang được chơi đùa trên tay Lận Khiêm dừng lại, lại nghĩ tới chuyện lúc nãy.
“Tiểu cô nương kia thận trọng thâm trầm lắm!” Anh nói. Ánh mắt lúc sáng lúc tối, không biết tột cùng là có tâm tình gì.
So tuổi giữa anh và cô, gọi cô là tiểu cô nương cũng không quá đáng. Có thể tưởng tượng từ khi biết Tống Mộ Thanh đến này, thấy được những thủ đoạn của cô, nơi nào giống như một cô bé trẻ tuổi đơn thuần? Đến gần anh, liền đem mục tiêu đặt lên người bên cạnh anh. Nhất là chuyện chỉnh người ở trong quán bar kia, đem ba chữ này dùng ở trên người cô thật là không hợp.
Người như cô, rất biết được cách lợi dụng người khác để đạt được lợi ích của mình. Hơn nữa lại khiến người ta cam lòng tình nguyện bị lợi dụng, giống như chị của anh, khiến người ta khổ mà không nói được, như là người đàn ông bị cô chỉnh kia.
“Chỉ cần cô ấy không muốn hại cậu, không cần thiết biết ý định sâu xa của cô ấy.” Từ chính ủy vung tay lên, đọt nhiên nói ra một chuyện: “Ngày mai cậu trở về một chuyến đi, lại có náo loạn.”
Lận Khiêm biết anh nói cái gì, chỉ cười cười không nói tiếp.
“Ai, ông ngoại cậu cũng thế, tuổi đã rất cao rồi, cô cô đi cũng nhiều năm như vậy, còn so đo chuyện này để làm gì đây? Khiến cho những người ở giữa như chúng ta thật khó xử.” Thấy Lận Khiêm không hứng thú, anh lắc đầu một cái cũng không tiếp tục nữa.
Lận Khiêm nghĩ đến cảnh tượng ngày mai trong những năm qua, cũng có chút nhức đầu. Liếc thấy Đỗ Tử Đằng thoáng qua bên ngoài, nhớ tới Tống Mộ Thanh, đầu đau như nứt ra.
Ngày thứ hai vừa vặn trong bộ đội Lận Khiêm có chuyện, rời doanh trịa về đến nhà cũng đã trưa, nhận được điện thoại của cha anh liền trực tiếp đến nghĩa trang.
Con đường kia, năm nào cũng sẽ đi một lần, đã rất quen thuộc. Qua nhiều năm như vậy khung cảnh ven đường cũng thay đổi rất nhiều. Trí nhớ anh trở lại lần đầu tiên đến nơi này, ven đường chỉ có ít cây nhỏ, giờ đã che khuất bầu trời rồi.
Vừa dừng xe lập tức có một cô gái mặc đầm màu đen đi đến kéo cửa xe.
“Gia gia tức giận, anh nói chuyện với người chú ý một chút, thân thể của ông còn chưa khỏe hẳn.” Cô bé dặn dò anh.
“Anh biết đúng mực.”
Lận Khiêm vỗ vỗ lưng cô bé, bước lên bậc thang. Cô bé sau một lát mới nhớ tới mình đến là hỏi chuyện, vội vàng đuổi theo anh, ghé vào bên cạnh cầm lấy tay Lận Khiêm.
“Anh, khi nào anh mang bạn gái xinh đẹp của anh cho em gặp?” Cô bé mắt to nhìn chằm chằm theo dõi anh.
“Em nghe ai nói?” Lận Khiêm đẩy móng vuốt như bạch tuộc của cô ra.
“Chị cả nói. Còn nói anh thương em nhất, vậy mà có chị dâu nhỏ mà không nói cho em biết.” Cô bé bĩu môi.
“Anh chưa bao giờ nói thương em nhất!” Mặc dù lời nói của Lận Khiêm nhàn nhạt nhưng không hề lạnh lẽo, “Chuyện này còn ai biết?”
“Để cho em suy nghĩ một chút a.” Cô bé đếm trên đầu ngón tay từng ngón từng ngón một: “Chị cả biết, em biết, còn có cha mẹ em, cha mẹ anh, bác trai bác gái, cậu và bạn gái của cậu, Kim Mao, a Phúc của nhà chúng ta……”
Khóe miệng Lận Khiêm giật giật: “Em nói cho anh còn ai không biết.”
“Gia gia không biết. Chị cả nói anh nói không thể nói cho ông biết.” Cô ngây thơ nói.
Khóe miệng Lận Khiêm co quắp lợi hại, chuyện tình cảm của anh không có cũng thành co. Anh sớm biết chị họ không dấu được chuyện gì mà.
“Anh, anh cho em gặp đi…..Cho em gặp đi. Em cũng không ăn mất chị ấy, anh giấu kỹ như vậy làm gì?” Cô bé giống như con khỉ treo ngược trên lưng Lận Khiêm.
“Trương Thiến Thiến, em ngứa da đúng không? Xuống ngay cho anh.” Lận Khiêm bỏ rơi cô bé, nhìn thấy cha anh ở đằng xa đang cau mày nhìn bọn họ, vội vàng xách cổ áo Trương Thiến Thiến leo lên.
“Tới.”
Lận Khiêm vừa mới đi đến phía sau đám người, ông ngoại anh liền nhẹ nhàng chậm chạp nói, cứ như có mắt mọc ở sau đầu.
“Ông ngoại.” Anh gọi nhẹ. Sau đó theo bối phận chào mọi người.
Đến phiên chào mẹ Lưu Quả, lúc anh vừa muốn mở miệng, mẹ anh liếc mắt nhìn ông ngoại rồi lắc lắc đầu một cái, sau đó đứng ở sau cha anh, cơ hồ che kín cả người mình. Lận Duy Nhân quay đầu lại, áy náy vỗ vỗ tay vợ. Một màn này vừa vặn bị ông ngoại Lận Khiêm nhìn thấy, lập tức giận tái mặt. Thấy vậy mọi người kinh hồn bạt vía, nghĩ thầm năm này lại bắt đầu.
“Đến đây đi. Dập đầu trước mẹ cháu.” Âm thanh trầm thấp uy nghiêm vang lên lần nữa. Trương Thiến Thiến đang làm mặt quỷ với cậu của cô, lập tức bị mẹ bấm một nhát vào tay.
Lận Khiêm theo lời ông ngoại đi tới, hướng về phía ảnh người phụ nữ trên bia mộ cung kính gọi một tiếng “Mẹ”, quỳ xuống, không chút ngập ngừng dập đầu. Sau đó nghiêm chỉnh quỳ.
“Pepe a, hôm nay cha già rồi, không còn dùng được nữa. Cháu chắt cánh cũng đã cứng rắn, mỗi người đều không quan tâm cha, coi lời nói của cha như gió thoảng bên tai rồi.” Ông ngoại Lận Khiêm giận dữ dùng gậy gõ trên mặt đất: “Cha thật vô dụng a, xin lỗi con, khi con sống thì khổ, khi chết cha cũng không giữ được người con duy nhất của con, phải nghe nó gọi người khác là mẹ!”
Mọi người nghe lời này không khỏi phải cúi đầu, làm bộ như không nghe thấy gì. Ánh mắt Lận Khiêm buồn bã, vẫn luôn nhìn tấm hình trên bia kia, không có thêm vẻ mặt. Núp ở sau lưng Lận Duy Nhân Lưu Quả chấn động toàn thân, đi thẳng về sau.
Ông cụ Trương cứ thao thao một lúc lâu, ngay trước bia mộ cảu con gái, đem tất cả mọi người đứng đây châm chọc một lần. Những lời đó hàng năm đều nói, mọi người nghe vẫn nghe. Ông cụ thân thể không được tốt, chỉ cần trong lòng ông thoải mái thì cứ để ông nói đi.
“Chồng của con, chỉ cho là mắt của cha bị mù, tin lầm người, đem giao con cho nó. Thế nhưng nó lại làm cho con cả ngày lo lắng sợ hãi. Con đặt tâm vào nó, nó không tốt! Con của con……”
Năm trước khi nói đến Lận Khiêm bất đồng với người khác, không hề châm chọc mà khen anh một trận. Nhưng năm này không biết có phải ông cụ mệt mỏi hay là quên, mắng xong chỉ hừ hừ một tiếng rồi thôi.
“Đi thôi.” Ông cụ Trương ngoắc ngoắc với con lớn nhất, chống gậy chậm rãi bước đi.
Trương Thiến Thiến khom lưng tới trước ặt Lận Khiêm, kéo kéo anh: “Mau dậy đi, gia gia đi rồi.”
Lận Khiêm đánh tay Trương Thiến Thiến rồi đứng lên, vỗ vỗ bụi bẩn trên quần áo, sau đó lấy tay áo lau hình mẹ anh cho đến khi sạch bóng.
Lận Khiêm tìm được anh rể mới biết bị Đỗ Tử Đằng lừa rồi, quay đầu nhìn lại, tiểu tử kia không biết khi nào đã chạy mất dạng.
Khi quay lại anh phải trừng trị tên này thật thích đáng.
Vừa nghĩ liền biết tên này vì người nào nói láo. Người phụ nữ tên Tống Mộ Thanh này thật không đơn giản, tính toán thật kỹ lưỡng, biết hối lộ để cho những thằng nhóc này làm phản. Không tự chủ cầm lấy bao thuốc trên bàn, còn chưa mở ra liền nghe thấy tiếng anh rể cười cợt.
“Thế nào, kinh ngạc rồi hả? Hiếm có khi nhìn thấy cậu như thế này!”
Bộp một tiếng, bao thuốc lá bị ném trở về.
“Người nên dạy dỗ, người nào biết chuyện bên trong, không dưng lại ôm lấy?” Một tầng khí lạnh bao trùm trên mặt anh.
Từ chính ủy ở trong lòng nghĩ, này không lên nha! Dù sao cũng là vợ chồng son gây gổ, chắc chắn là do tiểu tử này gây ra. Lận Khiêm trong mắt anh nhiều năm như vậy, cũng không giống là người không hiểu chuyện, cho dù náo như thế nào cũng không đuổi người như vậy.
“Hai người các cạu huyên náo như vậy còn không tính, đại nam nhân như cậu sao có thể so đo với phụ nữ như vậy, nhường một bước cũng không phải chuyện gì khó khăn? Giống như chị cậu lắm mồm như vậy, cô ấy cãi vã, anh một câu cũng không nói, không phải là sẽ qua hay sao?”
Lận Khiêm liếc hắn một cái, nhàn nhạt nói: “Chính ủy, anh lớn tuổi như vậy rồi còn bị một tiểu cô nương lừa gạt xoay quanh? Em và Tống Mộ Thanh căn bản không hề có quan hệ gì với nhau, chị em là bị nàng lừa cùng làm càn, anh cũng đừng ồn ào theo.”
“Ồn ào theo? Hai người các cậu thật sự là quan hệ gì cũng không có?” Từ chính ủy duỗi cổ một cái, vươn đến trước mặt anh: “Không biết a, anh nhìn tiểu cô nương kia không phải thế, chắc chắn không phải là giả bộ.”
Cái bật lửa đang được chơi đùa trên tay Lận Khiêm dừng lại, lại nghĩ tới chuyện lúc nãy.
“Tiểu cô nương kia thận trọng thâm trầm lắm!” Anh nói. Ánh mắt lúc sáng lúc tối, không biết tột cùng là có tâm tình gì.
So tuổi giữa anh và cô, gọi cô là tiểu cô nương cũng không quá đáng. Có thể tưởng tượng từ khi biết Tống Mộ Thanh đến này, thấy được những thủ đoạn của cô, nơi nào giống như một cô bé trẻ tuổi đơn thuần? Đến gần anh, liền đem mục tiêu đặt lên người bên cạnh anh. Nhất là chuyện chỉnh người ở trong quán bar kia, đem ba chữ này dùng ở trên người cô thật là không hợp.
Người như cô, rất biết được cách lợi dụng người khác để đạt được lợi ích của mình. Hơn nữa lại khiến người ta cam lòng tình nguyện bị lợi dụng, giống như chị của anh, khiến người ta khổ mà không nói được, như là người đàn ông bị cô chỉnh kia.
“Chỉ cần cô ấy không muốn hại cậu, không cần thiết biết ý định sâu xa của cô ấy.” Từ chính ủy vung tay lên, đọt nhiên nói ra một chuyện: “Ngày mai cậu trở về một chuyến đi, lại có náo loạn.”
Lận Khiêm biết anh nói cái gì, chỉ cười cười không nói tiếp.
“Ai, ông ngoại cậu cũng thế, tuổi đã rất cao rồi, cô cô đi cũng nhiều năm như vậy, còn so đo chuyện này để làm gì đây? Khiến cho những người ở giữa như chúng ta thật khó xử.” Thấy Lận Khiêm không hứng thú, anh lắc đầu một cái cũng không tiếp tục nữa.
Lận Khiêm nghĩ đến cảnh tượng ngày mai trong những năm qua, cũng có chút nhức đầu. Liếc thấy Đỗ Tử Đằng thoáng qua bên ngoài, nhớ tới Tống Mộ Thanh, đầu đau như nứt ra.
Ngày thứ hai vừa vặn trong bộ đội Lận Khiêm có chuyện, rời doanh trịa về đến nhà cũng đã trưa, nhận được điện thoại của cha anh liền trực tiếp đến nghĩa trang.
Con đường kia, năm nào cũng sẽ đi một lần, đã rất quen thuộc. Qua nhiều năm như vậy khung cảnh ven đường cũng thay đổi rất nhiều. Trí nhớ anh trở lại lần đầu tiên đến nơi này, ven đường chỉ có ít cây nhỏ, giờ đã che khuất bầu trời rồi.
Vừa dừng xe lập tức có một cô gái mặc đầm màu đen đi đến kéo cửa xe.
“Gia gia tức giận, anh nói chuyện với người chú ý một chút, thân thể của ông còn chưa khỏe hẳn.” Cô bé dặn dò anh.
“Anh biết đúng mực.”
Lận Khiêm vỗ vỗ lưng cô bé, bước lên bậc thang. Cô bé sau một lát mới nhớ tới mình đến là hỏi chuyện, vội vàng đuổi theo anh, ghé vào bên cạnh cầm lấy tay Lận Khiêm.
“Anh, khi nào anh mang bạn gái xinh đẹp của anh cho em gặp?” Cô bé mắt to nhìn chằm chằm theo dõi anh.
“Em nghe ai nói?” Lận Khiêm đẩy móng vuốt như bạch tuộc của cô ra.
“Chị cả nói. Còn nói anh thương em nhất, vậy mà có chị dâu nhỏ mà không nói cho em biết.” Cô bé bĩu môi.
“Anh chưa bao giờ nói thương em nhất!” Mặc dù lời nói của Lận Khiêm nhàn nhạt nhưng không hề lạnh lẽo, “Chuyện này còn ai biết?”
“Để cho em suy nghĩ một chút a.” Cô bé đếm trên đầu ngón tay từng ngón từng ngón một: “Chị cả biết, em biết, còn có cha mẹ em, cha mẹ anh, bác trai bác gái, cậu và bạn gái của cậu, Kim Mao, a Phúc của nhà chúng ta……”
Khóe miệng Lận Khiêm giật giật: “Em nói cho anh còn ai không biết.”
“Gia gia không biết. Chị cả nói anh nói không thể nói cho ông biết.” Cô ngây thơ nói.
Khóe miệng Lận Khiêm co quắp lợi hại, chuyện tình cảm của anh không có cũng thành co. Anh sớm biết chị họ không dấu được chuyện gì mà.
“Anh, anh cho em gặp đi…..Cho em gặp đi. Em cũng không ăn mất chị ấy, anh giấu kỹ như vậy làm gì?” Cô bé giống như con khỉ treo ngược trên lưng Lận Khiêm.
“Trương Thiến Thiến, em ngứa da đúng không? Xuống ngay cho anh.” Lận Khiêm bỏ rơi cô bé, nhìn thấy cha anh ở đằng xa đang cau mày nhìn bọn họ, vội vàng xách cổ áo Trương Thiến Thiến leo lên.
“Tới.”
Lận Khiêm vừa mới đi đến phía sau đám người, ông ngoại anh liền nhẹ nhàng chậm chạp nói, cứ như có mắt mọc ở sau đầu.
“Ông ngoại.” Anh gọi nhẹ. Sau đó theo bối phận chào mọi người.
Đến phiên chào mẹ Lưu Quả, lúc anh vừa muốn mở miệng, mẹ anh liếc mắt nhìn ông ngoại rồi lắc lắc đầu một cái, sau đó đứng ở sau cha anh, cơ hồ che kín cả người mình. Lận Duy Nhân quay đầu lại, áy náy vỗ vỗ tay vợ. Một màn này vừa vặn bị ông ngoại Lận Khiêm nhìn thấy, lập tức giận tái mặt. Thấy vậy mọi người kinh hồn bạt vía, nghĩ thầm năm này lại bắt đầu.
“Đến đây đi. Dập đầu trước mẹ cháu.” Âm thanh trầm thấp uy nghiêm vang lên lần nữa. Trương Thiến Thiến đang làm mặt quỷ với cậu của cô, lập tức bị mẹ bấm một nhát vào tay.
Lận Khiêm theo lời ông ngoại đi tới, hướng về phía ảnh người phụ nữ trên bia mộ cung kính gọi một tiếng “Mẹ”, quỳ xuống, không chút ngập ngừng dập đầu. Sau đó nghiêm chỉnh quỳ.
“Pepe a, hôm nay cha già rồi, không còn dùng được nữa. Cháu chắt cánh cũng đã cứng rắn, mỗi người đều không quan tâm cha, coi lời nói của cha như gió thoảng bên tai rồi.” Ông ngoại Lận Khiêm giận dữ dùng gậy gõ trên mặt đất: “Cha thật vô dụng a, xin lỗi con, khi con sống thì khổ, khi chết cha cũng không giữ được người con duy nhất của con, phải nghe nó gọi người khác là mẹ!”
Mọi người nghe lời này không khỏi phải cúi đầu, làm bộ như không nghe thấy gì. Ánh mắt Lận Khiêm buồn bã, vẫn luôn nhìn tấm hình trên bia kia, không có thêm vẻ mặt. Núp ở sau lưng Lận Duy Nhân Lưu Quả chấn động toàn thân, đi thẳng về sau.
Ông cụ Trương cứ thao thao một lúc lâu, ngay trước bia mộ cảu con gái, đem tất cả mọi người đứng đây châm chọc một lần. Những lời đó hàng năm đều nói, mọi người nghe vẫn nghe. Ông cụ thân thể không được tốt, chỉ cần trong lòng ông thoải mái thì cứ để ông nói đi.
“Chồng của con, chỉ cho là mắt của cha bị mù, tin lầm người, đem giao con cho nó. Thế nhưng nó lại làm cho con cả ngày lo lắng sợ hãi. Con đặt tâm vào nó, nó không tốt! Con của con……”
Năm trước khi nói đến Lận Khiêm bất đồng với người khác, không hề châm chọc mà khen anh một trận. Nhưng năm này không biết có phải ông cụ mệt mỏi hay là quên, mắng xong chỉ hừ hừ một tiếng rồi thôi.
“Đi thôi.” Ông cụ Trương ngoắc ngoắc với con lớn nhất, chống gậy chậm rãi bước đi.
Trương Thiến Thiến khom lưng tới trước ặt Lận Khiêm, kéo kéo anh: “Mau dậy đi, gia gia đi rồi.”
Lận Khiêm đánh tay Trương Thiến Thiến rồi đứng lên, vỗ vỗ bụi bẩn trên quần áo, sau đó lấy tay áo lau hình mẹ anh cho đến khi sạch bóng.